Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 658: Tinh huyết Huyền Vũ (p1)



Thập nhị đạo đồ xoay vần trên không trung, nguyên bản không thể phân biệt được, nhưng thời khắc này rơi vào trong mắt Đường Kiếp, lại lộ ra hoa văn rõ ràng, giống như ngộ nhận chân lý, trong lòng hiểu rõ, rất nhiều thứ ban đầu không lý giải được, hiện giờ đều trở nên sáng tỏ.

Mười hai đại đạo của Tàng Thanh Phong, nguyên bản không phải là pháp thuật chính thức, mà là dựa vào đạo niệm giả thành quy luật thiên địa để ra oai, là vì đạo pháp, cũng là trình độ nông cạn nhất.

Ở trước đó, Đường Kiếp thậm chí chưa từng nghe nói qua có loại này trình tự này, chỉ biết là pháp thuật, thần thông, mà hiện tại Tàng Thanh Phong không thể nghi ngờ là mở ra một lĩnh vực mới sau khi mở ra thần thông.

Nếu quả thật có thể nhập đạo, thậm chí còn chưởng đạo, tức là pháp oai khiến thiên địa sụp đổ, thậm chí còn ở phía trên thần thông.

Cho tới hiện tại, thoạt nhìn mười hai đại đạo đều nắm trong tay, kỳ thật đó chỉ là hình thức ban đầu mà thôi, so với một số thần thông đều có vẻ không bằng. Xét đến cùng, vẫn là do Tàng Thanh Phong chỉ có chiều rộng mà không có chiều sâu.

Mặc dù như thế, Đường Kiếp như trước cảm thấy vô cùng thán phục.

- Đường Kiếp, ngươi còn chờ cái gì?
Hà Trường An giận dữ hét lên.

Ba cái đầu của ông ta đã bị Tàng Thanh Phong đánh nát một, cánh tay cũng bị đánh gãy một. Thời khắc này một chiếc đầu khác đang điên cuồng bốc hỏa, chiến kích trong tay múa ra từng mảnh đen triều, cánh tay ông ta cũng đấm ra trọng quyền sấm sét, mặc dù như thế, nhưng vẫn bị Tàng Thanh Phong đè ép không thở nổi.

Mười hai đạo đồ giống như mười hai ngọn núi lớn, đè lên vai của Hà Trường An, thực lực của Hà Trường An có thể dời núi lấp biển, nhưng lại không thể nào thoát khỏi mười hai ngọn núi, càng lúc càng không thể chống đỡ nổi.

Đường Kiếp kiềm chế lực chú ý, một lần nữa nhìn về phía Tàng Thanh Phong, âm thanh trầm vang:
- Đa tạ gì Thiên vương chỉ điểm bến mê, Đường Kiếp đã có sơ ngộ về hai đạo giết chóc hủy diệt.

- Vậy thì giết gã! Hiện tại chỉ có Binh Chủ Đế nhận hủy diệt chi đạo của ngươi mới có thể chân chính uy hiếp được gã.

- Đương nhiên.
Đường Kiếp dài thanh nói.

Trong tay Kim Đao múa ra một mảnh hoa quang, lại lần nữa chém về phía Tàng Thanh Phong.

Lúc này đây Tàng Thanh Phong đã không dám cứng rắn chống đỡ, kêu to nhảy lên tránh né.

Nhưng đao quang trên Kim đao vô cùng mãnh liệt, ngưng tụ ra một đọa quang hoa sắc bén lao thẳng tới Tàng Thanh Phong, khiến Tàng Thanh Phong phát lên một tiếng như không thể chống cự nổi.

- Đao ý!
Tàng Thanh Phong kinh sợ thét lên chói tai, thân hình trong nháy mắt hóa thành làn khói.

Đối mặt binh khí kiên cố là Binh Chủ Đế Nhận không có gì phá nổi, đây là biện pháp giải quyết duy nhất.

Nhưng ngay sau đó, Đường Kiếp hơi khẽ hừ một tiếng, Kim nhận đột nhiên hướng tới cột khói nồng đậm phía dưới lao đi, khoảnh khắc nó xuyên qua cột khói đã bùng nổ tạo ra ánh sáng rữ rỡ. Ngay sau đó chợt nghe Tàng Thanh Phong hét thảm một tiếng, đã từ trong sương khói một lần nữa hiện hình, bụng của ông ta đã trúng một đạo cực kỳ hung ác của Đường Kiếp, máu tươi chảy dài, hơi thở màu đen xám quanh quẩn xuống, ngay cả sinh mệnh chi vực cũng không làm lành vết thương được.

- Ngươi.
Tàng Thanh Phong giận dữ kêu lên.

Đường Kiếp chậm rãi nói:
- Dưới sức mạnh của động sát, không thể ẩn trốn được.

Mặc dù có sương khói để lẩn tránh, nhưng lại chạy không thoát khỏi pháp nhãn của Đường Kiếp.

Đế nhận không có gì là không thể cắt đứt, sự truy bắt của đao ý cũng khó mà thoát nổi, hủy diệt sinh mạng khó chắn, động sát thì không nơi nào không thấy rõ,

Khi bốn người liên hợp lại, công kích của Đường Kiếp vô hình trung đã mang theo sức mạnh không thể kháng trụ, cho nên mặc dù là Tàng Thanh Phong là lão yêu vạn năm cũng bị thương nặng.

Thấy một màn như vậy, tất cả mọi người hưng phấn thét to:
- Giết lão.

Đường Kiếp lại không vội ra tay, chỉ yên lặng quan sát.

Đối với hắn mà nói, cần phải đối phó với Tàng Thanh Phong, nhưng làm sao có thể không đề phòng đám người Thiên Thần Cung chứ.

Giết Tàng Thanh Phong không thành vấn đề, nhưng trước đó, nhất định phải tiêu hao hết sức lực của đám người Thiên Thần Cung.

Hiện tại Hà Trường An vẫn còn, Chu Vận Ngạo Sí Hổ hai đại cao thủ chưa chết, Hư Minh Nguyệt Nam Minh Giang vẫn ở đây, ngoại trừ Hư Minh Nguyệt ra, những người khác đều phải chết.

Nếu đã như vậy, không thể bức Tàng Thanh Phong quá mức, mà phải cho Tàng Thanh Phong một ít cơ hội.

Cho nên sau khi bổ ra một đao kia, hắn tỏ vẻ mình cũng tiêu hao hết khí lực, sắc mặt trắng nhợt, há miệng thở dốc vài hơi.

Tàng Thanh Phong quả nhiên không hổ là lão cáo già vạn năm, hiển nhiên ý thức được nếu cứ tiếp tục như vậy, chính mình cũng không phải đối thủ, ông ta hung tợn liếc nhìn mọi người, sau đó giận dữ thét lên:
- Là các ngươi bức ta.

Nói xong tay ông ta khẽ vẫy, chỉ thấy Vô Lượng kiếm vẫn lơ lửng trong không trung, đột nhiên bay về trong tay ông ta.

Vô Lượng kiếm vẫn chưa được dùng tới, thậm chí có nhiều người còn quên mất sự tồn tại của nó.

Nhưng sự thật là thanh kiếm này luôn luôn thả ra sương khói huyết sắc, không chỉ có như thế, thậm chí còn hấp thu máu huyết của người chết, vì thế chiếc khe huyết sắc trong không trung cũng bởi vậy càng lúc càng lớn.

Thời khắc này Tàng Thanh Phong cầm kiếm trong tay, vẽ một đường trên không trung, chỉ thấy khe huyết sắc trong không trung đột nhiên phóng đại, như chiếc miệng lớn mở ra, sau đó Tàng Thanh Phong đã đánh ra mấy pháp ấn, chỉ thấy kia khe nứt trong nháy mắt biến thành một cánh cửa huyết sắc, treo lơ lửng ở trên không trung.

Đại môn kia giống như dùng máu huyết đúc thành, máu tươi còn ở phía trên cánh cửa lưu động, vẽ thành hình ảnh một đám yêu ma.

Tàng Thanh Phong đã lớn hô:
- Xuất hiện đi, Huyết Hà chi yêu!

Theo tiếng gọi của ông ta, chỉ thấy từ sau cánh cửa truyền tới tiếng gào thét thê lương, đám quái vật toàn thân đỏ tươi như máu từ trong cánh cửa trên không trung leo ra.

Chúng nó thoạt nhìn liền giống như là con người bị lột một lớp da, máu thịt mơ hồ thân chảy xuôi theo từng cử động của thân thể, từng giọt một rơi trên mặt đất, nhưng lại phát ra tiếng xèo xèo ăn mòn mọi thứ.

Tàng Thanh Phong giơ Vô Lượng kiếm lên cao, chỉ vào mọi người:
- Giết chết bọn họ!

Đám Huyết Yêu từ trong khe nứt đi ra, đều hô hào nhào về phía trước.

Cảnh tượng này khiến mọi người cũng chấn động, chợt nghe một tiếng cười sang sảng từ trong đại môn kia truyền ra:
- Huyền Vũ lão đệ, ngươi rốt cục vẫn phải mượn dùng lực lượng của ta sao?

Thanh âm này như sóng biển, vô biên, như thiên thần vang dội, chấn động nhân tâm khiến người ta run rẩy.

Ngay cả sắc mặt Hà Trường An biến đổi, bật thốt lên:
- Huyết Hà Chi Chủ!

Huyết Hà Chi Chủ là một trong những tồn tại hùng mạnh nhất trong Huyết Hà giới, thực lực mạnh mẽ, hung uy ngập trời, chỉ là không biết lão ma này đã sống bao lâu. Tàng Thanh Phong lịch kiếp muôn đời, du ngoạn qua bao nơi, ngoại trừ hiểu biết pháp thuật rộng lớn, ngộ đại đạo cũng nhiều, kỹ năng ghi nhớ phong phú, còn có một điểm hùng mạnh nữa đó là quen biết nhiều kẻ mạnh.

Huyết Hà Chi Chủ, chính là một trong những lão bằng hữu của Tàng Thanh Phong.

Thời khắc này Tàng Thanh Phong đã kêu lên:
- Gặp phải chút phiền toái, bất quá ta có thể giải quyết, chỉ cần mượn dùng Huyết Hà yêu là được. Ngươi chỉ cần dựa theo hiệp nghị, giúp ta thu phục Vạn Tiên Đỉnh và Táng Thần Diệm!

- Vô Lượng kiếm đâu?

Tàng Thanh Phong đã vứt Vô Lượng kiếm ra.

Từ sau đại môn có một cánh tay khổng lồ màu máu vươn ra, túm lấy Vô Lượng kiếm.

Tuy nhiên ngay sau đó, Huyết Hà Chi Chủ liền phát ra tiếng hừ lạnh tức giận:
- Vì sao chỉ có lưỡi kiếm?

- Ta tìm khắp thiên hạ, chỉ thấy lưỡi kiếm.

- Hiệp nghị là có đầy đủ Vô Lượng kiếm, chỉ có lưỡi kiếm vẫn chưa đủ.

- Ta tìm khắp Tê Hà Giới, cũng chưa thấy vỏ kiếm đâu.

- Không, nó ở đó, ta biết.
Giọng nói của Huyết Hà Chi Chủ ù ù truyền tới:
- Đi tìm bộ phận còn sót lai, nếu không ngươi chỉ có thể có được một trong hai thứ Táng Thần Diệm hoặc Vạn Tiên Đỉnh.

- Được.
Tàng Thanh Phong cắn răng đáp ứng.

Nói xong bàn tay to đã bay về phía Táng Thần Diệm.

Khi Huyết thủ với tới, Táng Thần Diệm đột nhiên phát ra quang diễm rực sáng, thiêu đốt Huyết thủ , bàn tay to đầy máu lập tức hóa thành khói khí màu máu biến mất. Nhưng lập tức càng nhiều máu huyết dũng mãnh lao vào, chống đỡ cho bàn tay huyết sắc tồn tại. Sau đó chỉ thấy bàn tay to kia chống đỡ uy năng khôn cùng của Táng Thần Diệm, một tay bắt lấy Táng Thần Diệm lui về phía sau cánh cửa, chỉ để lại Vạn Tiên Đỉnh.

- Ta đã xóa đi cấm chế trên Vạn Tiên Đỉnh, lấy thù lao là lưỡi Vô Lượng kiếm. Táng Thần Diệm ta mang đi, khi nào mang vỏ kiếm và chuôi kiếm tới, ta sẽ trao Táng Thần Diệm cho ngươi.
Phía sau cánh cửa truyền đến tiếng nói trầm vang của Huyết Hà Chi Chủ, sau đó biến mất sau cánh cửa.

- Không thể để nó đắc thủ.
Ngạo Sí Hổ kêu lên.

Đáng tiếc bọn họ làm sai chống đỡ được với Huyết Hà Chi Chủ, trên thực tế là hiện tại tự thân bọn họ cũng khó mà bảo toàn được.

Lượng lớn yêu quái chen nhau tới, Huyết Hà yêu mặc dù xưng xanh là yêu, nhưng kỳ thực chính là ma vật.

Huyết Hà Giới và Hồng Mông Giới cũng giống nhau, là nơi yêu ma hội tụ, mỗi một lần Hồng Môn xâm lấn, Huyết Hà Giới cũng phất cờ hò reo giúp đỡ, đó là vì sao Hà Trường An vừa nghe mở ra Huyết Hà Giới thì mặt liền biến sắc.

Đám ma vật trời sinh tính hung tàn, khát máu tàn nhẫn, thời khắc này vừa xuất hiện liền chen chúc đánh về phía mọi người. Ánh đao sắc bén xẹt qua người chúng, nhưng những Huyết Hà yêu dường như không có chuyện gì.

Chúng nó vốn là ma vật do nước Huyết Hà cấu thành, công kích chúng nó giống như là đang công kích Huyết Hà, hoàn toàn vô dụng.

- Sử dụng pháp thuật! Thổ và hỏa có thể khắc!
Hà Trường An thét to.

Mỗi ba ngàn năm một lần đại kiếp nạn Hồng Mông, nên Tinh La Đại Thiên Giới tích lũy vô số kinh nghiệm đối kháng ma vật, Huyết Hà yêu đao kiếm khó làm thương tổn chúng, chỉ có lửa và pháp thuật hệ thổ là có thể làm nó bị thương.

Ngay sau đó, trọng kiếm trong tay Ngạo Sí Hổ đã vung lên một luồng lửa, chém vào một Huyết Hà yêu. Huyết Hà yêu quả nhiên khóc thét hóa thành một cỗ huyết khí tiêu vong, tuy nhiên trước khi chết đại lượng máu bám lên trên trọng kiếm, ăn mòn trọng kiếm khiến nó phát ra tiếng rắc rắc, làm Ngạo Sí Hổ đau lòng không ngừng.

Cùng lúc đó, Tàng Thanh Phong đã cười hắc hắc nhanh như chớp xuất kích.

Nhân cơ hội Huyết Hà yêu kiềm chế, nên áp lực của ông ta giảm nhiều, thời khắc này bỗng nhiên lao tới, trực tiếp hiện ra ở bên cạnh Nam Ngưng Giang, bất ngờ đánh ra một trảo.

Nam Ngưng Giang biết rằng không hay, gã nhìn thấy Đường Kiếp đánh tới, hiển nhiên là muốn cứu mình, mà lúc này tay của gã vì sử dụng dược vật nên dĩ nhiên đã khôi phục, quyết định chắc chắn, hai tay lại lần nữa hóa ra vô số chưởng ảnh.

Song chưởng tương giao, Nam Ngưng Giang bạo rống một tiếng, điều hành ra tất cả lực lượng, linh khí trong người bùng nổ, như nước lũ trào ra, Nam Ngưng Giang trực tiếp ngăn cản được một chưởng này, hai người đồng thời giằng co một chút. Cùng lúc đó Đường Kiếp cũng lao đến, nhưng chẳng biết tại sao, hắn lại hơi hơi khựng lại một chút chưa động, ngay sau đó cánh tay trái của Tàng Thanh Phong nhấc lên, đánh vỡ ngăn trở của Nam Ngưng Giang, bàn tay như đao, đánh vào hộ thể pháp của gã, chỉ một kích liền đánh nát, sau đó đưa bàn tay hung hăng đâm vào trong ngực Nam Ngưng Giang.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com