Theo 500m hướng lên trên, lực cản đến từ Thủy Nguyệt Động Thiên lại lớn hơn rất nhiều, áp lực đã không hề bắt đầu từ phía dưới mà có mặt ở khắp nơi. Áp lực này khiến cho tu giả lúc đi lên không thể dùng toàn lực vận hành linh khí trong cơ thể để chống cự, khôi phục cũng càng thêm gian nan, nhưng cũng không có lúc nào là không tu luyện.
Đây cũng là lý do vì sao lúc trước Đường Kiếp không đi lên, bởi vì một khi đi lên, mặc kệ hắn có nguyện ý hay không thì hắn đều phải tiến vào trạng thái tu luyện, vả lại không thể tiếp tục đình chỉ pháp. Mà trạng thái Tam Khô Kiếp của hắn càng tu luyện càng rút lui, thời gian từ 500m trở lên càng ngày càng bất lợi với mình, bởi vật mới lựa chọn trước tiên lưu lại ở đài anh hung, thẳng đến thời khắc cuối cùng mới bắt đầu tấn công.
Đương nhiên sớm đi lên mới có lợi, chính là càng nhiều thời gian tu luyện có thể khiến đột phá Tam Khô Kiếp trở nên nhanh hơn một chút, cho dù không thể đột phá ở Thủy Nguyệt Động Thiên này thì kinh nghiệm vấp phải sau khi trở về cũng sẽ giảm bớt.
Có lẽ chính vì nguyên nhân này mới khiến Đường Kiếp đồng ý đi theo La Hàm Chân lên núi.
Đi sau lưng La Hàm Chân. Đường Kiếp cứ tiêu sái bước từng bước một.
Hắn nhìn thấy La Hàm Chân chắp tay sau lưng, thần thái thản nhiên, không hề có một chút gian nan nên có.
Đi lại nhàn nhã, hai người rất nhanh đã đi tới trên bình đài 550m.
La Hàm Chân quay đầu lại nhìn hắn, thấy Đường Kiếp tuy rằng hơi thở ồ ồ nhưng vẫn có thể kiên trì được, mỉm cười gật gật đầu: - Thoạt nhìn cũng không tệ lắm, quả nhiên là còn có dư lực.
Đường Kiếp lại lắc đầu cười khổ: - Tiền bối khen sai rồi, xem ra ngọn núi 600m phía trước chính là cực hạn của ta rồi.
- Hả? La Hàm Chân khẽ nâng khóe mắt: - Làm sao?
Đường Kiếp trả lời: - Vừa rồi một đường đi lên nhìn như thoải mái nhưng ta cũng đã dùng hết toàn lực rồi. Tấn công 600m này, ta sợ không thể đi lên chỉ trong thời gian một ngày. Tuy nhiên đây cũng không phải là điểm chết người, mà là bắt đầu từ những bậc thang này, khí tức trong cơ thể ta liền tự mình vận chuyển theo áp lực xung quanh khiến tam khô đang tăng lên. Càng lên cao càng khó đi, mà thực lực của ta lại đang giảm xuống, muốn đi lên hơn 600m là không thể nào.
- Như vậy sao… La Hàm Chân gật gật đầu: - Thật đáng tiếc, vốn là còn muốn cùng ngươi đi tới lạch trời 750m của Tẩy Nguyệt phái xem bút tích của Vân tổ, nhưng ngươi lại không có phúc phận đó. Cũng được, cũng được, nhân sinh lộ từ từ, có thể không thể đi tới bước đó liền không đi. Nếu chỉ có thể dừng lại ở 600m thì dừng lại xem phong cảnh cũng được.
Nói xong đã tự ngồi xuống nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đường Kiếp thấy thế cũng không dám nhiều lời, tự ở một bên nghỉ ngơi.
Đợi đến khi nghỉ ngơi tốt rồi liền đứng lên: - Đường chủ, ta nghỉ ngơi đủ rồi.
- A… Nhc lên tiếng, mở mắt ra nhìn hắn, cũng không nói chuyện mà tiếp tục đi lên núi.
Lúc này thời gian đi 50m vô cùng dài.
Đường Kiếp cắn răng, từng bước một tiến về phía trước.
Đáng tiếc chính là con đường càng ngày càng khó đi, mà thực lực lại đang không ngừng giảm xuống.
Nhưng mà lộ trình 50m ngắn ngủn, Đường Kiếp một đường đi tới, đầu bạc đột nhiên nhiều lên, hai bên tóc mai đều là sương trắng.
Cuối cùng Đường Kiếp phải đi mất một ngày rưỡi đêm mới đi hết 50m này.
Trong khi chờ hắn tới, La Hàm Chân đã sớm ngồi ở chỗ kia chờ hắn một lúc lâu.
Nhìn thấy Đường Kiếp đi lên, La Hàm Chân nói: - Đã vô lực ráng thêm chút nữa thì toàn lực xông vào tam khô đi.
- Đệ tử đã biết. Đường Kiếp cung kính trả lời.
Sau khi lấy được phần thưởng khi lên được 600m từ đệ tử Nông Đường, Đường Kiếp liền dùng hết tất cả mọi linh thảo, bắt đầu tu luyện trên bình đài này.
An ba gốc linh dược khiến cảnh giới của Đường Kiếp lại phát triển, nhưng tu vi tăng trưởng lại khiến Đường Kiếp râu tóc bạc trắng chỉ trong một đêm, trên mặt đầy nếp nhăn, tướng mạo tiều tụy giống như một lão già.
Điều này đại biểu Đường Kiếp đã chính thức bước vào giờ phút mấu chốt của Tam Khô Kiếp, thân thể phàm trần dần dần chết đi, linh thể chưa sinh ra, giờ khắc này thực lực của Đường Kiếp đã giảm tới mức không bằng cả Cửu Chuyển Kỳ.
Trước mặt đã không còn đường đi cũng đành ngồi đợi ngày trở về.
Đây tựa hồ là hình ảnh tốt nhất miêu tả cảnh ngộ hiện giờ của Đường Kiếp.
Từ ngày này qua ngày khác, Đường Kiếp liền tu luyện ở trên đài cao 600m này.
Thời gian cứ trôi qua từng ngày như vậy.
Tại đây quá trình tu luyện không hề bị gián đoạn, khí huyết của Đường Kiếp càng thêm suy kiệt, thân thể cũng càng ngày càng suy yếu, đó là biểu hiện hắn đã càng thêm thành thục Tam Khô Kiếp, lúc này thực lực của Đường Kiếp đã giảm tới trình độ không bằng cả Liên Bách Luyện.
Nhưng Đường Kiếp vẫn nỗ lực tu luyện như trước, mỗi ngày cứ kiên định như vậy mà trôi qua, cho dù không thể đột phá cũng tuyệt đối không lãng phí thời gian ở Thủy Nguyệt Động Thiên này.
So sánh lại thì La Hàm Chân có vẻ nhàn nhã rất nhiều.
Sau khi Đường Kiếp dừng lại ở đài cao 600m, La Hàm Chân chỉ dừng lại với hắn một ngày, sau đó liền tiếp tục đi lên đỉnh.
Đường Kiếp cũng không biết hắn đã đi tới độ cao bao nhiêu, chỉ biết là một ngày sau hắn đã trở lại.
Mang theo một bầu rượu, ngồi ở trên đài cao, nâng bầu rượu lên uống từng ngụm từng ngụm.
Mũi thơm lạ lùng của bầu rượu kia xông vào mũi.
Kết quả là một trận hình ảnh kỳ dị lại từ từ xuất hiện.
Một vị chân nhân Hóa Hồn kỳ mỗi ngày đều trèo lên xem phong cảnh, sau đó xách rượu trở về uống; còn một vị lão nhân trẻ tuổi hơn so với hắn thì mỗi ngày đều ngồi xếp bằng tu luyện, và càng luyện càng già, càng luyện lại càng nhìn giống như bất cứ lúc nào cũng mất mạng.
Giữa bọn họ cũng sẽ nói chuyện với nhau, tuy nhiên phần lớn thời gian đều là trao đổi chút tu luyện tâm đắc, rất ít khi đề cập tới chính mình.
Cứ như vậy thoáng cái đã qua hơn bốn mươi ngày.
Hôm nay Đường Kiếp vẫn còn đang tu luyện, lúc này thoạt nhìn hắn đã như một lão nhân gần đất xa trời.
La Hàm Chân đột nhiên đi tới, ống tay áo vung lên, giữa hai người đã xuất hiện một cái bàn nhỏ.
Lại vung thêm lần nữa, trên bàn liền xuất hiện thêm mấy đĩa thức ăn.
La Hàm Chân mang rượu đặt lên trên bàn nói: - Đến đây uống rượu nào.
Đường Kiếp hơi kinh ngạc nhưng vẫn đi tới, đang muốn lấy chén rượu thì La Hàm Chân lại nói: - Cứ uống như vậy đi.
Vừa dứt lời bình rượu kia đã thẳng tắp bay về phía Đường Kiếp, thân bình hơi nghiêng khiến rượu từ trong bầu tràn ra, đổ thẳng vào trong miệng Đường Kiếp.
Đường Kiếp liền cảm thấy toàn thân có một cổ nhiệt lưu trào ra, đi khắp các kinh mạch, đại lượng linh khí cũng bay lên theo, trong người nhanh chsong xuất hiện một cỗ sóng lớn đang gào thét.
- Rượu ngon! Một ngụm nuốt rượu xuống bụng, Đường Kiếp không kìm nổi mà quát ra.
Tay của La Hàm Chân khẽ vẫy, thu hồi lại bầu rượu, nhưng hắn không hề uống mà nói: - Dùng bữa đi!
Rượu là rượu ngon, nhưng đồ ăn lại là đồ ăn sáng bình thường.
Sau khi uống qua rượu ngọn, cho dù thức ăn này có là ẩm thực nhân gian thì cũng cảm thấy ăn không mùi vị.
Đường Kiếp lại không hề nói gì cả, cũng không uống thêm rượu mà chỉ dùng bữa cùng La Hàm Chân.
Hai người cứ như vậy lặng yên ăn một hồi lâu, lúc này La Hàm Chân mới đột nhiên nói: - Ngươi không hỏi vì sao hôm nay ta lại mời ngươi uống rượu sao?
Ngẫm nghĩ một chút, Đường Kiếp trả lời: - Có lẽ thời gian của Đường chủ không còn nhiều nữa.
Nghe nói như thế, thân thể của La Hàm Chân run lên mãnh liệt: - Thì ra là ngươi đã đoán được.
Đường Kiếp khẽ thở dài: - Ngay từ đầu có lẽ còn nghĩ mãi không rõ, nhưng qua một thời gian sao lại không rõ chứ? Có thể tự do ra vào trong Thủy Nguyệt Động Thiên này, ngoại trừ đệ tử Nông Đường ra còn có một loại người, Chỉ là ta chưa bao giờ nghĩ tới, lần đầu tiên tới Thủy Nguyệt Động Thiên liền thấy tiền bối Quy Khư.
Quy Khư!
Đây đúng là nguyên nhân tồn tại cơ bản của Thủy Nguyệt Động Thiên.
Vô số các tiền bối của lục đại phái, chỉ cần điều kiện cho phép thì trước khi chết đều chọn đi vào Thủy Nguyệt Động Thiên, đồng thời lưu hết tinh hoa cả đời tu luyện của mình ở trong không gian này.
Đây cũng là tồn tại cơ bản của Thủy Nguyệt Động Thiên, và cũng là ngọn nguồn của Thủy Nguyệt Động Thiên.
Khi Đường Kiếp nhìn thấy La Hàm Chân là chân nhân Hóa Hồn nhưng có thể tự do đi lên trên đỉnh Thủy Nguyệt, liền hiểu ra đại nạn của La Hàm Chân đã tới rồi.
Cũng bởi vì nguyên nhân này hắn mới có thể lại tới đây, ngồi chờ tuổi thọ của mình.
Chỉ là La Hàm Chân thật không ngờ lúc chính mình sắp Quy Khư, lại vẫn có thể gặp được một vị hậu bối hữu duyên tiến vào Thủy Nguyệt Động Thiên.
Ngồi dưới đất, La Hàm Chân nhìn về phía chân trời, thở dài nói: - La Hàm Chân ta, từ khi tiến vào Tẩy Nguyệt phái tới nay đã một ngàn hai trăm năm, vốn đang ở thời gian thịnh hưng, đáng tiếc trải qua khổ chiến và ám thương không ngừng đã khiến tuổi thọ giảm bớt, đại nạn tiến tới. Vốn ta nghĩ sẽ giống với các tiền bối khác, cô độc sống quãng đời còn lại ở trong động, trừ đệ tử Nông Đường ra không có người nào làm bạn cùng ta. Không nghĩ tới trời cao đối xử với ta không tệ, đến lúc gần chết không ngờ lại gặp một đệ tử tiến vào động tu hành, theo giúp ta vượt qua thời gian cuối cùng này, đây thật là đại hạnh của La Hàm Chân ta!
Nói xong hắn quay đầu nhìn về phía Đường Kiếp: - Ta tin tưởng duyên phận, ta và ngươi có thể gặp nhau ở đây tức là có duyên. Đường Kiếp, ta không có con, ta hỏi ngươi, sau khi ta chết ngươi có nguyện làm hiếu tử chăm sóc cho ta trước lúc lâm chung không?
Đường Kiếp khẽ giật mình, sau đó gật đầu: - Đệ tử nguyện ý!
- Cúi lạy ta sát đất được không?
Đường Kiếp chỉ do dự một chút, sau đó vẫn gật đầu: - Đệ tử nguyện ý!
- Tốt lắm! KHông nghĩ tới La Hàm Chân ta trước khi chết lại có được một đứa con, rất tốt, rất tốt! Nói xong La Hàm Chân đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, khẽ ngửa đầu uống hết rượu trong bầu rượu, sau đó đi đến một góc ngồi xuống.
Hắn cứ ngồi dưới đất như vậy, lẩm bẩm nói:
- Ngàn năm cố gắng, một khi hoàn trả, sinh thuộc về ta, chết thuộc về trời…