Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 672



Ngay khi ngưng thực kết thúc, quái vật huyết sắc hình người đột nhiên mở trừng hai mắt, nhìn về phương xa.

Hắn đạp trên Huyết Hà đi tới bờ, nhìn về phương xa, ngửi vài cái thật dài, thấp giọng lẩm bẩm:
- Ở hướng đó, ta cảm nhận được.

Đúng là giọng của Huyết Hà Chi Chủ!

Nói xong, hắn đã bước rộng về hướng mà nhóm ba người Đường Kiếp đã đi.

----------------

Chiến đao xuyên phá trường không, dính một chút máu tươi sền sệt, điểm xuyết thêm một chút hồng trần cho thảo nguyên màu đỏ.

Đường Kiếp thu đao, thuần thục lột da cạo xương một con hỏa ngưu dị chủng, chuẩn bị nướng ăn.

Vòng vo vài ngày trên thảo nguyên rồi, Đường Kiếp ngay cả một người hoặc dị tộc cũng không nhìn thấy, ngược lại những con man thú cường đại lại giết được không ít.

Cái gọi là man thú, kì thực chính là một số thái cổ dã thú khác biệt với yêu thú phổ thông, như chu loan hay hỏa ngưu bị Đường Kiếp giết đều thuộc loại này. Chúng không giống với yêu thú khác, chúng không biết tu luyện, trí tuệ đơn giản, chỉ dựa vào man lực và pháp thuật trời cho để chiến đấu, nhưng thực lực cũng khá mạnh mẽ. Bởi vì Tê Hà Giới không có man thú, Đường Kiếp vẫn tưởng lầm là yêu vật không khai trí, nhưng qua mấy ngày ở đây, hắn dần dần hiểu được sự khác biệt trong đó.

Man thú đa số là thượng cổ dị chủng, huyết khí mạnh mẽ, bởi vậy mấy ngày này Đường Kiếp đã gặp không ít hung vật mạnh mẽ, trong đó con Tỳ Hưu hắn gặp hôm qua là kinh khủng nhất. Con Tỳ Hưu kia to như núi, tiếng gầm như sấm, hô hấp như gió cuốn mây tan, chỉ động đậy thân dưới đã trời nghiêng đất ngả, giống như tận thế đang buông xuống, đáng sợ tới mức Đường Kiếp cũng chỉ có thể vòng đường khác mà đi.

Huyết sắc thế giới hoang dã làm Đường Kiếp mở rộng tầm mắt, hứng trí bừng bừng du đãng chốn thảo nguyên này. Ăn thịt man thú không ngừng khiến cho khí lực của hắn tăng lên rõ rệt. Tuy nhiên loại lực lượng từ huyết khí này một lần cũng không thế đạt được quá nhiều, nếu không bản thân hắn sẽ rất khó mà thừa nhận, lực lượng này mỗi ngày tiếp nhận đều có cực hạn.

Hôm nay sau khi ăn thịt hỏa ngưu, Đường Kiếp cảm thấy lực lượng huyết khí trong cơ thể lại bắt đầu sôi trào, liền vội vàng ngồi xuống hấp thu bình phục.

Chỉ có điều áp dụng phương pháp những lần trước lại không có tác dụng, vài lần hấp thu cũng không thể bình ổn huyết khí đang sôi trào trong cơ thể.

Giống như có thứ gì đó trong thân thể hắn bắt đầu hoạt động, lực lượng huyết khí toàn thân lại cho một cảm giác sôi trào.

Điều này làm cho Đường Kiếp lo lắng không ít.

Đây là hậu quả của lực lượng huyết khí khi dùng quá nhiều, nhưng khi trước Đường Kiếp đã kiểm tra huyết khí của con hỏa ngưu này, lại ăn rất cẩn thận, cũng không phải là ăn uống quá độ.

Đúng lúc này, một ý niệm hiện lên trong tâm hải.

Đường Kiếp giãy nảy lên:
- Mẹ nó! Huyền Vũ chi huyết!

Hắn rốt cục nhớ lại, trước khi tiến vào Huyết Hà Giới có nuốt một giọt máu Huyền Vũ.

Chẳng qua khi vừa nuốt xuống đã bị Huyết Hà Chi Chủ dọa chạy vào Huyết Hà Giới, lúc cấp bách cũng bất chấp những biến hóa trong cơ thể, tiếp theo lại bị một chưởng của Huyết Hà Chi Chủ làm cho kinh sợ, hoàn toàn không cảm nhận được, và một mực cho rằng giọt máu này không có gì bất thường.

Đến giờ nghĩ lại, lúc ấy rõ ràng lực lượng của Huyền Vũ chi huyết bị khống chế, mãi cho đến lúc này mới bạo phát trở lại.

Sức mạnh của Huyền Vũ chi huyết to lớn cỡ nào?, Giờ khắc này bộc phát, hơn nữa khi trước liên tục ăn thịt man thú, huyết khí sôi trào hơn hẳn mọi khi. Lực lượng này trong thân thể của hắn bắt đầu tả xung hữu đột, có cảm giác như muốn xé rách Đường Kiếp.

Phải biết rằng thứ này rõ ràng bất đồng với tinh huyết Bạch Hổ. Tinh huyết mà Bảo Nhi đưa cho Đường Kiếp vốn là bình hòa nhất, dễ dàng cho hắn sử dụng nhất, nhưng cho dù vậy Đường Kiếp cũng phải vận dụng Huyết Luyện Thần Thuật mới có thể tiêu hóa hấp thu.

Nhưng Huyết Luyện Thần Thuật phối hợp cùng Bạch Hổ tinh huyết lại không liên quan gì đến Huyền Vũ tinh huyết cả. Lúc này cho dù Đường Kiếp vận dụng như thế nào, tốc độ tiêu hóa đều chậm hơn tốc độ sôi trào của huyết khí trong cơ thể.

Huyết khí sôi trào vẫn còn đang không ngừng tăng vọt, cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng làm Đường Kiếp nổ tan xác.

Đường Kiếp liều mạng vận chuyển Tử Ngọc Tâm Pháp nhưng cũng vô dụng, đã đau đến mức lăn lộn dưới đất. Đồ Đồ và Y Y sợ tới mức há hốc mồm, không biết nên làm gì cho phải.

Đường Kiếp cũng biết chính mình gặp phiền toái lớn rồi, nếu như không giải quyết nhanh chóng, chỉ sợ chính hắn sẽ chở thành tu sĩ đầu tiên vì ăn no mà chết. Tử Ngọc Tâm Pháp vô dụng, hắn liền nhanh chóng chuyển sang Ly Kinh, nhưng dường như Ly Kinh không có hứng thú đối với loại lực lượng huyết khí này, tốc độ hấp thu vẫn rất chậm. Đường Kiếp lại đổi,dùng Chí Ngự Thiên Bảo Vô Thượng Tâm Kinh, lại vẫn không có tác dụng, về phần Quỷ Kinh thì càng không cần nghĩ tới, cuối cùng chỉ có thể lại đổi thành Cửu Lê Tâm Kinh.

Không nghĩ tới lúc này rốt cục lại có hiệu quả.

Cửu Lê Tâm Kinh vận chuyển, huyết khí sôi trào lập tức bình tĩnh lại rất nhiều, lực lượng điên cuồng, hoang dã trong nháy mắt giống như con ngựa hoang bị thu phục, trở nên an tĩnh, chậm rãi, từ từ chảy xuôi trong người.

- Đây là…
Đường Kiếp kinh ngạc ngồi dậy, dùng nội thị pháp nhìn vào cơ thể, chỉ thấy mảnh huyết khí vô biên kia vẫn còn tồn ại, chỉ có điều không còn điên cuồng hoang dã nữa mà như đang lẳng lặng đợi chờ mệnh lệnh của hắn.

Đường Kiếp tu luyện nhiều năm, đây là lần đầu tiên hắn gặp tình cảnh này.

Nếu như nói Tử Ngọc Tâm Pháp là mấu chốt để nâng cao tu vi cảnh giới tự thân, thì Cửu Lê Tâm Kinh lại không giống, nó không nâng cao tu vi cảnh giới, cũng không có sức chiến đấu, nhưng nó có thể làm cho tất cả pháp thuật của Đường Kiếp đều trở nên nhanh hơn, mạnh mẽ, liên tục hơn, cái nâng cao chính là năng lực thực chiến.

Chính vì vậy, Cửu Lê Tâm Kinh trong suy nghĩ của Đường Kiếp vẫn luôn là một loại tậm pháp phụ trợ chiến đấu.

Nhưng đúng khoảnh khắc tuyệt vọng, Cửu Lê Tâm Kinh lại cho Đường Kiếp thấy được một tác dụng hoàn toàn khác.

Cùng lúc đó, Thiên Tâm đạo quả trong cơ thể đột nhiên lóe sáng, phát ra thiểm quang mãnh liệt trước nay chưa từng có.

Huyết khí sôi trào hội tụ thành một dòng sông chảy xuôi trong cơ thể Đường Kiếp, rõ ràng, to lớn, vô biên, lại không điên cuồng, hoang dã như trước. Nó chạy ở toàn thân kinh mạch của Đường Kiếp, dọc theo lộ tuyến của linh khí, chạy về phía linh mạch và các huyệt lạc trung.

Thấy cảnh tượng này, trong lòng Đường Kiếp cả kinh.

Linh mạch và linh huyệt chỉ thích hợp với vận hành linh khí, bình thường không thể tiến vào.

Nhưng lúc này dưới sự vận chuyển của Cửu Lê Tâm Kinh, tất cả huyết khí được giảm bớt áp lực khổng lồ kia, không ngờ tự phát, ngấm dần về phía gân mạch huyệt lạc. Lúc mấu chốt nhất lại thành công, như vậy quả thực khiến người ta kinh ngạc.

“Vì sao huyết khí này có thể tiến vào linh huyệt mà không ảnh hưởng chút nào đến mình?”

Trong lòng Đường Kiếp vừa động, bắt đầu không chế dòng huyết khí khổng lồ này chảy dần về phía Linh Hải của mình.

Đây là một việc tương đối mạo hiểm, huyết khí không phải linh khí, một khi hỗn tạp có thể làm ra những hậu quả không thể biết trước được.

Nhưng lúc này, Đường Kiếp theo bản năng cảm thấy một loại khả năng, giống như có thứ gì đó đang kêu gọi hắn, muốn hắn phải làm như vậy.

Có lẽ là một linh cảm nào đó, hoặc là một sự mong đợi trong lòng đã có từ lâu.

Đường Kiếp không biết, nhưng giờ phút này huyết khí trong cơ thể khác hẳn với biểu hiện tầm thường, khiến cho Đường Kiếp nảy sinh ý tưởng thử một lần.

Dù sao cũng chỉ là phân thân, cho dù có nổ chết cũng không phải là chuyện không thể tiếp nhận nổi. Đường Kiếp dùng phương thức này tự an ủi mình, cho dù hắn biết, giờ phút này phân thân đã không còn là một vật thế mạng đơn thuần như lúc đầu nữa – nó đang hình thành một cỗ chiến lực độc lập mà cường đại.

Huyết khí từng chút từng chút chảy đều về phía Linh Hải.

Mới đầu Đường Kiếp còn rất cẩn thận, chỉ thử dẫn từng chút huyết khí vào Linh Hải.

Một giọt huyết khí đỏ tươi kia hoàn toàn không gặp trở ngại, mạnh mẽ xuyên qua bình chướng trong cơ thể tiến vào Linh Hải.

Lặng yên khai mở, không thấy một tia phản ứng, lại giống như một giọt máu loãng rơi vào trong biển.

Đường Kiếp biết đã thành công rồi.

Khi giọt máu loãng này tiến vào, Thiên Tâm trong thể nội Đường Kiếp lại một lần nữa sáng lên mãnh liệt.

Vô số đạo vân bị biến mất khi Thiên Tâm ngưng tụ lúc này lại đồng thời lóe sáng lên, trong đó đạo văn đại biểu cho âm dương được gia tăng trên phạm vi lớn, đồng thời thả ra quang hoa chói mắt.

Đường Kiếp biết đó là phản ứng của Thiên Tâm với đạo niệm mà bản thể tìm hiểu được ở Vạn Tiên Đỉnh.

Mà đạo niệm, có Thiên Tâm, lại thêm cả Cửu Lê Tâm Kinh liền phát ra cộng hưởng trước nay chưa từng có.

Đường Kiếp giống như được thiên ý chỉ đường, biết mình nên làm thế nào.

Hắn tiếp tục dẫn dắt huyết khí trong cơ thể tiến vào Linh Hải.

Càng nhiều huyết khí được rót vào Linh Hải.

Nguyên bản linh khí hải dương vốn vô sắc, sau khi được huyết khí rót vào cũng dần dần trở nên ửng đỏ, mặt biển vốn tĩnh lặng cũng đã có những gợn sóng hơi hiện lên.

Linh khí được củng cố vững chắc giống như băng sơn, bởi vì sử dụng Tinh Hóa Sa Tằm mà cũng hiện ra màu huyết sắc mông lung.

Huyết sắc hải dương tiếp tục tràn đầy trong cơ thể, thời gian dần qua, linh không lại không thể tiếp tục dung nạp được nữa.

Nhưng không sau, huyết khí lại xuyên thấu qua làn da toàn thân, khuếch trương ra bên ngoài.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com