Đó chính là nguyên nhân vì sao rất nhiều đại nhân vật cũng đều sẽ phạm phải một vài sai lầm nhỏ, nếu một mực nghĩ rằng đã là đại nhân vật thì sẽ có chỉ số thông minh vô địch, nhất định sẽ không phạm phải sai lầm thì chính là một quan điểm quá sai lầm.
Có được giao tình cùng với Nam Ngưng Giang, tin rằng sau này có rất nhiều chuyện sẽ dễ dàng làm được.
Tin Tiền Anh Thần tỉnh lại nhanh chóng được truyền đi, nhất thời có không ít người tới đây gặp hắn.
Bao gồm cả đám người Huyền Chung Tử, Kim Ngân Nhị Lão, Lý Tùng, Chu Phương Hoa, một người lại tiếp một người hiện tại đang đứng ở đầu giường hắn, ân cần hỏi han.
Nhìn đám người thường ngày truy sát mình, đuổi tới trên tận bích lạc xuống hoàng tuyền nay lại quan tâm mình đầy đủ đến vậy, trong lòng Đường Kiếp không khỏi âm thầm bật cười. Kể cũng vất vả, phân thân không được cười liền để cho bản thể ở nơi xa cười hô hố một trận, làm Hứa Diệu Nhiên đang ở bên cạnh không hiểu ra sao cả, nghĩ mãi không ra hắn có phải phát bệnh cái gì Thất Tâm Phong hay không. Chẳng lẽ chuyện kể cho hắn mình đau lòng rơi lệ chôn con chó nuôi bấy lâu là vui lắm sao? Nộ khí xung thiên liền hung hăng đạp vào mông hắn một cước.
Hoàng Việt cũng tới xem Tiền Anh Thần.
Đó là khoảnh khắc mà Đường Kiếp khẩn trương nhất.
Cho dù chuẩn bị đầy đủ, nhưng lúc Hoàng Việt xuất hiện hắn vẫn giống như một tên học sinh quay bài gặp phải thầy giám thị, nội tâm tràn đầy khẩn trương.
Hoàng Việt lại hồn nhiên không biết thần kinh đang căng như dây đàn của Đường Kiếp, vừa tiến đến vừa gọi: - Anh Thần lão đệ, ngươi cuối cùng cũng không sao rồi!.
Phảng phất giống như bạn bè lâu năm gặp lại.
Trong lòng Hoàng Việt, kì thực vẫn luôn có một ngạo khí, đó là chính mình xuất thân danh môn.
Hắn là đệ tử của Thích Vô Diệm, tương lai sẽ là một trong những đại nhân vật quản lý Thiên Thần Cung.
Nam Ngưng Giang thì tính là cái gì? Nếu không phải lúc đuổi giết Đường Kiếp còn cần một chút khôn vặt của y, thì như ngày xưa, Hoàng Việt lại cũng không thèm liếc mắt Nam Ngưng Giang lấy một cái.
Trong toàn bộ danh sách người đuổi giết Đường Kiếp của Thiên Thần Cung, có thể được Hoàng Việt coi trọng cũng chỉ có hai người, một là Khuyển Vương Hà Trường An, đương nhiên Hà Trường An có để hắn vào trong mắt hay không thì lại là chuyện khác, người còn lại chính là Tiền Anh Thần.
So sánh với Hoàng Việt, Tiền Anh Thần hiển nhiên càng phù hợp hơn với cái gọi là “quản lý trong tương lai”, bởi vì hắn là nghĩa tử cả Phong Mục Nguyên.
Đồ đệ có thể có rất nhiều, và “tương lai tươi sáng” của Hoàng Việt không thể tránh khỏi một hồi đồng môn tương tàn, nhưng thân phận nghĩa tử của Tiền Anh Thần này lại là độc nhất. Chính vì vậy, Hoàng Việt
rất nguyện ý tạo quan hệ đồng minh với Tiền Anh Thần.
Cho nên thái độ của hắn cũng đặc biệt nhiệt tình-cầm lấy tay của Đường Kiếp, cười tươi như hoa.
Đường Kiếp giống như tên tiểu tặc trộm túi tiền bị túm tại trận, đỡ đẫn lại mang chút hoảng sợ nhìn cái tên hv đang đứng trước mặt này, lấy chỉ số thông minh của hắn mà trong lúc nhất thời cũng không kịp phản ứng, không hiểu vì sao tên này lại nhiệt tình với mình đến vậy.
Hắn càng mong đối phương rời đi thì tên kia lại càng muốn ở lại.
Vừa vỗ vai Đường Kiếp, Hoàng Việt vừa nói: - Anh Thần lão đệ đừng tức giận, trận chiến này ngươi tuy bại nhưng vinh. Nhớ ngày đó ngươi cùng nhiều người như vậy bao vây chặn đánh Đường Kiếp, không phải vẫn để tên tiểu tử đó chạy thoát sao? Kẻ này xảo quyệt, không thể khinh địch. Anh Thần lão đệ lấy sức một người độc chiến Đường Kiếp mà vẫn có thể sống sót, quả không hổ là thiên tài Thú Luyện Môn.
Đường Kiếp cười gượng vài tiếng: - Đa tạ Hoàng chân nhân đã quan tâm.
- Khách khí rồi, nghĩa phụ của ngươi, ân sư của ta cũng cùng một thế hệ, ta và đệ cũng là nói chuyện bằng vai. Ta lớn hơn đệ vài tuổi, đệ gọi ta một tiếng ca ca là được rồi.
Nghe nói thế, Đường Kiếp rốt cục cũng có chút hiểu ra, bất quá hắn không có ý muốn giao hảo cùng Hoàng Việt, chỉ có thể dùng ngôn ngữ ám chỉ mình bị thương nặng, không dành đươc nhiều thời gian để tiếp khách.
Ý của hắn là “ Ngươi đi đi, ta không giữ nữa.”
Hoàng Việt nghe xong lại cười ha hả, vỗ đầu cười một cái nói: - Coi trí nhớ của ta kia.
Hoàng Việt chuyển tay lấy ra một hộp bạch ngọc dài từ trong túi giới tử.
Bạch ngọc là đồ đựng bảo tồn dược vật quý hiếm, giữ cho dược hiệu không bị mất đi. Lúc này Hoàng Việt đưa hộp bạch ngọc cho Đường Kiếp nói: - Đây là Vương Chi Tinh Hoa ngàn năm huynh đệ ta lấy được vài năm trước, có công hiệu làm người chết mọc xương trắng, được ta mua lại để chuẩn bị cho sau này kéo dài sinh mạng. Hiện giờ ta đưa nó cho Anh Thần lão đệ, có nó, thương thế kia cũng sẽ nhanh khỏi hơn rất nhiều…Ồ, không cần dùng nhiều, chỉ cần nhỏ vài giọt tinh hoa lên chỗ bị thương là có hiệu quả ngay.
Hắn thao thao bất tuyệt, vẻ mặt lại lộ chút đau lòng.
Đường Kiếp nghe vậy cũng thấy kinh ngạc.
Vương Chi Tinh Hoa ngàn năm cơ đấy!
Đồ tốt đó nha, ngay cả bên trong Cửu Tuyệt Tru Tiên Trận cũng không có thứ này.
Không nghĩ tới món đồ này mà Hoàng Việt cũng chịu đem ra.
Xem bộ dạng miễn cưỡng của hắn, kỳ thực cũng chưa hẳn là muốn cho mình toàn bộ, chỉ là muốn cho mình vài giọt, còn dư lại là của hắn cho nên mới lặp đi lặp lại cách dùng như vậy.
Đường Kiếp làm gì có chuyện để cho hắn chứ.
Nhận hộp ngọc rồi nhét ngay dưới gối, Đường Kiếp khom người với Hoàng Việt: - Đa tạ ca ca đã thành toàn.
Cơ thịt trên mặt Hoàng Việt giật giật, tuy nhiên, thân là “đại nhân vật” sao lại đi tỏ vẻ tiếc một chút ấy, hắn lôi kéo Tiền Anh Thần nói: - Lão đệ sao lại khách khí như vậy, ta và ngươi là huynh đệ, việc chăm sóc giúp đỡ nhau, đương nhiên phải làm rồi.
Hai chữ “chăm sóc”, “giúp đỡ” này hắn đặc biệt nhấn mạnh.
Đường Kiếp lập tức nói: - Đó là tất nhiên. Ca ca cứ yên tâm, Anh Thần còn sống ngày nào, sẽ vĩnh viễn ủng hộ ca ca.
Tên thiếu môn chủ chiếm tiện nghi như hắn dù sao cũng sẽ không phải chịu trách nhiệm, đừng nói chỉ là một lời ủng hộ, cho dù là có hứa hẹn hơn nữa hắn cũng dám, dù sao khoác lác cũng chẳng có ai đánh thuế.
Mà hắn lừa lại là người của Thiên Thần Cung, cho nên tuyệt đối sẽ không cảm thấy cắn rứt lương tâm.
Hoàng Việt cười như được mùa, ghé sát tai Đường Kiếp nói thầm: - Qua ít ngày nữa, sư tôn ta phải chọn ra một người từ trong đám đệ tử để truyền thụ Đại Nguyện Thần Thông.
- Truyền thụ Đại Nguyện Thần Thông? Đường Kiếp giật mình kinh hãi: - Nhưng sao ta nghe nói lúc mới nhập môn cũng được truyền thụ cơ mà.
- Những người nhập môn chỉ được truyền đại cương, không được coi là Đại Nguyện Thần Thông chân chính, lần này mới là hàng thật giá thật.
Theo lời Hoàng Việt giải thích, Đường Kiếp dần dần hiểu ra. Hóa ra Thích Vô Niệm có tổng cộng mười bốn đồ đệ, nhưng được truyền thụ Đại Nguyện Thần Thông chân chính cũng chỉ có ba người, tức là đại đồ đệ, nhị đồ đệ và ngũ đồ đệ. Đáng tiếc trong ba người này thì hai người đã chết, chỉ còn lão ngũ là còn sống, cũng là đồ đệ xuất sắc nhất của Thích Vô Niệm hiện giờ, bởi vì chỉ có một người được truyền thụ Đại Nguyện Thần Thông, Thích Vô Niệm lại lo lắng, bởi vậy vẫn luôn cân nhắc lựa chọn người thừa kế mới của Đại Nguyện Thần Thông.
Hoàng Việt là đồ đệ thứ mười ba của Thích Vô Niệm, có thiên phú trong động sát chi đạo, Thích Vô Niệm vì muốn tìm một người thừa kế động sát chi đạo cho Thiên Thần Cung, nên đã thu nhận Hoàng Việt làm đồ đệ.
Nhưng những gì Hoàng Việt muốn còn nhiều hơn thế.
- Nếu như Phong Lang Chủ nói tốt cho ta một chút, như vậy sư tôn có khả năng sẽ lựa chọn ta để truyền thụ. Hoàng Việt đã nói ra mục đích của hắn.
Phong Mục Nguyên thân là Thanh Thiên Lang Chủ, thể diện của hắn, Thích Vô Niệm chắc chắn sẽ không thể không cho.
Đường Kiếp cầm tay hắn, nghiêm mặt nói: - Ca ca yên tâm, ta sẽ viết một bức thư gửi cho nghĩa phụ, xin người nói tốt vài câu giúp cho huynh.
Hoàng Việt cười đến híp mắt lại, cầm lấy tay Đường Kiếp nói: - Vậy phải đa tạ đệ đệ rồi.
- Đúng rồi, không biết đại cương của Đại Nguyện Thần Thông, có thể đưa cho đệ mượn đánh giá một chút không? Đường Kiếp bất ngờ hỏi.
- Cái gì? Hoàng Việt lập tức ngơ ngẩn.
Đây chính là Đại Nguyện Thần Thông, thế mà Đường Kiếp lại xin xem qua. Mặc dù chỉ là điểm chính, nhưng ý nghĩa cũng rất phi phàm.
- Chỉ là đại cương thôi. Đường Kiếp nói với vẻ khẩn thiết: - Anh Thần lấy tiên đồ để thề, chỉ là tò mò, tuyệt không ham muốn.
Nghe nói như thế, Hoàng Việt ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng gật đầu một cái nói: - Vậy được, ta sẽ đem bản đại cương cho đệ xem, tuy nhiên đệ đệ phải ngàn vạn lần giữ bí mật, không thể tiết lộ. Đại cương mặc dù không có phương pháp tu luyện, nhưng cũng liên quan đến căn cơ của thần thông, cũng không dễ gì tiết lộ ra ngoài.
- Đệ hiểu được, dám lấy thành tựu cả đời của Anh Thần ở Thú Luyện Môn ra mà thề, tuyệt đối không tuyết lộ ra ngoài. Đường Kiếp không kiêng nể gì, tùy tiện lấy danh nghĩa của người khác để thề thốt, chỉ trong chốc lát, vài cái đại thệ được phát ra liên tiếp.
Hoàng Việt thấy vậy cũng đánh phải đáp ứng.
Vốn còn muốn tán gẫu một lúc cùng Đường Kiếp để tăng cảm tình, nhưng Đường Kiếp cũng không muốn hắn ở lại, ngang nhiên trợn mắt tỏ vẻ đau đầu, phải ngủ một lát, trực tiếp đuổi Hoàng Việt về.
Nhìn hắn rời đi, Đường Kiếp lúc này mới thở dài một hơi.
Nghĩ lại chuyện vừa rồi, lại không khỏi cảm thấy buông cười.
Không nghĩ tới dịch dung thành Tiền Anh Thần mà lại nhận được nhiều chỗ tốt như vậy.
Lại nói, khi trước hắn giả mạo Tiền Anh Thần cũng không phải là kế hoạch từ lâu mà chỉ là phát hiện cơ hội trà trộn nên mới nảy sinh ý tưởng. Chính vì vậy, kì thực lúc trước hắn cũng chưa nghĩ tới làm như vậy sẽ có gì tốt cho mình, tất cả tinh lực đều dồn vào việc tự hỏi làm thế nào để không bị địch nhân phát hiện giả mạo.
Mãi đến lúc này, hắn mới ý thức được chính mình dường như đã phạm sai lầm.
Hắn tự hỏi ý nghĩa của việc trà trộn vào Thiên Thần Cung là gì?
Tình báo?
Người cũng đã ở trong núi rồi, dù sao cũng chỉ là một vài kế hoạch bao vây, một vài người truy sát. Nhưng những tin tình báo này còn ý nghĩa gì nữa?
Truy sát hắn là Huyền Chung Tử, hoặc cho dù là người khác, cũng có gì khác biệt sao?
Lại nói có Tịch Tàn Ngân ở đó, Nam Ngưng Giang dù có dấu giếm thế nào, phần lớn kế hoạch vẫn sẽ phải thông qua Tịch Tàn Ngân để đưa cho mình.
Giá trị của tin tình báo, có, nhưng không lớn.
Giết chóc?
Rất hiển nhiên, điều này cũng không thực tế.
Bạo nộ giét người, giống như tình hình khi nãy, thật sự hắn có thể giết bất cứ kẻ nào, Nam Ngưng Giang, Hoàng Việt, thậm chí Kim Ngân Nhị Lạo, Lý Tùng, chỉ cần hắn muốn bùng nổ, thì ngay cả Huyền Chung Tử cũng đều có thể giết, nhưng lại không có nhiều ý nghĩa. Lũ lượt kéo đến thì phân thân chỉ có nước đi đời.
Giá trị của việc giết chóc, cũng không lớn.
Ngược lại khi Hoàng Việt đến, khiến hắn thấy được một chuyện khác, một loại khả năng khác.
Lợi dụng thân phận này của Tiền Anh Thần, hắn hoàn toàn có thể có được nhiều chỗ tốt hơn, thậm chí không cần phải trả giá cũng đã có thể làm người khác mang lợi ích tới trước cửa rồi.
Nghĩ vậy, một kế hoạch nổi lên trong đầu, Đường Kiếp nở nụ cười lạnh.
Hắn đặt tên cho kế hoạch này là: Tiêu hao vô tận.
Tiêu hao cạn kiệt chính là Tiền Anh Thần, còn được lợi chính là Đường Kiếp.