Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 513: Quy Khư (p1)



Giờ khắc này vô số ý niệm tuôn ra trong đầu hắn, rất nhiều nơi vốn không thể nghĩ thông, nhưng sau khi nghe lão già này ngôn luận một lúc liền khai thông.

Đúng vậy!

Sở dĩ hắn cố gắng như thế nào cũng không làm ra được một đao như vậy cũng là bởi vì thủ đoạn của hắn

Đối mặt với vô số, có các quân bài chưa lật chính là thủ đoạn giúp hắn đạt được thắng lợi. Nhưng đúng là loại thi triển này đã tạo thành thói quen, trói buộc hắn tiến triển theo, khiến cho hắn không thể đạt tới cực hạn.

Cái gọi là cực giả đương nhiên phải là ngưng hết tất cả sự co rút, không có đường lui mà bộc phát ra hết!

Nghĩ tới đây hắn liền khom người thật thấp với lão già kia:
- Đa tạ tiền bối đã chỉ điểm, Đường Kiếp xin khắc sâu trong lòng!

Lão nhân kia khẽ mỉm cười.

Hắn cúi đầu nhìn bậc thang dưới chân mình, lắc đầu thở dài nói:
- Rốt cục bước cuối cùng này cũng không thể lên được, tới kéo giúp ta với.

Nói xong đã vươn tay ra.

Đường Kiếp giật mình, lập tức kịp phản ứng, lão già này hẳn là muốn mình kéo hắn lên đài cao.

Quy định ở Thủy Nguyệt Động Thiên là nhất định phải dùng sức lực của bản thân để lên núi, ai cũng không thể mượn dùng ngoại lực, mà lúc này kéo người không hề nghi ngờ là đã vi phạm quy định.

Nhưng Đường Kiếp chỉ do dự một chút liền vươn tay ra giữ chặt tay lão già và kéo hắn lên trên.

Hai người hợp lực đã giúp lão già kia lên được trên thạch đài.

Đứng ở trên bệ đá, lão già nhìn chung quanh một chút liền cười ha hả:
- Đài anh hùng… ha ha ha, cuối cùng thì lão hủ ta cũng lên được đài anh hùng rồi.

Trong lời nói nhưng lại mang theo ý tứ thổn thức vô tận.

Đường Kiếp nhìn bộ dạng như vậy của lão già, ngẫm nghĩ một chút liền hỏi:
- Xin hỏi tiền bối là…

Lúc này lão già kia mới từ trong mộng tỉnh lại, cười nói:
- Thật là đã quên giới thiệu. Lão phu là Huyết Chiến đường La Hàm Chân.

Nghe được cái tên La Hàm Chân này khiến trong lòng Đường Kiếp cả kinh:
- Hóa ra là Huyết Hà chân nhân!

Huyết Hà chân nhân La Hàm Chân này có phần nổi danh ở Tẩy Nguyệt phái. Mà nổi danh nhất chính là giết rất nhiều người.

Nghe nói tu giả bị giết chết bởi vị Huyết Hà chân nhân này ít nhất đã có hơn một ngàn.

Số lượng hơn một ngàn nghe thì bình thường, nhưng nếu mà đối với tu giả thì số lượng như vậy tức là chỉ còn có một phần ngàn còn sống, còn lại đều là người chết.

Bởi vậy ít nhất ở phương diện giết chóc thì Chân Quân cũng chưa hẳn có thể vượt qua vị Huyết Hà chân nhân này.

Tuy nhiên cái này cũng không phải là bởi vì hắn tàn nhẫn hiếu sát, mà là bởi vì vị trí của hắn —— hắn là phó đường chủ thứ nhất của Huyết Chiến đường.

Thực lực của La Hàm Chân rất mạnh, nghe nói đã từng tham gia tranh đoạt mười chín Thiên Khôi, nhưng cuối cùng lại bị thua bởi đường chủ Huyết Chiến đường Tiêu Khả Bác, từ đó mới khiến hắn cam tâm tình nguyện trở thành Phó đường chủ thứ nhất của Tiêu Khả Bác.

Dựa theo lệ thường của Tẩy Nguyệt phái dành cho Phó đường chủ thứ nhất, vị Phó đường chủ thứ nhất của Huyết Chiến đường phải dẫn đệ tử của mình chinh chiến khắp nơi.

Ở trong thế gian đại trị này, hắn là tu giả ít vượt qua chính chiến của Tẩy Nguyệt phái, mà Huyết Chiến đường lại là chủ chiến đường trong tam đại Chiến Bộ đường, mấy trăm năm chinh chiến, cho dù có trận chiến này thì cũng không đủ. Đây là kết quả của việc hắn ỷ vào thân phận của mình mà khinh thường động thủ với đệ tử bình thường.

Cũng bởi vì nguyên nhân này mà khi Đường Kiếp đánh một trận giết chết trên trăm đệ tử Thú Luyện Môn mới chấn động như thế, chiến tích như vậy nếu đặt ở môn phái nào cũng đều thuộc loại huy hoàng.

Lúc này nghe được người tới là Huyết Hà chân nhân, Đường Kiếp đã cảm thấy tôn kinh:
- Đệ tử Đường Kiếp của Tham Đường bái kiến La đường chủ.

La Hàm Chân phất phất tay:
- Ta biết ngươi, nói về nổi bật thù mấy năm gần đây ngươi nổi bật hơn ta. Xem ra trong đống nhân tài tương lai của Tẩy Nguyệt phái chúng ta, trừ mấy tên Cao Thần, Thẩm Chính Ba, Hoa Tử Y, Tiêu Thục Thu, Bắc Thương Hàn ra, không bao lâu sau sẽ có thêm một người là ngươi nữa.

Đường Kiếp vội hỏi:
- Đường chủ ưu ái khiến Đường Kiếp hổ thẹn không dám nhận.

La Hàm Chân nói vài tên đều là những đệ tử có thanh danh thịnh nhất hiện nay của Tẩy Nguyệt phái, Bắc Thương Hàn thế mà lại là nhân vật cuối cùng. Đám người Bành Diệu Long, Thích Thiếu Danh lại không có tư cách đứng vào hàng ngũ đó. Không ngờ La Hàm Chân lại đặt mình song song với bọn họ, ngay cả Đường Kiếp cũng cảm thấy sợ hãi.

La Hàm Chân thản nhiên nói:
- Người trẻ tuổi khiêm tốn chút là chuyện tốt, nhưng quá khiêm tốn lại là dối trá. Người có thể đi vào Thủy Nguyệt Động Thiên lại có ai không phải là người có tư cách hơn hẳn người thường cơ chứ? Nếu vào Thủy Nguyệt Động Thiên còn không biểu hiện ra thì chẳng phải là không có tự tin sao?

Đường Kiếp đột nhiên tỉnh ngộ, nghiêm nghị nói:
- Đường chủ nói rất đúng, Đường Kiếp chắc chắn phải cố gắng hăng hái, rảo bước tiến lên mục tiêu cao hơn.

- Như thế mới đúng chứ.
La Hàm Chân gật gật đầu:
- Đúng rồi, ngươi đã đến Thủy Nguyệt Động Thiên được bao lâu rồi?

Đường Kiếp trả lời:
- Đệ tử đến đây đã được ba mươi hai ngày rồi.

- Ba mươi hai ngày… cũng không lâu lắm, ta nghe nói ngươi ra ngoài mười năm, tích lũy

- Đệ tử đã tích góp được ba mươi ba ngàn điểm, có thể ở trong Thủy Nguyệt Động Thiên một trăm mười ngày, hiện giờ còn thừa bảy mươi tám ngày.

- Bảy mươi tám ngày…
La Hàm Chân ngẫm nghĩ một lát, hỏi:
- Nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, với tư chất của ngươi, ở đây bảy mươi tám buổi có thể tiến thêm một tầng, sao lại không tiếp tục cố gắng mà lại mỗi ngày đều xem mấy thứ trên vách tường kính này làm gì chứ? …. Những thứ này nhìn cũng không sao, nhưng dùng cho tham khảo là đủ, còn nghiên cứu quá sâu thì có lẽ là hơi xem nhẹ bản thân, không phải là chính đạo.

Đường Kiếp cười khổ:
- Không phải đệ tử không nghĩ như thế, chỉ là do đệ tử đã nhập tam khô.

Đã nhập tam khô sao?

Lúc này La Hàm Chân mới chú ý tới một đám tóc bạc trên đầu Đường Kiếp.

- Thì ra là thế…
La Hàm Chân lắc lắc đầu cười nói:
- Đúng là mắt ta mờ rồi, thậm chí ngay cả cái này cũng không có chú ý đến. Hèn chi ngươi lại dừng lại, xem ra là không có tự tin có thể đột phá tam khô trong thời gian còn lại.

Đường Kiếp trả lời:
- Lúc trước đã dùng hết mọi vật liệu để đột phá Khai Thức rồi, đến lúc tiến vào tam khô lại không còn gì hết, cho nên liền ở lại nơi này nghiên cứu di trạch của tiền bối, tính toán sau khi lĩnh ngộ lại tiếp tục đi lên, có lẽ có thể trợ giúp được một ít, đến lúc đó có thể bám rất cao liền bám rất cao.

La Hàm Chân cười ha hả nói:
- Tiểu tử nhà ngươi cũng nên nghĩ thoáng xíu đi. Ngươi đã tìm hiểu ở trước vách tường kính này hơn hai mươi ngày, ta thấy những thứ cần tìm hiểu ngươi đều đã tìm hiểu qua, không bằng cứ tiếp tục đi tới trước đi. Mặc dù phong cảnh lưng chừng núi tốt, nhưng cuối cùng vẫn không bì được với chỗ trên cao. Có nhiều thứ ngươi không nên nhiên nhìn hắn viết rất đẹp, bất quá cũng chỉ là một lúc náo nhiệt mà thôi…. Ta hỏi ngươi, có hứng thú cùng ta tiếp tục đi lên Thủy Nguyệt đỉnh hay không?

Cùng ngươi tiếp tục đi lên Thủy Nguyệt đỉnh sao?

Đường Kiếp có chút hiếm lạ liếc mắt nhìn La Hàm Chân một cái.

Nếu như mình nhớ không lầm thì vừa rồi một bước cuối cùng tiến lên đài cao này cũng là do mình kéo hắn lên.

Quan trọng nhất là, nếu hắn nhớ không lầm thì La Hàm Chân hẳn là Thiên Tâm đỉnh cao, tu giả Hóa Hồn kỳ.

Khi hắn tới cảnh giới này, tiến thêm một bước nữa đã là vô cùng gian nan.

Mặc dù nói Tẩy Nguyệt phái chưa bao giờ có quy định tới tu vi là không thể tiến vào Thủy Nguyệt Động Thiên, nhưng bố trí ở Thủy Nguyệt Động Thiên cũng tương đương là nói với mọ người cấp bậc thấp tiến vào thì tốt, còn cấp bậc cao tiến vào cũng không có ích gì lắm.

Tỷ như La Hàm Chân cũng vậy, với tu vi Hóa Hồn kỳ của hắn, nếu muốn lên tầng nữa đó chính là Tử Phủ rồi.

Cái này có ý nghĩa La Hàm Chân không có khả năng tiến bộ lắm, cũng đại biểu cho việc hắn không thể nào trèo lên đỉnh.

Bởi vậy với tuyệt đại đa số người mà nói, một khi tu vi đã tới một bước này thì tiến vào Thủy Nguyệt Động Thiên đã không có ý nghãi gì cả.

Đương nhiên nếu không suy nghĩ muốn trèo lên đỉnh, chỉ cần hô hấp một chút linh khí nồng đậm trong động, vậy cũng không thành vấn đề. Bất quá đối với mấy vị chân nhân mười năm trăm năm mà nói, thời gian mấy chục ngày cũng không có ý nghĩa gì cả.

Đường Kiếp không biết hắn làm sao có thể từ chân núi đi từng bước một đến đài anh hùng 500m này, có lẽ hắn thật sự cũng có đột phá và nâng cao, nhưng với thực lực của hắn thì biên độ đột phá tất nhiên sẽ có hạn, mà đài anh hùng 500m sợ rằng đã là cực hạn của hắn.

La Hàm Chân nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn, cười ha hả nói:
- Sao thể?Cảm thấy lão nhân không có khả năng đi tới, thật sự không thể đi lên sao?

Đường Kiếp cười mỉa nói:
- Đệ tử không dám…

Hắn còn chưa dứt lời thì La Hàm Chân đã đi về bậc thang kia.

Vừa sải bước ra liền ở trên thềm đá kia, lúc này đâu còn tình trạng giống như lúc trước nữa.

Đường Kiếp ngơ ngẩn, La Hàm Chân đã quay người lại nói:
- Sao? Có muốn ta kéo ngươi lên không?

Lúc này Đường Kiếp mới như từ trong mộng tỉnh lại, vộ bước lên trên thềm đá, vừa lên đến nơi bỗng nhiên dừng lại nói:
- Xin tiền bối chờ một lát.

- Ha?
La Hàm Chân quay đầu lại nhìn hắn.

Chỉ thấy Đường Kiếp đã đi tới vách tường kính kia, bắt đầu viết chữ trên bức tường kính kia.

La Hàm Chân thấy vậy cũng không thúc giục hắn, chỉ cười hì hì nhìn theo.

Qua một hồi lâu Đường Kiếp mới viết xong, lúc này mới trở lại bên người La Hàm Chân.

La Hàm Chân hỏi hắn:
- Viết cái gì vậy?

Đường Kiếp đáp:
- Đệ tử bất tài nên chỉ viết một đoạn nói về cảm ngộ của bản thân.

- Đã có chút ngộ rồi sao?
La Hàm Chân gật gật đầu:
- Không tệ, không tệ.

Nói xong đã tự xoay người đi lên núi, Đường Kiếp cũng vội vàng theo sau.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com