Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 668: . Ly Kinh (p1)



Ngày tháng an nhàn luôn trôi qua nhanh.

Hôm nay Đường Kiếp nhận được tin tức của Tịch Tàn Ngân.

Hắn đã tới Văn Tâm, cũng chính thức gia nhập phái Tẩy Nguyệt làm môn hạ.

Phái Tẩy Nguyệt biết Đường Kiếp chưa chết, còn giết chết đám Hà Trường An thì vui mừng quá đỗi. Mặc dù nói giết người của Thiên Thần Cung không có cống hiến, nhưng suy xét đến thân phận và địa vị của Hà Trường An, còn có quan hệ giữa Thiên Thần Cung và phái Tẩy Nguyệt đang từ từ giảm xuống, phái Tẩy Nguyệt quyết định trừ Ngạo Sí Hổ Chu Vận và đám người Phong Bất Trí không có cống hiến thì coi Hà Trường An như ngoại lệ mà cho Đường Kiếp một số cống hiến.

Đương nhiên, việc này không công bố ra ngoài.

Tuy nhiên Vệ Thiên Xung tạm thời không tới được Thông Linh sơn.

Bởi vì phái Tẩy Nguyệt và Thú Luyện Môn giờ đang ở Hoành Đoạn sơn mạch đánh tới náo nhiệt.

Trên thực tế toàn bộ vận mệnh Tê Hà Giới vì Đường Kiếp mà gió cuốn mây phun.

Thất Tuyệt Môn đã sớm cùng Thiên Thần Cung triển khai biên cảnh chiến, song phương giết tới hừng hực khí thế, máu chảy thành sông, Vương Tuyệt Diệt kết thúc tính mạng vài Thiên Tâm. Phái Tẩy Nguyệt và Thú Luyện Môn cũng đã chết vài vị Thiên Tâm, chiến đấu theo xu hướng tăng mạnh.

Còn lại Thiên Tình Tông và Thiên Nhai Hải Các thấy tất cả mọi người đánh tới khí thế ngất trời, cũng không chịu được cô đơn, trước mắt đã có dấu hiệu rục rịch.

Phái Tẩy Nguyệt có ý để Đường Kiếp đi Hoành Đoạn sơn mạch, tuy nhiên bị Đường Kiếp tìm lý do đang bị Thiên Thần Cung bí mật lùng bắt mà cự tuyệt. Gần đây hắn đang tìm hiểu Vạn Tiên Đỉnh, đang tìm cách mang Vạn Tiên Đỉnh ra khỏi đây. Thứ hai hắn cũng không phải phân thân, Luyện Thể chứ không tu pháp. Nếu đi Hoành Đoạn sơn mạch, phong cách chiến đấu khác phân thân sẽ khó giải thích. Thứ ba là hắn cũng không có vũ tinh có thể trả lại cho tông môn.

Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, thông qua Tịch Tàn Ngân liên lạc với tông môn thì tốt hơn. Có chuyện gì, tông môn có thể chỉ bảo hắn đi làm, nhưng trở về gặp mặt thì tạm thời không cần, có gì cần cũng chờ phân thân từ Huyết Hà giới trở về rồi nói sau.

Vì thế những ngày tiếp theo, Đường Kiếp tiếp tục tham ngộ âm dương, giải phóng mặt bằng cung điện.

Tìm hiểu âm dương nhưng khoảng cách ngộ đạo vẫn quá xa, khó có thể bước qua lạch trời, cần có thời gian tích lũy, tu luyện lắng đọng lại, Đường Kiếp không vội, hắn có thời gian cũng có kiên nhẫn.

Nhưng việc giải phóng mặt bằng bây giờ khá buồn tẻ.

Địa cung quá mức khổng lồ, tài liệu lại kiên cố khó phá, mặc dù Đường Kiếp Kim Cương Thể cũng cảm giác gian nan. Gần hai tháng, Đường Kiếp mới dỡ được hai gian điện phủ. Nhìn khu kiến trúc tề chỉnh, Đường Kiếp đoán mình muốn dỡ toàn bộ thì mười năm hai mươi năm cũng chưa chắc đủ.

Tương tự, cho dù Vệ Thiên Xung thật sự đến đây, muốn chế khôi lỗi còn phải mất thêm thời gian —— chế tác khôi lỗi cũng phải bằng dỡ một gian nhà bên.

Sự tình khó khăn nằm ngoài dự đoán của Đường Kiếp, khiến Đường Kiếp cũng có cảm giác khó xoay xở.

Hôm nay hắn đang động thủ tháo dỡ một tiểu lâu.

Toàn bộ tiểu lâu dùng Tử Đàm Kim tạo ra, phía dưới lót Kim Lôi Ngọc Thạch, cả tòa tiểu lâu tạo hình theo phong cách cổ xưa, rất nặng, nhìn qua có thể biết không phải phàm vật.

Bát hoang thương thiên kích mang theo quang hoa dừng trước tiểu lâu, phát ra tiếng ầm ầm nổ vang, cột trụ nứt ra một cái khe nhỏ. Tiếp theo Đường Kiếp điều động lực lượng toàn thân, một kích nện xuống, giống như thợ đốn củi cần mẫn, chém từng chém vào cái khe. Mắt thấy cột trụ sắp gẫy, Đường Kiếp vung thương thiên kích phát ra một tiếng rắc giòn vang.

Trong lòng Đường Kiếp cả kinh, biết không tốt.

Thu kích trở về thì thấy, quả nhiên thân kích đã bị nứt.

Bát hoang thương thiên kích tuy là pháp bảo đỉnh cấp, nhưng mỗi ngày bị hắn dùng như búa, chém vào toàn các tài liệu trân quý, thương tổn của nó có thể nghĩ. Hai tháng qia, thương thiên kích rốt cục không chịu nổi xuất hiện tổn thương. Dù tổn thương sau một thời gian ngắn sẽ tự động chữa trị, nhưng với nghĩa là trong khoảng thời gian ngắn không được dùng tới nó, hơn nữa về sau sử dụng đến nó Đường Kiếp cũng thật cẩn thận.

Cứ như vậy, bốn mươi năm cũng không hủy được.

- Mẹ nó!
Đường Kiếp ném thương thiên kích sang một bên, nhất thời bất đắc dĩ, một quyền đánh vào tiểu lâu.

Một quyền này đánh vào tiểu lâu, quỷ dị là không có chút tiếng vang nào. Đường Kiếp chỉ cảm thấy mình như đánh vào khoảng không, hắn hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn lại.

Tiểu lâu bình tĩnh như thường, chỉ có trên mặt tường đột nhiên nhiều thêm một đạo liệt ngân. Sau đó vết rách này càng ngày càng nhiều, không ngừng gia tăng, dần dần như mạng nhện dầy đặc cả tòa lầu, cùng lúc đó Đường Kiếp cũng cảm thấy đại lượng khí lực đang ở trong cơ thể của mình bị xói mòn, như có đồ vật gì đó đang điên cuồng cắn nuốt thể lực của mình.

Trong lòng hắn hoảng hốt.

Binh Tự Quyết!

Một quyền kia, trong lúc vô ý hắn đã dùng Binh Tự Quyết!

Chỉ là không có cảnh tượng một quyền tan ngay thành bụi, cũng có lẽ do ánh mắt quá mức tinh tưởng, quá trình vỡ vụn của tiểu lâu kéo dài liên tục. Vào lúc đó, Đường Kiếp nhìn thấy tiểu lâu đang không ngừng nứt ra, vết rạn gần như dầy đặc che kín cả tòa tiểu lâu, làm người ta khiếp sợ nhất chính là trong vết rạn kia, Đường Kiếp như thấy được vô số đạo vân đang tỏa hào quang lóng lánh.

Rốt cục, vết rạn đi tới cực hạn, chợt nghe tiếng xôn xao vang lên, tiểu lâu trong nháy mắt sụp đổ, hóa thành bột mịn bồng bềnh rơi, chỉ chừa một ngọc thạch an vị đứng đó.

Kim loại hóa bột phấn bay bổng rơi xuống, trong vùng khói bụi lại có vô số điểm màu vàng lóng lánh, hấp dẫn ánh mắt của Đường Kiếp.

Kim sa!

Đường Kiếp chấn kinh.

Hắn hoàn toàn không ngờ mình tùy tiện dùng Binh Tự Quyết lại đánh ra kim sa.

Cái này không đúng!

Đường Kiếp đã rất lâu không thực nghiệm qua.

Một kiện binh khí khi bị tước đoạt toàn bộ cấm chế, sử dụng Binh Tự Quyết đánh nát cũng không sinh ra dạng kim sa gì, lúc ấy Đường Kiếp kết luận là Binh Tự Quyết chỉ có tác dụng như vũ khí, mà quyết định kim loại và vũ khí khác nhau, hoàn toàn được tạo ra trong quá trình, tăng thêm cấm chế nội bộ.

Vì vậy, Binh Tự Quyết có thể có tác dụng với pháp bảo, thậm chí có thể đối với khôi lỗi có tác dụng, bởi vì cấm chế là mini trận pháp, nhưng tuyệt đối không có chỉ đơn thuần có tác dụng như kim loại, điểm này Đường Kiếp đã sớm chứng thật.

Cho nên ban đầu Đường Kiếp vẫn không dùng Binh Tự Quyết hủy đi cung điện, đó căn bản là chuyện không thể nào.

Nhưng hôm nay, trong lúc vô ý hắn oanh một quyền, làm rạn tiểu lâu thì cũng thôi, nhưng sinh ra kim sa thì Đường Kiếp không ngờ.

Đây là có chuyện gì?

Chẳng lẽ trên tiểu lâu có kèm theo cấm chế, cho nên mới bị hắn đánh đổ?

Hắn vội vàng tìm một tòa tiểu lâu khác, đầu tiên là cẩn thận kiểm tra một chút, xác nhận tiểu lâu đích xác không có cấm chế hay pháp trận tồn tại, lúc này mới lại đánh ra Binh Tự Quyết.

Cảnh tượng lúc trước lại lần nữa tái hiện, tiểu lâu dưới lực lượng của Binh Tự Quyết nứt rạn, cuối cùng biến thành tro tiêu tan, chỉ còn Kim Sa.

Đường Kiếp nửa quỳ trên mặt đất há miệng thở hào hển, một tòa tiểu lâu có sức nặng có thể sánh bằng một kiện binh khí, liên tục vỡ vụn thành hai đống khiến thể lực của Đường Kiếp hao hụt nặng, nhưng sự khiếp sợ đến từ tâm hồn còn nặng nề hơn cả thể lực.

Thật sự thành!

Không ngờ Binh Tự Quyết với kim loại tồn tại thuần túy không có cấm chế cũng sinh ra tác dụng, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

Chẳng lẽ nói Binh Tự Quyết cũng có thể nâng cao hay sao?

Vấn đề là hắn cũng không có cảm giác được Binh Tự Quyết có hình thức tấn cấp gì.

Đường Kiếp nghĩ mãi mà không rõ.

Nghi hoặc, Đường Kiếp lấy ra kim sa ra.

Sau đó hắn phát hiện một chuyện kỳ quái.

Kim sa này với thứ Đường Kiếp chiết xuất từ vũ khí trước đây khác nhau.

Chúng nó lớn hơn, thổ hơn, nhiều hơn và ngu dốt hơn!

Đống kim sa lấy từ hai tiểu lâu có thể tạo thành một quả bóng, nếu lấy từ binh khí có thể tích tương tự thì tuyệt đối không chiếm được nhiều kim sa như vậy.

Ngoài ra mỗi một hạt kim sa đều rất thô to.

Nếu như nói kim sa lấy từ binh khí là kim sa nhỏ, thì kim sa này chính là thô sa.

Kim sa tuy nhỏ, nhưng Đường Kiếp có thể khống chế để nó tự do biến hình, kéo dài hoặc ngắn lại, nhưng thô sa lại không như vậy, khi Đường Kiếp gom thô sa lại, hắn cảm thấy mình phải phí rất nhiều tinh thần mới có thể làm được. Kim sa là đứa nhỏ nhu thuận còn thô sa là tiểu tử bất hảo, phải nói đi nói lại mới nghe lời.

Cuối cùng, cũng là quan trọng nhất, chính là thô sa hình thành kim nhận, nhưng không có đặc tính kiên cố không gì phá nổi như Đế Nhận.

Kim cầu hóa thành tiểu đao màu vàng, bị Đường Kiếp nắm trong tay, hắn huy động lưỡi dao xẹt qua cổ tay của mình, nhưng chỉ lưu lại một đường màu trắng.

Nhìn tiểu đao chỉ sắc bén đủ gọt táo này, Đường Kiếp nhất thời không nói gì.

Kim Đao thoạt nhìn chỉ có một điểm tốt là đủ chắc chắn.

Nếu như nói tiểu lâu Tử Đàm Kim còn có thể bị Đường Kiếp lấy thương thiên kích đập vỡ, vậy vũ khí làm từ kim cầu này, Đường Kiếp có dùng hết thủ đoạn cũng không phá hư được.

Nhưng nếu như nói đây là biểu hiện thăng cấp của Binh Tự Quyết, vậy Đường Kiếp không thể không nói, thăng cấp như vậy không có chút ý nghĩa nào.

Vũ khí quan trọng ở chỗ sắc bén.

Binh Tự Quyết toái liệt, phải pháp bảo giá trị hơn trăm triệu linh tiền mới không phải để ý tới vấn đề phòng ngự, suy xét giá trị, ít nhất sự tồn tại này là có mục đích, có ý nghĩa.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com