Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 659: Tinh huyết Huyền Vũ (p2)



Ánh đao tái khởi, hướng về cánh tay của Tàng Thanh Phong, Tàng Thanh Phong thê lương phát ra tiếng gào thét sắc nhọn.

Ngay tại khi thối lui đồng thời, trong tay ông ta cũng cầm theo chính là trái tim của Nam Ngưng Giang.

Nam Ngưng Giang cúi đầu nhìn ngực, thân thể rung vài cái, rốt cục vô lực quỳ xuống.

Gã nhìn thấy Đường Kiếp đuổi theo Tàng Thanh Phong.

Gã biết rằng, Đường Kiếp là cố ý đấy.

Hắn cố ý muốn mình chết ở trong tay của Tàng Thanh Phong.

Hắn muốn nói cho mọi người biết phải cẩn thận, chỉ có điều miệng há mở, nhưng lại không nói nên lời.

Rất nhiều Huyết Hà yêu nhảy lên, nháy mắt liền bao phủ lấy cơ thể gã.

Tàng Thanh Phong vẫn đang mau chóng lui lại, vì giết chết Nam Ngưng Giang, cánh tay ông ta cũng bị Đường Kiếp chém một đao. Liên tục ba lá bùa giấy bay ra, hóa thành đao, thương, kiếm trực bức lui Đường Kiếp, đồng thời Tàng Thanh Phong lại ném ra một lá bùa kim quang ngăn cản, thân hình lại vòng qua, đã đánh về phía Ngạo Sí Hổ.

Thực lực của Ngạo Sí Hổ mạnh hơn Nam Ngưng Giang rất nhiều, mắt thấy Tàng Thanh Phong vọt tới cũng không sợ hãi, ngọn lửa hừng hực bám quanh trọng kiếm giận dữ chém ra, công kích mạnh mẽ mặc dù là đối mặt với đối thủ cao hơn chính mình một bậc, cũng không thể hiện chút yếu thế nào.

Tàng Thanh Phong cũng cười lớn liên tục đá ra mấy cú. Ba con Huyết Hà yêu bị ông ta đá hướng về phía Ngạo Sí Hổ, che lại đường lui của gã, đồng thời ngênh đỡ công kích của Ngạo Sí Hổ mà lên.

Công kích của Đường Kiếp bởi vì hủy diệt chi đạo, khắc tinh của sinh mạng chi vực, nhưng công kích của Ngạo Sí Hổ lại không làm được điểm ấy. Vì muốn nhanh chóng giết cường địch, Tàng Thanh Phong lại lần nữa liều mạng lấy tổn thương đổi tổn thương.

Ầm!

Thiên hỏa trọng kiếm chém vào vai trái của Tàng Thanh Phong, nếu không phải ông ta có phòng ngự dũng mãnh, chỉ sợ cánh tay trái đã phải tháo xuống.

Đồng thời trong tay Tàng Thanh Phong cũng đột ngột có thêm một kiện pháp luân, hung ác cắt vào ngực Ngạo Sí Hổ. Ngay tại trong nháy mắt khi cắt vào da thịt gã, pháp luân thả ra ánh sáng rực rỡ, sau đó ầm ầm tự nổ.

Mạnh mẽ bùng nổ vô tình xé toang bộ ngực của Ngạo Sí Hổ, đưa gã một kích bùng nổ bay ra ngoài.

Tuy nhiên thằng nhãi này cũng là mãnh nhân, tha như thế cũng vẫn chưa chết, ngược lại hét lên giận dữ vung trọng kiếm bổ xuống:
- Thiên Toàn cửu sát kiếm!

Trọng kiếm chém ra từng đạo thoan lưu, trực chỉ Tàng Thanh Phong. Cùng lúc đó Liệt Ngọc Trảo của Chu Vận và Nam Thiên Kiếm của Hư Minh Nguyệt cũng trước sau đánh lên lưng của Tàng Thanh Phong.

Sinh tử tồn vong trong nháy mắt, mỗi người đều biết rằng liều mạng, không quan tâm tới những Huyết Hà yêu nữa, toàn lực hướng về phía Tàng Thanh Phong đoạt công, mà ngay cả Đường Kiếp cũng không tiếp tục giấu nghề, đem tất cả cương thi đều phóng ra nhằm ngăn cản Huyết Hà yêu, duy chỉ có Kim Ngọc Đường là rón ra rón rén đi về phía ngoài điện, bộ dáng như là muốn mở ra cửa chính chạy trốn.

Loại sự tình tử chiến kiểu này, đối với gã mà nói, từ trước tới nay đều là không có khả năng.

Tàng Thanh Phong phát ra tiếng kêu thống khổ, xoay khuỷu tay lại đập bay Chu Vận, phản thủ bức lui kiếm của Hư Minh Nguyệt, sau đó lại đâm Ngạo Sí Hổ. Ngạo Sí Hổ giơ tay trái lên, đã bắt lấy trường kiếm.

Kiếm kia ở trong tay gã lại nổ tung, một cánh tay gã bị kích này nổ bay.

Lúc này phần giữ thân thể Ngạo Sí Hổ đã trống không, giống như một cái động trống rỗng, cánh tay trái cũng không còn, nhưng gã vẫn còn sống, thậm chí vẫn còn chiến đấu. Trọng kiếm trong tay phải tiếp tục bổ xuống, lại lần nữa chém lên vết thương lúc trước.

Mặc dù là sinh mạng chi vực cũng không có khả năng chữa trị không hạn chế, sau khi bị trúng tiếp một trọng kiếm, khiến cánh tay trái của Tàng Thanh Phong gần như hoàn toàn mất khả năng nhấc lên. Ông ta gà thét chói tai, tay phải nhấc lên, lần này là một chiến đao chém vào cánh tay phải của Ngạo Sí Hổ, sau đó lại tự nổ.

Cánh tay phải Ngạo Sí Hổ đứt rời, thân thể gã quơ quơ, nhưng như cũ không ngã, lại phun ra một ngọn lửa về phía Tàng Thanh Phong.

Ngọn lửa này bùng lên trên người Tàng Thanh Phong khiến ông ta oa oa kêu lên, đồng thời ngón tay bắn ra, một lá bùa bay ra, dừng ở trên mặt Ngạo Sí Hổ. Ngạo Sí Hổ không còn tay, chỉ có thể nhìn lá bùa kia dán lên trên mặt mình, sắc mặt rốt cục đổi đổi nói:
- Mẹ nó.

Ầm!

Lá bùa bùng nổ, chiếc đầu của Ngạo Sí Hổ bị nổ thành trăm mảnh.

Thân thể kiên cường của gã, cuối cùng cũng không chịu nổi ngã xuống.

Đồng thời chiến đao của Đường Kiếp cũng lại vung tới lần nữa, rơi trên người Tàng Thanh Phong, ở trên người của Tàng Thanh Phong thêm một vết thương mới.

Đáng tiếc Tàng Thanh Phong đối với hắn phòng bị nghiêm mật, Đường Kiếp muốn tạo thành vết thương trí mạng cũng là rất khó.

Mà ngay sau đó Tàng Thanh Phong đã ở trên không trung nuốt vào một viên đan dược.

Cũng không biết lão ăn loại thần dược gì, công hiệu vô cùng, hơn nữa kết hợp với sinh mạng chi vực, hai tầng tác dụng, cho dù là Đường Kiếp dùng hủy diệt chi đạo tạo thành thương thế, cũng xuất hiện xu thế khôi phục nhanh chóng.

Đồng thời Tàng Thanh Phong đã cười lớn lại lần nữa công kích, lần này mục tiêu đuổi giết của ông ta chính là Hư Minh Nguyệt.

Hư Minh Nguyệt điều động tất cả lực lượng vũ động trường kiếm, toàn lực bao bọc thân thể.

Nhưng khi đối mặt công kích của Tàng Thanh Phong, loại trình độ phòng ngự này lại yếu đuối vô lực. Cánh tay của Tàng Thanh Phong trực tiếp xuyên qua lưới kiếm đặt tại lồng ngực của nàng, chỉ một kích liền đánh bay nàng ra ngoài.

Nàng không chết là vì Đường Kiếp đến kịp thời, bởi vì quan hệ của Hư Mộ Dương, nên Đường Kiếp ít nhất trong lúc cứu nàng cũng không phải đối phó, càng không có chuyện coi nàng làm mồi nhử. Cảnh này khiến Hư Minh Nguyệt tránh được một kiếp, nhưng cũng khiến cho Đường Kiếp bỏ lỡ cơ hội bổ thêm Tàng Thanh Phong một đao.

Vừa lúc đó, cửa điện nguyên bản đóng chặt lại chợt mở ra.

Là Kim Ngọc Đường, gã cuối cùng mở ra cửa chính bị đóng kín.

Thời khắc ánh sáng bên ngoài tràn vào trong đại điện, Kim Ngọc Đường cũng không quay đầu lại mà trực tiếp chạy thẳng ra bên ngoài.

Nghênh đón gã chính là một đạo kiếm quang.

Xoẹt!

Đâm vào cổ họng của hắn.

Kim Ngọc Đường không dám tin địa ôm cổ, lui về phía sau mấy bước, đứng ở trước mắt gã chính là vài bóng dáng hoa lệ.

- Kẻ lâm trận lùi bước, trảm đó!
Một giong nói yểu điệu truyền đến.

Một bàn tay thon thon như ngọc đặt lên trước ngực của gã, bàn tay mềm mại truyền tới năng lượng dữ dằn, trong nháy mắt tập trung vào tron cơ thể gã.

Kỳ bạo.

Máu tươi từ thất khiếu của Kim Ngọc Đường chảy ra, thân thể quỳ xuống, như thế nào không cũng ngờ tới mình sẽ bị đối phương giết chết.

- Bất kể thế nào đi nữa, cũng cảm ơn ngươi giúp chúng ta mở cửa.
Thu tay lại, Hứa Diệu Nhiên ác nghiệt nói.

Cửa chính từ bên ngoài không dễ mở, các nàng đã ở ngoài cả nửa ngày. Nếu không phải Đường Kiếp truyền tin tức nói sẽ có người giúp các nàng mở cửa, các nàng còn thực chẳng biết lúc nào mới có thể tiến vào.

- Tiểu thư, giết ai?
Tiên Đào hỏi.

- Tàng Thanh Phong.
Hứa Diệu Nhiên trả lời.

- Ta thấy hắn dường như không ổn lắm, nếu chẳng may Tàng Thanh Phong chết rồi, Hà Trường An được giải thoát khỏi thập nhị đạo đồ, xui xẻo lại chính là chúng ta.

Hứa Diệu Nhiên trả lời:
- Ông ta không dễ dàng như vậy mà không ổn đâu, lão rùa đen bất tử vạn năm này, vĩnh viễn không cần xem nhẹ năng lượng của ông ta. Y Y, Tiên Đào, Hồng Uyển, Quỷ Vệ đối phó với Huyết Hà yêu, quét sạch ma vật. Thạch Tịnh Trai, ngươi theo ta đối phó với lão rùa đen.

Đồ Đồ kinh ngạc nhìn Tàng Thanh Phong, đột nhiên quát to lên:
- Thiếu gia, đó là thiếu gia nhà ta!

- Tiền nhâm thiếu gia.
Đã được Đường Kiếp đưa tin, biết hết thảy tất cả nên Hứa Diệu Nhiên không khách khí túm Đồ Đồ lại nói:
- Hiện tại thiếu gia của ngươi là Đường Kiếp."

- Ta không thể động thủ với thiếu gia!
Đồ Đồ hô to.

- Vậy đứng đợi ở một bên, dù sao ngươi cũng không có sức chiến đấu gì cả.
Hứa Diệu Nhiên bắt lại nó, thuận tay buộc nó vào đai lưng, cứ như vậy thẳng hướng Tàng Thanh Phong, đồng thời vung tay lên, lượng lớn hạt đậu vẩy ra, vô số Đậu Binh đã chen chúc xông lên, thẳng hướng đám Huyết Hà yêu xông lên.

Tình thế lại thay đổi, lực lượng trợ giúp hùng hậu khiến Tàng Thanh Phong lại rơi vào thế hạ phong.

Thấy đột nhiên xuất hiện nhiều người tới giúp đỡ Đường Kiếp, trên mặt Tàng Thanh Phong hiện ra sự hung ác tuyệt vọng.

Ông ta rống lớn:
- Khốn khiếp, khốn khiếp, khốn khiếp! Là các ngươi bức ta đấy! ! ! Đốt máu thánh thú, hiện Huyền Vũ chân thân!

Ông ta ngửa mặt lên trời, điên cuồng hét lên.

Nương theo tiếng hô này, trong cơ thể Tàng Thanh Phong hồng quang đại phóng, sau lưng lại hiện lên ảo ảnh Long Quy, chỉ có điều lần này trở nên ngưng thực hơn nhiều, giống như một bóng lưng Long Quy khổng lồ, đuôi là một con mãng xà khổng lồ dữ tợn, chính là con mãng xà mà Tàng Thanh Phong dùng trong lúc chiến đấu.

Đây chính là hình tượng của Huyền Vũ, một loại linh vật kết hợp giữa rùa và trăn.

Ảo ảnh vừa xuất hiện, liền rơi trên người Tàng Thanh Phong, vì thế cả người Tàng Thanh Phong chợt tràn ngập một cỗ năng lượng vô biên mênh mông, trong nháy mắt làm cho người ta cảm giác giống như Huyết Hà Chi Chủ giáng lâm lúc trước, mọi người đồng thời biến sắc sợ hãi.

- Cẩn thận, người này muốn liều mạng rồi!
Đường Kiếp cũng gầm lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tàng Thanh Phong, lẩm bẩm nói:
- Tuy nhiên kỳ quái... Vừa vào luân hồi, tại sao lại có thánh huyết? Chẳng lẽ nói máu huyết Huyền Vũ cũng có thể đi theo luân hồi?

Cái gọi là luân hồi, chính là mang theo trí nhớ tái sinh.

Mặc cho kiếp trước là ma là thú, ở trong quá trình chuyển thế luân hồi, sinh mạng thuộc tính đều chỉ có thể lấy chủng tộc hiện hữu mà không phải là chủng tộc trong trí nhớ quyết định.

Cho dù Tàng Thanh Phong là Huyền Vũ chuyển thế, thì khi ông ta vừa đầu thai nhân loại, lấy nhân thân xuất hiện, thì ông ta hoàn toàn là con người, nhiều nhất chỉ là có thêmtrí nhớ của Huyền Vũ viễn cổ, cũng không thể nắm giữ cái gì mà máu huyết thánh thú cả.

Bởi vậy vô số lần luân hồi mang cho ông ta kinh nghiệm phong phú đồng thời, cũng khiến ông ta mất đi huyết thống chân chính của Huyền Vũ.

Từ phương diện này mà nói, Tàng Thanh Phong kỳ thật đã sớm không còn quan hệ gì với Huyền Vũ rồi, thứ duy nhất có chỉ là trí nhớ của Huyền Vũ, công pháp của Huyền Vũ, nhiều nhất chính là hồn của Huyền Vũ mà thôi.

Nhưng hiện tại xem ra, Đường Kiếp nhận ra có lẽ mình sai lầm rồi.

Huyền Vũ chuyển thế, nhưng lại vẫn như cũ có một ít chân huyết của Huyền Vũ.

Hắn không biết Tàng Thanh Phong thế nào mà làm được, nhưng hắn biết rằng lần này to chuyện rồi.

Thượng cổ thánh thú chân chính, vậy cũng chính là sự hiện hữu siêu việt của Tiên Đài, mặc dù là máu huyết lực lượng, cũng vượt xa người thường! Cho dù là phần yếu ớt nhất của Huyền Vũ, trong lúc đó cũng đồng dạng là sự hiện hữu của Tiên Đài siêu việt. Nó gông cùm xiềng xích ở lần đầu tiên chuyển thế, mất đi chân thân Huyền Vũ nó mới xuất hiện, vả lại theo thời gian không ngừng chuyển thế mà tăng mạnh. Nếu ông ta hiện tại sử dụng là thánh huyết của Huyền Vũ chân thân, như vậy Tàng Thanh Phong cho dù là khôi phục chỉ một phần trăm thực lực, chỉ sợ đều có thể giết chết hết mọi người ở đây.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com