Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 587: Đuổi giết (p8)



Tốt lắm.

Hơn hai trăm thanh bảo kiếm thượng phẩm cứ như vậy bị bản thể phá nát, từng hạt kim sa dung nhập vào, khiến thanh Kim nhận thoạt nhìn cũng có chút bất đồng, trên thân đao lại xuất hiện một tầng linh quang mông lung, điều này trước kia chưa hề xảy ra.

Kim nhận, có hồn!

Cuối cùng Đường Kiếp để lại mười thanh bảo kiếm thượng phẩm và ba thanh thần kiếm, không phá nát chúng. Đó cũng là những thanh kiếm tốt nhất Kiếm Trủng, không phải có tiền là mua được đâu.

Khi chúng ở cùng với chủ nhân, từng thanh đều lưu lại thanh danh hiển hách, kiếm ý ngưng tụ ra vô cùng cường đại. Nếu cứ như vậy mà hủy diệt, cũng quá mức vén tay đốt nhà rồi.

Đường Kiếp tính toán giữ chúng lại, coi như mình không cần, cũng có thể tặng cho bằng hữu, hay hoặc là đổi chúng lấy chút dược liệu quý hiếm.

Vốn ba thanh thần kiếm còn cao ngạo, không muốn cúi đầu trước Đường Kiếp.

Tuy nhiên sau khi cảm nhận được vô số bảo kiếm tiêu vong, chúng nó cũng bị buộc phải hàng phục, nhất là khi đối mặt với Kim nhận, sẽ có cảm giác run sợ, thần uy của Kim nhận cuối cùng cũng có chút biểu hiện.

Lúc này Kim nhận tuy rằng vẫn không thể hoàn toàn phát huy uy lực, nhưng đã không sai biệt lắm, có thể phát huy tới năm mươi phần trăm hiệu quả, Thần Đình Thiên Biến còn phát huy tới khoảng bảy mươi phần trăm.

Tuy rằng uy lực thuật pháp hạ thấp, nhưng Đường Kiếp cũng đã cực vừa lòng, dù sao đặc tính nhưu một lồng phòng ngự pháp thuật của nó, đã đủ để bù lại uy lực pháp thuật bị giảm xuống, sau này cũng có thể tiếp tục bù lại. Trong tay Đường Kiếp còn có Luyện Hồn Châu, thứ này lúc chiến đấu hắn không dám dùng, dùng để chế tạo hồn binh cũng là không thể tốt hơn, có lẽ chế tạo ra hồn binh không bằng này đám bảo kiếm, nhưng chất lượng không đủ thì lấy số lượng bù lại, tin tưởng sẽ thành công đấy.

Tiếc nuối duy nhất làcác loại đao kiếm bình thường, Đường Kiếp sau vài lần cướp được một lượng đao kiếm không nhỏ, vốn định dần dần đánh vỡ vụn thành Kim nhận, nhưng hiện tại cũng không dám —— trước khi Kim nhận đạt được tỉ lệ bình thường, tiếp tục cho thêm kim sa của pháp bảo bình thường, thì sẽ giống như uống rượu trộn thêm nước lã, sẽ chỉ làm hồn kim nhận một lần nữa bị hạ thấp.

Sau khi làm bể nát một ngàn thanh bảo kiếm, bề ngoài Kim nhận cũng lớn hơn rất nhiều, hiện tại cuối cùng cũng không khác Đoạn Tràng Đao là mấy.

Nhớ tới Đoạn Tràng Đao vừa bị bể nát, Đường Kiếp cũng cảm thấy tiếc hận, trong lòng có cảm nhận, nhìn Kim hận, chịu khống chế của tâm niệm, tự động biến hình, bề ngoài dần dần trở thành hình dáng như Đoạn Tràng Đao, chỉ có điều toàn thân vàng óng ánh.

Nhìn thấy vậy, trong lòng Đường Kiếp khẽ động, dùng tâm niệm lệnh nó đổi màu.

Điều này trước kia là không thể, nhưng hiện tại, tình huống đã không giống trước. Kim nhận dần dần biến đổi màu sắc, biến thành màu đen, thoạt nhìn y hệt như Đoạn Tràng Đao.

Trong lòng Đường Kiếp mừng rỡ.

Tất cả mọi người đều biết hắn có Kim nhận và Đoạn Tràng Đao, nên đều đã có đề phòng. Nhưng biến hóa mới, nhất định sẽ mang tới kinh hỉ bất ngờ cho mọi người.

Đáng tiếc chính là hỏa ưng đao hồn của Đoạn Tràng Đao không còn, nếu không có thêm thứ ấy, thì thực sự hoàn mỹ vô khuyết rồi.

Nhất nghĩ đến đây, Đường Kiếp đột nhiên nhận thấy được cái gì, ồ lên một tiếng chộp vào khoảng không, chỉ thấy trong không khí một đám linh quang hiện ra, tiếp theo là một cái hỏa ưng tàn hồn hiện hình mà ra.

Hồn của Đoạn Tràng Đao?

Đường Kiếp ngây ra một lúc, liền lập tức tỉnh ngộ.

Đoạn Tràng Đao là thứ duy nhất không phải bị hủy hoại do Binh Tự Quyết, chính vì nguyên nhân chính này, chỉ có điều đao thể bị phá hư, đao hồn lại được giữ lại. Tuy nhiên đao hồn không nơi nương tựa, cuối cùng sẽ tiêu tan, nếu không phải Đường Kiếp vừa lúc nghĩ đến đao hồn của mình, chỉ sợ cũng sẽ không nhận thấy được sự hiện hữu của nó.

Thời khắc này thu hồi được đao hồn, Đường Kiếp cười to:
- Không tệ, không tệ, nếu đã như thế, liền cho ngươi một ngôi nhà mới.

Nói xong liền thả đao hồn lên thân đao.

Chỉ có điều đao hồn vòng quanh kim lưỡi dạo qua một vòng, nhưng không cách nào tiến vào chiếm giữ, gấp gáp kêu to, trên không trung hiện ra một đám một đám lửa sóng gợn.

- Đúng rồi, Kim đao không phải là phàm binh, sao ngươi có thể thành chủ được, thôi thôi, về sau ngươi liền ở đây đi.
Đường Kiếp tùy tay đưa ra một vật, chính là vỏ của Đoạn Tràng Đao.

Ưng hồn hí một tiếng, trên không trung bay một vòng, cuối cùng không cam lòng nhập vào trong vỏ.

Khi Đường Kiếp tác chiến, hồn Ưng đao liền rời vỏ, lách đao bay thẳng ra ngoài.

Dù sao cũng không cần nó tác chiến, dùng để trang trí, lừa gạt người một chút cũng được.

Tiện tay tra đao vào vỏ, cứ như vậy, một thanh Đoạn Tràng Đao hoàn toàn mới đã ra đời.

Núi Vũ Vụ, Danh Kiếm sơn trang.

Từng là môn phái tu tiên, giờ đã thành một phiến tử địa.

Hàng trăm… thi thể nằm đầy rẫy trên mặt đất, khiến cả sơn trang trông giống như địa ngục nhân gian.

- Đường Kiếp.
Tiếng thét thê lương vang vọng khắp trời đất, mang theo toàn bộ lực lượng và thù hận của một vị Chân Nhân.

Hai mắt Đồ Sơn Tử đỏ như máu, trừng mắt nhìn Đường Kiếp, huyết sắc như sát thần vừa đi ra từ địa ngục, tùy ý là có thể lấy đi sinh mạng của người khác.

Sao có thể như vậy?

Làm sao lại có thể mạnh như thế?

Danh kiếm sơn trang ở Mạc Khâu tuy chỉ là một môn phái nhỏ, nhưng cũng có chút tiếng tăm đấy, vì sao ba vị Linh Hoàn Chân Nhân liên kết, mà Đường Kiếp lại có thể dễ dàng giết chết như giết một con vật vậy? Mấy trăm đệ tử liên thủ cũng không làm tổn thương tới một sợi lông tơ của Đường Kiếp, cứ như vậy đều bị hắn giết chết.

Trong lòng Đồ Sơn Tử run rẩy.

Gã điên cuồng thét lên:
- Đường Kiếp, chúng ta không hề tiếp tục đuổi giết ngươi.

- Ít nhát thì cũng đã từng đuổi giết ta.
Đường Kiếp lạnh lùng trả lời.

Đao trong tay phải hắn vung lên, lại thêm một gã đệ tử ngã xuống.

Đây là người đệ tử cuối cùng mà gã ta yêu mến, Đồ Sơn Tử kỳ vọng rất nhiều ở người đệ tử này, cho rằng tương lai y có thể đột phá cực hạn của Danh Kiếm sơn trang, đạt tới Hóa Hồn, đưa môn phái tới một độ cao mới.

Nhưng hiện tại, không còn gì cả, tất cả mọi hy vọng đều như nước lũ quét đi.

- A!
Đồ Sơn Tử ngửa mặt lên trời thét to:
- Vì sao?

Không ai biết câu hỏi vì sao của gã có ý nghĩa gì, có lẽ là đang nói Đường Kiếp vì sao lại có thể tiêu dao đến bây giờ, cũng có lẽ là đang nói, vì sao Đường Kiếp chỉ là một Thoát Phàm đỉnh cao mà có thể diệt cả môn phái gã, tóm lại, đây là câu hỏi cuối cùng của gã, cũng là câu hỏi mà vĩnh viễn không có đáp án.

Khi gã cất tiếng thét, thì cũng đồng thời dốc toàn lực xuất ra một kiếm.

Đó là chiêu thức gã thông thạo nhất, kiếm ý uy nghiêm, kiếm quang bay thẳng lên trời, phát huy kiếm ý tới tận cùng, thậm chí còn nắm giữ một chút kiếm đạo, lĩnh ngộ được một tia cực hạn kiếm ý.

Nhưng một kiếm này thậm chí còn chưa phát huy uy lực, đã bị cắt đứt.

Dường như phía chân trời có một ánh đao tà tà đánh xuống, mang theo lạnh lùng, mang theo băng giá, đồng thời cũng mang theo một uy thế không thể ngăn cản nổi, cứ như vậy cắt ngang qua.

Kiếm đứt.

Ý dừng.

“Đoạn Tràng Đao” chém đứt bảo kiếm, giống như cắt đậu phụ, mở bung lồng phòng ngự, mang theo uy lực không thể ngăn cản, đam vào cơ thể Đồ Sơn Tử.

- Đồ Sơn Tử, tạm biệt không tiễn.
Nương theo lời nói lạnh lùng của Đường Kiếp, mũi Kim nhận bùng nổ tạo ra một chút kim tinh.

Một đạo, hai đạo, ba đạo, liên tiếp mười hai đạo kim tinh trong cơ thể Đồ Sơn Tử đồng thời nổ tung. Đồ Sơn Tử run rẩy, cúi đầu nhìn thanh đao, giống như ngộ ra điều gì:
- Là…. Đao…

- Là đao.
Đường Kiếp trả lời.

Hắn rút đao ra, móc câu kéo theo lục phủ ngũ tạng Đồ Sơn Tử, rút hết cả chút sức sống cuối cùng của gã, Đồ Sơn Tử ngửa mặt lên trời rồi ngã xuống.

Một đám u hồn từ trong thân thể của gã bay ra, phiêu đãng trong không trung, hóa thành một làn khói đen, chui vào một hạt châu nhỏ.

Luyện Hồn Châu.

Y Y thu hồi hạt châu, nhìn về phía Đường Kiếp.

Đường Kiếp vung tay áo lên, đưa thi thể Đồ Sơn Tử vào trong Xã Tắc Đồ, quay đầu nói:
- Đốt sạch nơi này.

Tất cả các thi thể ở đây đều bị nhiếp hồn, Thiên Thần Cung nhân tài vô số, tất sẽ phát hiện có điều không đúng, cho nên Đường Kiếp không thể tiếp tục giống như dĩ vãng, lưu lại thi thể của đối phương. Lần này hắn dùng một mồi lửa, đốt sạch mọi thứ, chỉ lưu lại một ít tro tàn cho đối phương. Đương nhiên, làm như vậy thì có thể mang toàn bộ những thi thể có cấp bậc cao vào trong Xã Tắc Đồ, khiến cho thiên địa trong đó gia tăng tài nguyên, chứ không lãng phí như trước.

Ngọn lửa hừng hực bốc lên, ánh sáng chiếu rọi khắp cả bầu trời.

Đường đường một môn phái tu tiên, cứ như vậy bị ngọn lửa cắn nuốt, tiêu vong.

Nhìn phía xa xa, Đường Kiếp lẩm bẩm nói:
- Muốn thu đủ hồn khí phải giết đủ người. May mắn chính là, nơi này hiện tại không thiếu người có thể giết. Mấy ngàn người, chỉ cần diệt mấy ngàn môn phái là đủ rồi.

Sau đó xoay người rời đi.

————————————

Núi Tiểu Phúc!

Trên đỉnh núi, một đám khói nhẹ đang lượn lờ dâng lên, đó là tro tàn sau đại hỏa.

Vạn Tuyền Tông từng xưng bá ở ngọn núi này đã không còn tồn tại, thứ duy nhất còn lưu lại chính là cảnh đổ nát thê lương này.

- Lại là một môn phái nữa.

Đứng trên đống hoang tàn, Hư Minh Nguyệt phát ra một tiếng thở dài bất đắc dĩ.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com