Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 620: Xét ý (p1)



Đêm đó, Hoàng Việt đưa bản đại cương của Đại Nguyện Thần Thông tới.

Bản đại cương cũng không phải là pháp môn tu luyện, mà là cơ sở lý luận của việc tu luyện thần thông, trình bày về việc đi sâu vào nghiên cứu sự vật hiện tượng.

Như vậy cũng giống như kĩ sư sư, trước hết phải học lý luận về máy móc. Lý luận phải kết hợp với thực tiễn mới là thượng sách, mà đại cương của Đại Nguyện Thần Thông, chính là cơ sở lý luận, mà cơ sơ lý luận này là nói về nguyện lực.

Đường Kiếp không có hứng thú với Đại Nguyện Thần Thông, Tẩy Nguyệt Phái có thần thông, nhưng không phải cái gì cũng hay hơn những nhà khác.

Nhưng hắn cảm thấy rất có hứng thú với nguyện lực, cái này có thể giúp hắn tiến thêm một bước trong việc lý giải pháp tắc của thiên địa.

Sau khi xem qua bản đại cương, Đường Kiếp rốt cục hiểu được Đại Nguyện Thần Thông và nguyện lực rốt cục là chuyện gì.

Căn cứ vào trình bày của Thích Vô Niệm trong bản đại cương, cái gọi là nguyện lực, kì thực chính là một loại hình thức biến hóa khác của linh niệm.

Linh niệm hóa hình chính là nguồn gốc của tâm ma.

Giải thích đơn giản nhất, chính là tư duy, ý thức, mục đích tu luyện của con người dần dần được ngưng thực, trở thanh một tồn tại chân thận giữa hư và thực, trong thần niệm và ma niệm, cái sau được gọi là tâm ma.

Nguồn gốc của tâm ma chính là những ý niệm tà ác không thể khống chế, những khúc mắc bị chôn dấu…sau khi kích phát thành hình, nếu trừ đi được thì có thể độ qua tâm ma, không loại trừ được thì ma niệm nhập thể, hoặc là tẩu hỏa nhập ma, hoặc tự thân hóa ma.

Thần niệm hay ma niệm cũng vậy, hết thảy đều là ý niệm trong đầu người tu luyện, đều được tạo ra bởi mục đích tu luyện, chỉ tồn tại ở bản thân người tu luyện.

Nguyện lực thì hoàn toàn tương phản, nó là ý niệm của con người được thiên địa đáp lại, sinh ra bởi thiên địa, tồn tại giữa đất trời.

Thích Vô Niệm so sánh đơn giản nhất, lão miêu tả loại hiện tượng này, nguyện lực chính là thần niệm hoặc ma niệm trong một phương thiên địa.

Rất khó giải thích tại sao lại có chuyện này xảy ra, nhưng mặc dù Thích Vô Niệm không thể giải thích nguyên nhân, nhưng ít nhất lão cũng đã tìm được phương pháp dể sử dụng nguyện lực.

Đại Nguyện Thần Thông của lão chính là phương pháp sử dụng nguyện lực tốt nhất.

“Nguyện lực chính là thần niệm hoặc ma niệm trong một phương thiên địa…”
Đường Kiếp cẩn thận lặp lại luận điểm này, trong phút chốc, vô số ý niệm đã dâng lên trong đầu hắn.

Đột nhiên hắn nhớ tới truyền thuyết Thông Linh Sơn Khu.

Thiên Thần Cung đã từng tiến vào Thông Linh Sơn Khu với quy mô lớn, bọn họ lớp này lớp khác tiến vào sơn khu, huy động pháp bảo trong tay tàn sát sinh linh trong núi, cướp linh thảo, hủy diệt hết thảy ở nơi này.

Đại sơn phẫn nộ, nó vây nhốt đám khốn kiếp đã xâm lấn sơn khu, không một ai thoát ra được.

Nhưng sau đó Tiên Đài của Thiên Thần Cung cũng ra tay.

Một chưởng chấn sơn, cho dù là đại sơn cũng không thể chịu thua, đành phải thả người.

Giờ nghĩ tới, nếu như đại sơn có linh, hẳn sẽ hận Thiên Thần Cung tới thấu xương.

- Ta phát ra chí nguyện to lớn, thề diệt Thiên Thần Cung...
Trong lòng Đường Kiếp bỗng nhiên nổi lên những lời này.

Mơ hồ, hắn cảm thấy một ý niệm bay ra ngoài.

Ý niệm này bay ra khỏi thanh u tiểu trúc này, nhập vào giữa đại sơn.

Tiếp đó, hắn cảm thấy trong đại sơn này mơ hồ có một cỗ ý chí đang tồn tại.

Ý chí này mang theo hơi thở cổ xưa ,mênh mông, hoang vắng mà thê lương, dần bao trùm lấy Đường Kiếp.

Khi ý chí tràn đầy giết chóc của Đường Kiếp khi gặp phải cỗ ý chí kia, cái sau đột nhiên run rẩy, rồi giống như cánh tay của cự nhân, ôm lấy ý niệm của Đường Kiếp vào lòng.

Đúng vậy, ôm vào lòng!

Rõ ràng, chỉ là ý chí vô hình nhưng Đường Kiếp lại như cảm nhận được sự ấm áp từ bậc cha chú.

Lúc này hắn hoàn toàn xác định, đây là ý chí của đại sơn.

Đại sơn có ý chí, đây là điều mà ai cũng biết, chỉ có điều chưa ai được tiếp xúc.

Nhưng lúc này Đường Kiếp lại gặp được.

Không phải hắn tôn kính đại sơn, không phải vì hắn yêu quý sinh linh trong núi, không phải bởi vì hắn sinh ra và lớn lên ở đây, cũng không phải vì lý do nào cả, chỉ đơn giản là họ có cùng oán hận một mục tiêu-Thiên Thần Cung.

Trong vô tận năm tháng mà đại sơn tồn tại, nó chưa bao giờ phải chịu thất bại.

Chỉ có một lần!

Một lần duy nhất!

Thiên Thần Cung!

Tiên lực mênh mông từ Tiên Đài trấn áp nó, lấy sức người chống lại cả trời đất, làm nó không thể không khuất phục, để cho đám người Thiên Thần Cung chạy thoát, đại sơn không thể có chụt thiện ý nào với đám Thiên Thần Cung được.

Khi Đường Kiếp chiến đấu với Thiên Thần Cung, tâm nguyện của hắn được đại sơn cảm nhận thấy.

Ta phát chí nguyện to lớn, thề diệt Thiên Thần Cung!

Đó gần như chính là lời đáp lại tiếng lòng của đại sơn.

Đường Kiếp không chỉ phát ra tâm nguyện, đồng thời cũng đã thực hiện nó, chính bởi vậy, đại sơn mới cảm nhận được, thậm chí là chạm tới tâm nguyện của hắn.

Sau đó…

Hắn được đại sơn ủng hộ.

Đây là nguyện lực.

Đó là lực lượng của đại sơn, là lực lượng của thiên địa, là nguyện vọng của tự thân hòa với nguyện vọng của thiên địa làm một, đạt thành nguyện lực.

Lúc này tiếp xúc cùng với đại sơn, Đường Kiếp rốt cục hiểu rõ hết thảy, hắn dường như cảm nhận được thiện ý của đại sơn.

Đúng vây, sau nửa năm cố gắng, Đường Kiếp rốt cục cũng thành công kết nối được với đại sơn nhờ vào sự oán giận với Thiên Thần Cung.

Đây có lẽ chính là sức mạnh của “hận”, người ta thường nói về sức mạnh của tình yêu, nhưng kì thực trong nhiều trường hợp, lực lượng của hận còn lớn hơn yêu.

Ý chí của Đường Kiếp được đại sơn bao bọc lấy, ngay sau đó, hắn cảm nhận được một cỗ lực lượng dũng mãnh dung nhập vào cơ thể mình. Đó là một cỗ lực lượng khó miêu tả, thông qua ý niệm vô hình được chuyển hóa thành năng lượng hữu hình, mạnh mẽ chảy vào cả tinh thân và thể xác, trong khoảnh khắc đó, cơ thể Đường Kiếp tràn ngập một lực lượng mênh mông, tiếp theo lực lượng này tràn ra khỏi thân thể hắn, lan ra bốn phía, hình thành một quầng sang, cuối cùng nổi lên cuồn cuồn, bao vây toàn bộ hắn lại, Đường Kiếp như cảm thấy mình được quay về trong bụng mẹ, mềm mại thoải mái không nói nên lời.

Nhưng quang hoa kia vẫn đang tiếp tục khuếch trương, chỉ đến khi chạm đến mức cực hạn của linh thức thì mới dừng lại.

- Đây là…Linh Hoàn?
Đường Kiếp ngạc nhiên.

Đây rốt cục là chuyện gì?

Hắn có chút không kịp phản ứng, liền thấy một màn sương khói đột nhiên dâng lên trước mắt, những âm thanh bén nhọn phát ra từ bên trong, một đám quỷ quái hình thù dữ tợn hiện ra, lao nhanh về phía hắn.

- Tâm ma…
Đường Kiếp hít vào một hơi khí lạnh.

Đây không phải là lần đầu tiên hắn trải qua cảnh tượng này, khi ở Thủy Nguyệt Động Thiên, hắn đã từng trải qua một lần bị tâm ma tấn công, đó là do Tẩy Nguyệt Phái cố ý sắp đặt để đệ tử có sự khảo nghiệm lần đầu, thông qua lần đó đám đệ tử mới có thêm kinh nghiệm để độ qua Tâm Ma kì một cách dễ dàng hơn, đồng thời cũng truyền cho Tuệ Kiếm để đối phó với tâm ma.

Đường Kiếp chưa bao giờ nghĩ rằng trước khi đạt cảnh giới Tâm Ma kì lại một lần nữa phải đổi mặt với tâm ma.

Lúc này thấy tâm ma, Đường Kiếp theo bản năng phát ra chút quang hoa nơi đầu ngón tay, tiện tay vung đi, tâm ma biến mất.

Vung Tuệ Kiếm, trảm tâm ma!

Chỉ có điều so với khi ở Thủy Nguyệt Động Thiên, tâm ma trước mặt dường như ngày càng đông, hơn nữa có cảm giác như giết mãi không hết, cứ không ngừng tràn đến, lao về phía Đường Kiếp. Đến cả Đường Kiếp cũng phải kinh ngạc, không hiểu nổi bản thân mình lấy đâu ra nhiều ma niệm đến vậy, không lẽ ngày nhỏ trộm một que kẹo nhà hàng xóm cũng là ma niệm, bây giờ quay lại công kích chính mình?

Khi hắn giết đến mức tay chân mỏi nhừ, trước mắt đột nhiên sáng rõ, hắn thấy tâm ma lui lại, trong khoảnh khắc đó trời đất cũng bừng sáng.

Hắn thấy trên đỉnh núi có một thằng nhóc đang ngủ ngon lành, mà nhìn tướng mạo, rõ ràng chính là hắn.

Một cỗ ý niệm vô hình bao bọc lấy tiểu Đường Kiếp, gió nhẹ thổi qua như lời ru à ơi của mẹ vậy.

Trên khuôn mặt ngủ say của tiểu Đường Kiếp khi ấy cũng hiện ra một nụ cười ngọt ngào.

- Hóa Hồn…
Đường Kiếp lẩm bẩm nói.

Giữa trời đất mông lung, không trung lại một lần nữa chìm vào bóng đêm.

Hắn thấy tiểu Đường Kiếp lớn lên, trên khuôn mặt mang theo thần vận vô tận.

Hắn không ngừng lớn lên, ngày càng cao lớn, lớn đến mức cả ngọn núi cũng không thể chứa nổi hắn, duy chỉ có mảnh trời đất vô tận kia mới có thể trở thành nhà của hắn.

- Tử Phủ…
Đường Kiếp lại kinh hô.

Cuối cùng phong vân biến đổi, Đường Kiếp lại thể nhìn tiếp những biến hóa tiếp sau.

Tinh thần đột nhiên rung lên, Đường Kiếp phát hiện ý niệm đã quay về bản thể, vẫn là chính mình đang nằm trong phòng của thanh u tiểu trúc.

Tất cả những gì vừa trải qua, như thể là một giấc mộng vậy.

Nhưng Đường Kiếp biết, đây không phải là mộng.

Vừa khi nãy, ý chí của đại sơn đã đưa hắn trải qua các biến hóa từ Thiên Tâm đến Tử Phủ, để hắn được trải qua cảm giác thăng hoa, để hắn chân chính hiểu và cảm nhận được thể nào là Linh Hoàn, là Tâm Ma, thế nào là Hóa Hồn, thậm chí Tử Phủ.

Tuy nhiên lại không có cách nào cảm thụ được cảnh giới Thiên Tâm.

Tại sao lại phải đơn độc tự đi qua một đoạn này?

Không, không đúng!

- Lấy lòng ta thể ngộ Thiên Tâm, lấy ý của ta cảm ngộ thiên ý…Xét ý.

Đường Kiếp thì thào nói.

Bất chợt hắn hiểu ra.

Quá trình bản thân vừa trải qua, không phải là quá trình xét ý, lấy lòng mình thể ngộ Thiên Tâm sao?

Xét ý là phương thức khai thác thiên phú của bản thân, sau xét ý mới là ngưng tượng.

Chẳng qua thiên ý không thể xét nhẹ, với người khác mà nói, xét ý vĩnh viễn là một cái gì đó mơ hồ, giống như bị phủ một lớp màn bí ẩn, nhưng những gì Đường Kiếp thấy lại là chỗ mấu chốt để hiểu rõ.

Có như vậy, một mặt là bởi phiến thiên địa này mở rộng tấm lòng với hắn, mặt khác cũng chính là do năng lực động sát chi đạo của hắn đã tăng lên rõ rệt.

Đây là sự trợ giúp của đại sơn, cũng là kết quả mà đại sơn cỗ ý dẫn đường cho hắn, mà với sự trợ giúp này, động sát chi đạo của Đường Kiếp rõ ràng đã tiến một bước dài, chỉ thiếu nửa bước nữa là nhập đạo.

Đạt được trình độ này, trước mắt Đường Kiếp đã là một mảnh trời trong sáng rộng mở.

Nói cách khác, hiện tại hắn không cần lo lắng đến cửa ải xét ý nữa rồi, hôm nay hắn đã thấu hiểu thượng thể Thiên Tâm, chỉ còn kém một chút nữa là ngưng tượng.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com