Không thể nghi ngờ, bản thân Đậu Vương sức chiến đấu chẳng tới đâu, nhưng mà có khả năng nâng cao thực lực đội quân.
Thừ phương diện này xem xét, trước kia Thạch Tịnh Trai sử dụng căn bản cũng không phải là binh mà là dân, chỉ có ở Vương dẫn đầu, dân mới có thể trở thành binh, binh mới có thể trở thành tướng, mới có thể chân chính nâng cao và phát huy tác dụng.
Sau đó Đậu tướng quay đầu ngựa lại, đang muốn tiếp tục công kích Lôi Lang, Đường Kiếp liền nói: - Đủ rồi, dừng lại đi.
Đậu tướng kia cũng không để ý tới hắn, đang muốn xông lên, thì Đậu Vườn kêu lên một tiếng, toàn bộ Đậu binh đều dừng lại.
Đường Kiếp không nói gì, xem ra sau khi thực lực tăng lên, hắn cũng mất đi quyền khống chế đám Đậu binh.
- Thật đúng là chủng tộc kỳ lạ. Đường Kiếp càng có thể khẳng định, đám Đậu binh kỳ thật là một loại chủng tộc có sinh mạng đặc thù.
Lôi Lang thủ lĩnh hiển nhiên cũng bị cảnh tượng này khiến cho sợ hãi, gầm nhẹ nói: - Ngươi đã đáp ứng, chỉ cần giao ra sừng sói, hãy bỏ qua cho chúng ta.
Đương nhiên, còn có hai chiếc nữa đâu? Đường Kiếp hỏi. Sừng sói là sinh mạng của Lôi Lang, sao có thể dễ dàng giao ra.
Lôi lang đầu đàn lui về phía sau mấy bước, trong chốc lát, mồm mở to, cắn chết hai người vợ của chính mình.
Nó nhìn Đường Kiếp: - Ba chiếc đã đủ, dư thừa đều tặng cho ngươi.
Đường Kiếp mỉm cười: - Có chút thú vị... Ngươi có thể đi rồi.
Sói đầu đàn ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng, sau đó mang theo đám Lôi Lang còn lại rời đi.
Y Y nói: - Không biết vì sao, có cảm giác, cảm thấy này con sói này có chút không đúng
- Ừ, sói tính tình vốn cao ngạo, con sói này lại nhẫn nhịn quá mức, quả thực có mưu đồ. Đường Kiếp trả lời.
- Vậy mà huynh còn bỏ qua cho nó? Y Y ngạc nhiên hỏi.
- Thứ nhất, ta đã đáp ứng sẽ thả chúng đi, không thế nói lời không giữ lời được. Thứ hai, tên khốn khiếp đáng ghét đã đuổi đến rồi, dù sao cũng phải giải quyết mối phiền toái này trước đã. Thứ ba, nhiều khi muội phải đi ở phía sau mới biết được chân tướng. Đường Kiếp cười nói.
Y Y chớp chớp mắt: - Biết ngay là thế mà.
- Được rồi, tốc chiến tốc thắng, giải quyết truy binh nhanh một chút, sau đó lại bám theo đàn sói kia làm trò quỷ gì. Đường Kiếp lại ném ra một đám đậu cho Đậu Vương: - Hà Tín tướng binh, càng nhiều càng tốt. Cho ngươi, cũng đã có thêm binh, xem ngươi còn binh chủng nào nữa.
—————————————
Bầu trời xa xa, năm bóng người đang bồng bềnh bay đến
Một người cầm đầu gầy nhỏ, đôi mắt lại đặc biệt có thần, lúc này đang không ngừng nhìn hướng xuống phía dưới.
Cuối cùng, nam tử gầy nhỏ nói: - Tìm được hắn rồi, ngay tại vực Lôi Đình, bên cạnh còn có yêu vật cây cỏ và Thạch Tịnh Trai không đầu óc.
- Hừ, hơn phân nửa chính là Đường Kiếp Tam Khô còn dám xuất động nên lo lắng rồi. Yêu vật kia tu luyện nhiều năm, lại thêm Đường Kiếp dốc lòng bồi dưỡng, hiện giờ làm đã là Khai Trí đỉnh cao. Lại thêm Thạch Tịnh Trai tên phế vật này, mặc dù là người ngu ngốc, nhưng rốt cuộc cũng là tu vi Linh Hoàn kỳ, coi là kẻ Khai Trí đỉnh cao dùng vẫn là không vấn đề gì đấy. Lại thêm bản thân Đường Kiếp cũng có chút thủ đoạn, ba người hợp lực, chỉ cần Thiên Tâm không ra, Đường Kiếp đã đủ để bảo vệ cho mình rồi. Kẻ nói chuyện là một gã nho sinh mặc trường bào dài.
- Nhưng gặp phải chúng ta, có Xích Mi chân nhân ở dây, cũng không tin Đường Kiếp có thể làm gì được. Lại có kẻ nói tiếp.
Mọi người lúc này mới đồng thời nhìn về nam tử ở giữa năm người.
Người tên Xích Mi mặt đen, lưng đeo trường kiếm, tướng mạo cổ quái, mặc dù không nói lời nào, nhưng moi người đối với hắn đều là cực kỳ tôn trọng.
Thời khắc này nghe thấy mọi người nói chuyện, người tên Xích Mi Chân Nhân nói: - Tốt lắm, Đường Kiếp không dễ đối phó, mọi người đã sớm biết, cho dù là hắn thân ở Tam Khô, cũng không được coi thường đối thủ. Trận chiến này liền theo kế hoạch mà làm. Phi Vũ ngươi đảm nhận vây chặn, cỏ tinh và Thạch Tịnh Trai liền giao cho ngươi, không cần đánh chết, chỉ cần vây khốn, đó là một cái công lớn; Hạng Chân ngươi đảm nhận đóng cửa, phụ trách phong tỏa bốn phía, ngăn cản truyền tin, thuận tiện cũng giúp Phi Vũ vây địch; Xuân Duy ngươi phụ trách quan sát, chú ý viện binh. Phi Bạch, ngươi phụ trách ứng biến cứu trị, phụ trách cứu hiểm lúc lâm nguy, để phòng bất trắc. Về phần kia Đường Kiếp để ta tự mình đối phó.
- Vâng. Bốn người đồng thanh hô lên.
Không giống với lúc trước, lúc này năm người đều có chuẩn bi mới tới, đã hiểu khá nhiều về Đường Kiếp, rất nhiều chiêu bài của Đường Kiếp đã không còn tác dụng với họ.
Thời khắc này, bay đến phía trên Đường Kiếp, năm người đã đồng thanh thét lên: - Đường Kiếp còn không mau mau nhận lấy cái chết!
Nói xong kẻ tên là Phi Vũ ra tay trước, bốn con Khai Trí thượng phẩm luyện thú đồng thời đánh về phía Y Y và Thạch Tịnh Trai, hoá ra người này đúng là người của Thú Luyện Môn. Thiên Thần Cung vì chuyện của Cố Trường Thanh trước kia, nên ám tử ở Văn Tâm tổn thất nặng nề, hiện giờ chẳng còn bao nhiêu người, lần này đối phó Đường Kiếp, vẫn là liên hiệp người của Thú Luyện Môn, nếu không ngay cả năm người cũng chưa chắc đã tập hợp đủ được.
Những người này đến không phải ẩn lẫn vào người của Tẩy Nguyệt phái, mà đều là người có thân phận, nhưng sau trận chiến này, thân phận bao nhiêu năm khổ tâm bồi đắp cũng đều bị phế đi hoàn tòa, chạy trốn là điểu hiển nhiên. Mặc dù như thế, Thiên Thần Cung và Thú Luyện Môn vẫn quyết định làm như vậy, có thể thấy được hận ý sâu đậm với Đường Kiếp.
Lúc này bốn yêu thú ra tay, thì người tên Hạng Chân cũng ấn một tay xuống.
Theo ấn này của gã, toàn bộ không gian đều trở nên ngưng lại vậy, linh khí lưu động bị chậm lại.
Người tu sau Khai Thức, tiến vào truyền cảm, liền có thể truyền lại ý thức của mình ảnh hưởng tới sự biến hóa của linh khí, mà cái người tên là Hạng Chân chính là một người như vậy, gã am hiểu đúng là làm chậm lại sự lưu động của linh khí. Chiêu thức ấy một chọi một chiến đấu có lẽ không có nhiều tác dụng lắm, nhưng là dùng để đóng cửa tin tức truyền đi thì lại vô cùng trọng dụng, khiến cho tin tức cầu cứu khó có thể truyền đi.
Đồng thời kẻ tên là Xuân Duy và Phi Bạch, hai người tập trung tinh lực quan sát tứ phương, một người quan sát phụ cận, đề phòng cứu viện, một người quan sát chiến trường, chuẩn bị ứng biến
Tập hợp lực lượng năm người, bốn gã Khai Thức một vị Thiên Tâm, chỉ vì đối phó một Đường Kiếp vừa vào Tam Khô, điệu bộ này đã không thể bảo là không coi trọng.
Đáng tiếc thực lực Đường Kiếp vẫn là nằm xa ngoài dự đoán của bọn họ.
Xích Mi Chân Nhân bay về phía Đường Kiếp, gã nhìn thấy Đường Kiếp vẫn như trước điềm tĩnh địa ngửa mặt nhìn bầu trời, trên mặt thậm chí còn lộ ra nụ cười như có như không, dường như sớm có chuẩn bị vậy, trong lòng nảy lên một chút, cuối cùng tự nói một câu: - Hãy cố tự trấn định đi.
Nhưng sau đó, gã liền nhìn đến ở bên cạnh Đường Kiếp trên tảng đá lớn, dường như còn có một người tí hon đội vương miện đang đứng thẳng.
Đó là cái gì?
Xích Mi cảm thấy ngạc nhiên.
Sau đógã liền nhìn thấy người tí hon đầu đội vương miện đang giơ tay về phía mình.
Ngay sau đó, Xích Mi Chân Nhân liền nhìn thấy trong bụi cỏ, trên cây, vô số người tí hon đầu đội nón giáp đột nhiên luồn lên, đồng thời đánh về phía mình, trong nháy mắt bắn ra trên trăm đạo quang ảnh màu lục.
Xích Mi kinh hãi, theo bản năng lùi về phía sau, đồng thời song chưởng đẩy ngang, đẩy ra một cỗ khí ngông cuồng quét ngang bốn phương.
Với thực lực cấp Thiên Tâm của gã, chiêu quét ngang này dùng để đối phó loại hành vi lấy nhiều địch ít cảu kẻ tiểu nhân, hoàn toàn chính là bẻ gãy nghiền nát đấy. Không nghĩ tới ngay tại khi gã ra tay đồng thời, đám người tí hon kia đã trên không trung tạo thành trận hình, đồng thời đánh ra một kích, vô số dòng khí nhỏ hội tụ thành dòng, vọt tới chưởng phong Xích Mi , dễ dàng đánh chưởng phong quay ngược lại.
Xích Mi giương tay lên, một đám sương màu đen bay ra.
Nhìn thấy cảnh này, Đường Kiếp đang định ra tay, thì Đậu Vương đội vương miện cũng là coi thường không thèm để ý, múa quyền trượng, hơn trăm Đậu Binh liền đứng lại.
Hơn ba mươi Đậu binh đồng thời bắn tên, trên không trung nháy mắt dệt ra một vòng tiếp một vòng mưa tên.
Mũi tên màu lục nhỏ bé dùng để đối phó người tu có lẽ còn yếu đi chút, dùng để đối phó độc trùng lại vô cùng lợi hại.
Đồng thời Đậu binh mang khiên giáp thì chống tấm khiên chắn nghênh đỡ phía trước, dao trong tay liên tục chém xuống, bổ ra một đạo lại một đạo đao khí, đao khí cũng chưa chắc hùng mạnh, nhưng dùng để đối phó độc trùng cũng là quét sách cả mảng.
Tiếp theo là Đậu binh ở bộ phận trung gian, cầm trường thương, trong không trung đâm ra thương mang, một người một thương, cực kỳ chuẩn xác.
Đám độc trùng, với người khác nhìn chúng vô cùng đông đúc, cách đối phó duy nhất chính là dùng một đại chiêu quét ngang hết thảy độc trùng. Nhưng tại đây trong mắt của Đậu binh, lại hoàn toàn như một đám quân ô hợp chưa huấn luyện, đến bao nhiêu giết bấy nhiêu.
Kết quả là liền nhìn thấy đám độc trùng theo gió mà đến, cũng bay múa đầy trời sau đó từ trên trung rơi xuống giống như một cơn mưa đen vậy.
Thi thể độc trùng như kết thành từng mảng từng phiến rơi xuống, trên trăm Đậu binh liền giống một chi bách chiến hùng binh, chiến đội sắt thép, sừng sững không ngã trước công kích của đám độc trùng.
Cùng lúc đó, ba Đậu tướng cưỡi ngựa đã bay nhanh xông lên, một tên mặc khôi giáp màu đen, tay cầm chiến đao, một tên mặc áo giáp màu bạc, trong tay cầm trường mâu, còn một tên cũng không giáp, một thân hồng y, trong tay là hai thanh loan đao.
Ba Đậu tướng vừa cưỡi ngụa xông ra, đạp trên không trung như đi trên đất bằng, cứ như vậy trên không trung nhằm vào đám độc trùng.