Đậu tướng mặc khôi áo giáp màu đen giống con gấu đen dã man, độc trùng công kích, đánh lên trên khôi giáp của hắn, chỉ tạo thành một chuỗi âm thanh giòn vang, mỗi một đao của nó bổ ra đều kéo theo cái chết của một đám độc trùng.
Tướng quân mặc áo giáp bạc thì xuống đạo tia sét, tấn công tốc độ cực nhanh. Nó cũng không cố ý theo đuổi giết chóc, chỉ có điều thân thể như một mũi tên nhọn nhanh chóng xuyên thấu đàn độc trùng, sau đó lại xung phong liều chết trở về, như thế lặp đi lặp lại, tạo ra vô sống động nhỏ trên người đám độc trùng.
Nhưng mà số độc trùng hai vị tướng quân này cộng lại, đều không bằng vị tướng quân mặc hồng y kia.
Tướng quân mặc hồng y nhảy vào giữa đàn trùng, cơ thể trên không trung xoay tròn phóng đi, hai thanh loan đao ở xung quanh người hình thành một vòng tròn sắc bén, cứ như vậy một đường quét ngang cắt tới, cắt toàn bộ độc trùng tới gần nót hành hai mảnh.
Đương nhiên, đây là cái giá khi không có khôi giáp, nên có tốc độ di chuyển cao và khả năng sát thương, nên phòng ngự cũng bị giảm xuống, cho nên hẳn nó là tướng quân duy nhất bị thương.
Tuy nhiên ngay tại nó bị thương thì đồng thời, Đậu Vương phía xa múa nhẹ quyền trượng, sau đó vết thương trên thân thể nó đó liền biến mất.
Độc trùng toàn bộ bị giết chết.
Nói thực ra thì chuyện này cũng chẳng có gì kỳ quái cả, đàn độc trùng dù sao cũng chẳng có sức mạnh đặc biệt gì cả, thứ khiến người ta khó đối phó chính là phương thức nó biến mất.
Tê Hà Giới ngàn vạn năm qua, đối phó với độc trùng đều dựa vào các loại pháp thuật quần công, một loại không đủ sẽ bồi thêm một loại nữa, dù sao đó phó với mấy loại trùng nhỏ bé, lại có tốc độ nhanh, số lượng nhiều này, sử dụng phương thức tấn công như vậy cũng không sai.
Nhưng chưa từng có loại đồng loạt chiến đấu, giống như hiện tại vậy.
Mượn sức những Đậu binh đó, không ngờ Đường Kiếp lại có thể biến nó thành sa trường quyết đấu.
Trên thực tế đừng nói tới Xích Mi, ngay cả Đường Kiếp cũng cảm thấy kinh ngạc. Có trời biết, từ trước tới nay hắn không ngờ rằng Đậu binh có thể dũng mãnh như vậy, không ngờ chúng vừa trình diễn một màn đối kháng với độc trùng ngay trước mắt mình.
Đạt được thắng lợi, Đậu binh đồng thanh hoan hô, như thể đang chúc mừng thắng lợi, trong đó một số Đậu binh lại tỏa ra ánh sáng kỳ lại, không ngờ sức lực và tốc độ những Đậu binh đó được nâng cao lên.
Thăng cấp?
Trong lòng Đường Kiếp hơi chấn động.
Chẳng lẽ đám Đậu binh này trong lúc chém giết còn có thể thăng cấp?
Nếu là như vậy, sau khi dùng xong chúng biến mất thì sao?
Vấn đề này tạm thời không có đáp án, Đậu binh và Xích Mi Chân Nhân lại lần nữa triển khai đại chiến.
Dưới sự chỉ huy của Đậu Vương, hơn trăm Đậu binh đều tấn công nhằm về phía Xích Mi Chân Nhân.
Đám Đậu binh vừa có khả năng liên kết, đồng dạng cũng có thể chiến đấu riêng lẻ, chợt tán chợt tụ biến đổi thất thường. Lấy khả năng của Xích Mi chân, trong lúc nhất thời lại cũng bị luống cuống tay chân.
Bất quá dù sao Cảnh giới của gã cũng thuộc Thiên Tâm, một khi ổn định lại tâm trạng, những Đậu binh đó liền dần dần không còn chống đỡ nổi nữa.
Đường Kiếp ở bên này cũng đại khái phân tích được tình hình của đám Đậu binh.
Nếu không suy xét đến Đậu tướng, thì thực lực đám Đậu kỳ thật nâng cao cũng hữu hạn, so với Đậu binh ngày trước hoặc chính là dân binh mà nói, thực lực cũng chỉ tăng lên khoảng ba phần, nhưng là có binh chủng và tổ chức. Binh chủng đa dạng cùng nhau phối hợp, thống nhất chiến đấu, hơn nữa tướng lĩnh đấu tranh anh dũng, thực tế sức chiến đấu trên phạm vi lớn được nâng cao, khiến cho một trăm Đậu binh có thể so với ba trăm Đậu binh trước kia.
Sở dĩ chúng không giống với Đậu binh lúc trước của Thạch Tịnh có thể vây khốn đối thủ, chủ yếu vẫn là bởi vì thực lực của Xích Mi so với Ngọc Uyển Nương mạnh hơn nhiều, hơn nữa gã cũng phải đang trong trạng thái bị thương nặng.
Tuy nhiên ngay cả như thế, cũng chỉ đủ đổi đối phó với đám Đậu binh này.
Hiểu được điểm ấy, Đường Kiếp cũng không khách khí, trực tiếp lại rắc ra thêm hơn trăm hạt đậu nữa.
Đậu Vương hiển nhiên là càng nhiều đậu thì binh chủng cũng có càng nhiều đấy, vừa thấy có thêm số lượng, nó hưng phấn bật lên tiếng kêu to.
Lúc này biến hóa không còn là binh lính, mà là một đội quân chiến mã lớn.
Đám hạt đậu trực tiếp biến thành chiến mã, vọt thẳng tới dưới chân những Đậu binh lúc trước, sau đó toàn bộ đội quân từ bộ binh biến hóa thành kỵ binh, hò hét tấn công về phía Xích Mi.
- Như vậy mà cũng được? Đường Kiếp ngạc nhiên há hốc miệng.
Đám Đậu binh cưỡi chiến mã thực lực tăng vọt, Xích Mi Chân Nhân đánh một đạo chưởng phong nhằm áp chế, hơn mười kỵ binh mang khiên chắn lao lên, kháng trụ lại kích này, đồng thời mười mấy kỵ binh mang trường thường cũng gào thét xông lên, xẹt qua hai bên người Xích Mi, trường thương đâm lên lá chắn hộ thân của gã, tạo ra một mảnh quang hoa.
Lúc trước chỉ là dân binh cũng đã khiến lồng hộ pháp bị ảnh hưởng, chứ đừng nói tới đám dân binh nay đã thăng cấp làm binh, rồi nhảy lên thành kỵ binh.
Thật không thể hiểu được, nếu tiếp tục thế này chúng còn có thể thăng cấp được nữa hay không?
Tuy nhiên, rất nhanh Đậu Vương đã cho hắn đáp án.
Nó chỉ vào người một kỵ binh.
Đường Kiếp thấy rõ, nó chỉ vào một trong những Đậu binh đã thăng cấp trong lúc chiến đấu, cơ thể Đậu binh đó đã biến hóa hai lần, nói cách khác, Đậu binh đó ít nhất đã tăng lên hai cấp.
Lúc này dưới năng lực của Đậu Vương, chỉ thấy binh lính kia cao giọng rống lên, chiến mã bên dưới lập tức dựng đứng lên, biến thành một con gấu màu trắng, dưới chân của Đậu binh đó còn có hai ngọn lửa tỏa ra ánh quang hoa khắp bốn phía.
Vị tướng quân thứ tư.
Nhưng không biết là vì sao, Đường Kiếp lại cảm thấy vị tướng này không giống với ba tướng quân lúc trước.
Cùng với đạo quang hoa bắn ra, những Đậu binh ở chung quanh tướng quân cưỡi gấu này đồng thời đều phát ra một ngọn lửa.
Chúng nó kêu gào hò hét, đi theo tướng quân cưỡi gấu tấn công về phía Xích Mi. Con gấu trắng chỉ to bằng con búp bê, dùng hai chân trước đánh lên lồng hộ thể của Xích Mi, khiến cho lồng bảo hộ chấn động, phát ra một chuỗi quang hoa. Xích Mi biến sắc, tay trái nhấc lên, chỉ vào tướng quân cưỡi gấu quát lên: - Chết đi.
Một đạo kiếm khí đánh về phía con gấu.
Con gấu chỉ rống lên một tiếng, để mặc kiếm khí tiến vào cơ thể rồi xuyên qua, nhưng nó chỉ lảo đảo một chút, sau đó lại hung hăng đánh trả đối phương một chưởng.
Yêu gấu khổng lồ chân chính thực lực cũng chỉ có thể tới mức đó mà thôi.
Tiếp sau đó từng ngọn lửa của các kỵ binh đều va vào người Xích Mi, trên người gã bùng lên ánh lửa, khiến Xích Mi đau đớn rên lên liên tục.
Nhìn thấy cảnh này, bốn nam tử cùng Xích Mi đến giết Đường Kiếp đều choáng váng.
Đây rốt cuộc là cái quái gì thế? Không ngờ có thể bức một Thiên Tâm Chân Nhân tới mức này.
Đậu Vương bên kia oa oa đắc ý kêu to vài tiếng, sau đó quay lại nhìn Đường Kiếp hét lên mấy câu.
Đường Kiếp hỏi Y Y: - Nó nói gì thế?
- Hình như vẫn muốn thêm binh nữa. Y Y trả lời: - Nó nói cho nó đầy đủ binh, nó có thể giết chết toàn bộ bọn họ.
- Nói nhảm. Đường Kiếp tức giận nói: - Ta đương nhiên biết cái này, vấn đề là đám đậu này dùng qua một lần thì không thể dùng lại lần nữa, ta hiện tại còn không biết đậu binh mà nó sử dụng có còn dùng lại được lần nữa hay không đây.
- Nó nói là có đậu binh vẫn dùng được, có đậu binh không dùng được nữa.
- Đám nào có thể dùng lại?
- Nó nói một hai lời không thể nói rõ ràng được, chúng ta phải tự nhìn xem thì sẽ hiểu.
- … Được rồi. Cũng may mười một năm tích lũy, Đường Kiếp hiện giờ cũng tích cóp được khá nhiều đậu binh, lãng phí một ít mà có thể thấy được thực lực chân chính của Đậu Vương thì cũng được, liền vùn tay rắc ra thêm hơn một trăm hạt đậu nữa.
Lần này cây đậu sau khi xuất hiện, lại càng khác xa so với lúc trước, không ngờ toàn bộ biến thành binh lính mặc mũ giáp màu kim, tay cầm trường mâu, cưỡi chiến mã, đám chiến mã cũng không phải do cây đậu biến hóa mà thành, mà là cả người lẫn ngựa cùng lúc xuất hiện. Mặc dù là một hạt đậu hóa ra một Binh một ngựa, nhưng nhìn khí thế của nó, đều không thua kém gì đám kỵ binh lúc trước, thậm chí còn vượt trội hơn, làm cho người ta cảm giác là mội một binh đều không thua kém gì tướng quân mặc khôi giáp màu đen lúc trước cả.
Đám Đậu Binh mặc kim giáp sau khi xuất hiện lại không công kích, ngược lại là vậy xung quanh bảo vệ lấy Đậu Vương.
Nhìn thấy cảnh này, Đường Kiếp có chút hiểu ra, lần này là nó thành lập một đội quân hộ vệ.
Quả nhiên, ngay sau khi đội hộ vệ xuất hiện, đồng thời Xích Mi rống lên một tiếng, từ xa đánh một chưởng về phía Đậu Vương.
Gã tu luyện đã nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, tuy rằng mới đầu bị tấn công trở tay không kịp, nhưng qua vài hiệp liền nhìn ra được kẻ tí hon đội vương miện kia chính là điểm mấu chốt, bởi vậy không hề do dự nữa, đánh ra một chưởng tấn công Đậu Vương.
Chưởng này mang theo khí thế hùng mạnh, đánh úp lại, ngay cả Đường Kiếp cũng khẽ biến sắc mặt, không ngờ nhanh như vậy Xích Mi đã tìm ra được nhược điểm. Đường Kiếp đang định ra tay, thì thấy Đậu Vương rít lên một tiếng, binh lính mặc kim giáp đồng thời nâng khiên lên, nháy mặt hợp lại thành một tấm khiên lớn.
Nương theo sự chấn động của chưởng phong, ầm một tiếng, một kích mà Xích Mi dùng toàn lực đánh ra cứ như vậy tiêu tan.
Đỡ xong một chưởng này, Đậu Vương lại tức giận quay ra nhìn Đường Kiếp, oa oa nha nha hét lên mấy tiếng.