Ngay sau đó, chỉ phong như một cây trường thương, khoét trên mặt Tiền Anh Thần ra một cái động lớn, có thể nhìn thấy máu thịt đỏ tươi và lợi trắng hếu, không chỉ như thế, mũi nhọn sắc bén trên mặt bùng nổ, dư ba thậm chí làm nổ một con mắt của Tiền Anh Thần.
- Khốn khiếp! Tiền Anh Thần phát ra tiếng thống khổ, thanh âm như hét từ trong động sâu, ô ô vọng trở lại, đồng thời tay phải hắn nã một trảo, cánh tay Hồng Uyển bị dập nát, vứt ra ngoài, Hồng Uyển rơi xuống nằm yên không nhúc nhích.
- Chỉ Xích Thiên Nhai Chỉ! Vì sao? Vì sao nàng biết cái này? Tiền Anh Thần ôm mặt đau đớn, dĩ nhiên chỉ còn lại nửa mặt.
Thương hại thay gã thân là thiên chi kiêu tử Thú Luyện Môn, thực lực dũng mãnh, suy nghĩ khôn khéo, trong tay cũng không biết nắm chắc bao nhiêu bài, ngay cả Đường Kiếp cũng không làm gì được gã, nhưng không ngờ lại liên tục bị thương nặng trong tay một chủ hai tớ kia, lòng phẫn hận của gã có thể tưởng tượng.
- Đương nhiên là ta dạy... Các nàng không phải rác rưởi, ngươi là tên mù! Hứa Diệu Nhiên phẫn nộ nhìn Tiền Anh Thần.
Nói xong nàng đã lao tới ôm lấy Hồng Uyển bỏ chạy.
- Còn muốn chạy? Tiền Anh Thần tàn khốc: - Chủ tớ các ngươi hôm nay đều không được chết tử tế!
Nói xong đã một chưởng chụp vào lưng Hứa Diệu Nhiên, đồng thời Hồng Hồ và Phong Bất Trí cũng cùng nhau đuổi theo.
Hứa Diệu Nhiên cũng không quay đầu tế ra một vật, là một tòa ngọc cung.
Ngọc này cung vừa xuất hiện đón gió lớn lên, trong khoảnh khắc biến thành một tòa cung điện chân chính, Hứa Diệu Nhiên đã chui vào trong ngọc cung.
Nàng lần này rời nhà, cũng biết thực lực mình hữu hạn chưa chắc giúp được Đường Kiếp nên cũng không quên vơ vét cha nàng tới đáy, các loại bảo bối tốt cầm đi không ít, ngọc cung là một lợi khí chạy trốn, nếu không phải Tiền Anh Thần ban đầu lợi dụng hai tỳ nữ, Hứa Diệu Nhiên chỉ cần tế lên ngọc cung, dựa vào mấy người Tiền Anh Thần chưa chắc làm gì được Hứa Diệu Nhiên.
Thấy Hứa Diệu Nhiên muốn chạy trốn, Tiền Anh Thần dữ tợn cười một tiếng, gã biết ngọc cung phòng ngự lợi hại, cũng không truy kích mà đem Tiên Đào qua: - Ngươi không quản sống chết của ả sao?
- Tiên Đào? Nàng không chết sao? Hứa Diệu Nhiên ngạc nhiên, nhưng không ngừng trút vào ngọc cung, một đạo quang hoa hiện lên đem nàng và Hồng Uyển bảo vệ, lúc này mới quay lại nhìn Tiền Anh Thần.
- Con tin hữu dụng như thế sao có thể giết dễ dàng? Chỉ là bất tỉnh thôi. Tiền Anh Thần cười vỗ Tiên Đào, chỉ thấy Tiên Đào ưm một tiếng, không ngờ đã tỉnh lại.
- Tiên Đào! Nhìn Tiên Đào không chết, Hứa Diệu Nhiên mừng rỡ. Tuy nhiên trong lòng trầm xuống, biết mình lại bị Tiền Anh Thần nắm nhược điểm.
So với lần trước, Tiền Anh Thần lần này đã cẩn thận hơn nhiều. Lúc bắt được Tiên Đào đã phủ tráo phòng ngự, tiếp theo BA~ BA~ hai tiếng bẻ gãy tay Tiên Đào.
- Không! Hứa Diệu Nhiên đau lòng kêu to: - Tiền Anh Thần, ngươi không có nhân tính!
- Nhân tính? Lão tử cần nhân tính làm gì! Xú nữ nhân, còn không xuống, ta sẽ móc hết gân tay gân chân con bé này, đánh gãy toàn bộ xương cốt ném cho chó đi tiểu một ngày vạn lần! Gã hét lên, Tiền Anh Thần lúc này muốn dữ tợn thế nào thì có bao nhiêu, đã hoàn toàn mất hết dáng vẻ con người.
Tình thế biến đổi liên tục, Hứa Diệu Nhiên nhìn Tiền Anh Thần, nhìn Tiên Đào rồi đột nhiên thở dài nói: - Thật có lỗi, Tiên Đào, ta không thể nào cứu được ngươi.
Tiên Đào gượng cười: - Tiểu thư, đừng quản ta, người đi mau.
Hứa Diệu Nhiên gật gật đầu, đột nhiên cắn răng nói: - Ta sẽ không để cho ngươi bị đám súc sinh này chà đạp!
Nói xong giơ tay lên, một đạo kim châm bay ra, bay vụt tới Tiên Đào.
Tiền Anh Thần chấn động, gã không ngờ Hứa Diệu Nhiên còn cố gắng cứu người, vì các nàng không tiếc bản thân. Hứa Diệu Nhiên đột nhiên thay đổi mặt, chuyển thành kẻ giết người. Dưới sự kinh hãi, ôm Tiên Đào rút lui, tránh thoát số châm này.
Hứa Diệu Nhiên vừa thấy một châm vô công, bàn tay lay động đổ một đống phi châm ra, bọc cả Tiên Đào và Tiền Anh Thần trong cái lồng đó.
Tiền Anh Thần khẩn trương, lui về sau, Hồng Hồ và Phong Bất Trí đồng thời bay tới, bốn chưởng đánh tan kim châm.
Tiền Anh Thần cả giận nói: - Hứa Diệu Nhiên, cô không cần mạng nữa hả?
- Vô nghĩa! Chết cũng tốt hơn so với rơi vào tay các ngươi! Hứa Diệu Nhiên hét lớn, lại là một thanh kim châm tản ra, đồng thời vỗ vào ngọc cung, ngọc cung oanh một tiếng đánh tới.
Ngọc cung phòng ngự cứng rắn như kim thạch, cứ va chạm này như va phải ngọn núi, ngay cả Phong Bất Trí cũng không dám cứng rắn chống đỡ, chỉ có thể cùng Hồng Hồ lui sang hai bên. Vào đúng lúc họ né tránh, ngọc cung đột nhiên bùng phát quang hoa, bùng nổ ra vô số đạo kim quang.
Đây là ngọc cung kèm theo pháp thuật phản kích đã được Hứa Diệu Nhiên phóng ra, uy lực cực lớn.
Trong lúc vội vàng, Phong Bất Trí cũng không vận đủ pháp lực chống đỡ, không đủ sức lo cho mọi người, Hồng Hồ cũng biết không tốt, lao tới Tiền Anh Thần ôm lấy gã, đồng thời sau lưng hiện ra một mảng hồng quang.
Quang diễm bùng nổ, Hồng Hồ phát ra tiếng hét "A" rồi ngã bay ra ngoài, nhổ một ngụm máu, rơi xuống mặt đất nhất thời không đứng dậy được, điều này có thể thấy được một kích của ngọc cung này.
Xui xẻo nhất vẫn là bốn gã tu giả, bị ngọc cung thúc giục, tất cả đều đã chết.
Không chỉ như thế, dư ba tiếp tục vọt tới trước, thẳng vào trong rừng, chỉ nghe trong rừng có những tiếng kêu thảm.
Đó là người Tiền Anh Thần bố trí trong rừng chuẩn bị đối phó Đường Kiếp, bọn họ ở trong rừng sớm đã có chuẩn bị, bao gồm trận pháp cầm chân giết địch, có thể tiến nhưng không thể công, có thể lui nhưng không thể thủ, nhưng vào lúc này đã bị ngọc cung tấn công phá hủy.
Chẳng ai ngờ rằng Hứa Diệu Nhiên còn có ngón này, tất cả mọi người thất thần.
Cảm xúc của nàng khi giết Tiên Đào là giả, dẫn Hồng Hồ và Phong Bất Trí tới đây là thật, thừa dịp mọi người tập trung liền bộc phát thủ đoạn mạnh nhất của mình, mưu toan một lưới bắt hết.
Nữ nhân đáng chết, tính kế quá độc ác!
Chỉ tiếc nàng không thể thành công, Phong Bất Trí không phải người trực tiếp dưới quyền gã, chỉ có điều nể mặt Chân Quân nên nhất định sẽ không xả thân cứu người, mà Hồng Hồ, người khác chỉ biết nàng tốc độ cực nhanh, có rất ít người biết này Huyết Hồ thiên phú có tráo phòng ngự rất mạnh.
Hứa Diệu Nhiên cũng không biết điều này, cho nên một kích toàn lực của ngọc cung cũng không thể giết chết nàng, chỉ làm nàng bị thương nặng.
Nhưng nàng với bố trí trong rừng có ảnh hưởng trọng đại, mắt thấy sẽ bố trí xong, cho dù Đường Kiếp đến đây cũng có thể đối phó với trận pháp bị nàng một kích xung hủy, ba mươi tên mai phục trong rừng đã chết bốn, những người còn lại cũng bị thương.
Tuy nhiên một kích này hiển nhiên trúng vào thân ngọc cung tiêu hao cũng rất lớn, theo cường lực công kích, hào quang của tráo phòng ngự quanh ngọc cung ảm đạm, xuất hiện ánh sáng uể oải cho thấy không thể chống đỡ lâu nữa.
- Xú nữ nhân. Phong Bất Trí cũng bị Hứa Diệu Nhiên dùng liên tiếp kì binh làm tức giận, áo bào đen tung bay phần phật, vung tay lên tế ra một vật, lại là một tảng đá.
Hòn đá kia quay trên không trung, lúc rơi xuống mặt đất liền biến thành một Phong Bất Trí.
Phong Bất Trí áo bào trắng.
Chỉ có điều lần này áo bào trắng khác với lúc trước, giữa lông mày có vài phần chất phác, cũng thiếu chút linh động.
Nhưng ngay lúc xuất hiện, Phong Bất Trí áo bào đen trắng đồng thời vung tay, bốn bàn tay cùng nhau đặt trên ngọc cung khiến nó tỏa sáng, tráo phòng ngự đột nhiên bừng lên ánh sáng mãnh liệt.
- Giết nàng! Tiền Anh Thần tức giận kêu lên.
Tình cảnh này, Tiền Anh Thần hoàn toàn bỏ qua ý lợi dụng Hứa Diệu Nhiên áp chế kế hoạch của Đường Kiếp —— thời gian bị chậm trễ quá nhiều, nhiều đến Tiền Anh Thần cũng không dám tưởng tượng Đường Kiếp có phải đã đến hay không, chỉ là hắn đang đợi cơ hội thích hợp xuất kích.
Nhìn khu rừng rồi lại nhìn Hứa Diệu Nhiên, Tiền Anh Thần lo lắng phải đối phó với Đường Kiếp.
Cho nên giờ gã muốn giết Hứa Diệu Nhiên, sau đó bỏ trốn mất dạng.
Gã không cần quan tâm đâu hậu quả, dù sao người xui xẻo sẽ chỉ là Thiên Thần Cung.
Nhưng vào lúc đó, Tiên Đào bị gãy tay đột nhiên ngẩng đầu lên.
Nàng ngẩng đầu, há miệng cắn lỗ taiTiền Anh Thần.
- Grraaào!
Trong tiếng rống giận dữ long trời lở đất, nửa bên mặt của Tiền Anh Thần chảy tràn suối máu.
Trong màn huyết quang, một người bay lên không trung.
- Tiện tỳ! Tiền Anh Thần rống giận một chưởng chụp lên người Tiên Đào, đánh bay nàng ra ngoài, đồng thời tay phải ngưng tụ thành chưởng đánh về phía đầu của nàng.
Giờ phút này sát tâm nổi lên, hắn không cần con tin gì nữa, bàn tay bắt đầu tích tụ năng lượng định để Tiên Đào chết dưới một chưởng này.
- Tiên Đào! Hứa Diệu Nhiên rơi lệ kêu to.
- Trên trời dưới đất, không ai có thể tiếp tục cứu ngươi! Tiền Anh Thần cuồng ngạo hét.
- Vậy sao? Một tiếng trả lời lạnh lùng trong rừng vang lại.
Một bóng người lao tới như điện, trước khi chưởng của Tiền Anh Thần tới người Tiên Đào đã bị người này chặn lại.
Quyền chưởng va chạm trời đất điên cuồng, khi tức hoang dã khiến Tiền Anh Thần đằng không bay lên, lực lượng khổng lồ ở trong thân thể gã tàn sát bừa bãi, cũng từ trên người gã tạo thành những lỗ thủng bộc phát.
Vì thế trên cơ thể Tiền Anh Thần không những có những lỗ khoét rỉ máu tươi, trong nháy mắt tạo thành một hình nhân phun máu.
Bóng người kia tiếp lấy Tiên Đào mới chậm rãi rơi xuống đất.