Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 689: Sao Tinh (p2)



Năm trăm ngàn Hắc Thạch Tệ không hề ít, rơi trên sần nhà lại phát ra âm thanh chấn động khiến trong lòng quản sự kia cũng nhảy dựng.

Hắn còn muốn nói về danh dự của cửa hàng, đại hán Huyết tộc kia đã dùng ngón tay cái chỉ về phía mình nói:
- Ta gọi là Nã Sơn!

Nghe tên này, quản sự không dám nói thêm gì, ngay cả Đường Kiếp cũng hơi cảm thấy ngạc nhiên.

Tên của Nã Sơn rất vang dội, là thiên chi kiều từ trên sân thi đấu, danh hiệu Tu La, nghe nói là cường nhân có hi vọng thăng tiến Sát Thần nhất.

Sân thi đấu Thiên Hỏa đã rất nhiều năm chưa từng xuất hiện Sát Thần.

Thắng lợi ngàn trận, cho tới bây giờ cũng không dễ có được.

Đối mặt với người có thể trở thành Sát Thần, quản sự không dám đắc tội.

Nã Sơn đã cầm hộp ngọc lên, liếc mắt nhìn Đường Kiếp một cái, trong ánh mắt tràn ngập khiêu khích:
- Không có tiền cũng đừng tới mua đồ.

Đường Kiếp thế nhưng chỉ cười cười, không nói một lời liền đi ra ngoài.

Mắt thấy Đường Kiếp không ngờ không phản bác cũng không tức giận, cứ như vậy rời khỏi, Nã Sơn cảm thấy kinh ngạc.

Nhìn bóng lưng của Đường Kiếp, Nã Sơn đột nhiên hô lớn một tiếng:
- Phế vật!

Thân thể của Đường Kiếp dừng một chút.

Hắn chậm rãi quay đầu trờ lại, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Nã Sơn.

Nã Sơn ngạo nghễ nói:
- Sao chứ? Không phục à? Nhân loại các ngươi đều là phế vật.

Đường Kiếp đột nhiên mỉm cười.

Hắn nói:
- Để ta đoán ngươi kế tiếp muốn nói gì.

- Hả?
Nã Sơn ngẩn người.

Đường Kiếp đã nói:
- Kế tiếp ngươi hẳn sẽ nói: Hắc, tiểu tử, có muốn đánh với ta một hồi không. Chỉ cần thắng ta, tất cả Sao Tinh đều thuộc về ngươi…. Có phải là lời nói này không?

Nã Sơn ngạc nhiên, rất hiển nhiên lời nói của Đường Kiếp rất đúng với lời nói trong lòng hắn.

Đường Kiếp tiếp tục nói:
- Lấy Sao Tinh làm mồi, lấy ngôn ngữ nhục mạ làm kích thích, kích ta động thủ với ngươi… ngươi không phải vừa vạn đến nơi này mua Sao Tinh đúng không?

Sắc mặt Nã Sơn trầm xuống.

Sau đó hắn đột nhiên bật cười ha ha:
- Có chút thú vị, khó trách Tây Thiên Vương lại coi trọng ngươi như vậy.

- Tây Thiên Vương?
Đường Kiếp kinh ngạc:
- Tây Thiên Vương là cái gì?

- Ngay cả Tây Thiên Vương cũng không biết.
Nã Sơn bĩu môi, đột nhiên vung Sao Tinh trong tay lên, cư nhiên đưa hết cho Đường Kiếp.

Đường Kiếp khẽ kinh ngạc, Nã Sơn đã nói:
- Chút lòng thành coi như bồi thường vô lễ vừa rồi.

Sao Tinh năm trăm ngàn Hắc Thạch Tệ nói đưa là sẽ đưa, Nã Sơn ra tay hào phóng làm lòng người kinh sợ.

Song Đường Kiếp cũng chỉ nhíu mày, không ngờ lại đẩy túi Sao Tinh tới trước mặt Nã Sơn:
- Quá mức quý trọng, không chịu nổi.

Nã Sơn nhướn mày:
- Như thế nào? Chướng mắt sao?

- Không, chẳng qua là cảm thấy thiên hạ không có bữa cơm miễn phí. Có đôi khi đồ vật càng là miễn phí thì nó lại càng đắt. Cho nên ngươi, hoặc là vị Tây Thiên Vương sau lưng ngươi nếu có chuyện gì cứ nói thẳng.

- Càng là đồ vật miễn phí lại càng đắt…
Nã Sơn nghiền ngẫm lời nói này một chút, đột nhiên ngửa đầu cười ha hả:
- Tốt! Tốt! Nói rất hay! Không hiện lên khí phách nhất thời, không tham lợi ích nhỏ, Đường huynh đệ quả nhiên là người tâm chí kiên định ý nghĩ thanh miêng, tuy rằng thực lực như thế nào còn không rõ ràng lắm, nhưng phần tâm tính này cũng khó có được. Mắt Tây Thiên Vương không hề kém, khó trách sai ta tới dò xét ngươi. Đáng tiếc ta vô dụng, thậm chí ngay cả mời Đường huynh đệ đấu với ta một trận cũng không được, ngược lại còn trở thành tiểu nhân, thật sự là buồn cười!

Nói xong lại lần nữa đưa Sao Tinh cho quản sự, cầm Hắc Thạch Tệ trở về, nói:
- Sao Tinh này lão tử không mua.

Lúc trước hắn còn ra vẻ hào sảng lấy ra số tiền lớn mua Sao Tinh, sau khi bị Đường Kiếp vạch trần mục đích, cư nhiên lại lật lọng không mua nữa, lại lấy tiền của mình về, quả nhiên là cực kỳ vô sỉ.

Mà quản sự kia sợ uy danh của người này cũng không dám nói gì, chỉ có thể cúi đầu chấp nhận, quay đầu nhìn Đường Kiếp, không biết hắn có mua nữa hay không.

Không chờ Đường Kiếp mở miệng, Nã Sơn đã không nhịn được mà nói:
- Sao tinh bán mười lăm ngàn là quá mắc, ta thấy bán chín ngàn là được rồi.

Quản sự kia vừa nghe bán chín ngàn liền sợ tới mức hồn bay phách lạc, muốn nói điều gì đó lại bị Nã Sơn trừng mắt, quản sự liền không dám nói lời nào.

Nã Sơn đã lại nói:
- Đường huynh đệ không phải là một trăm ngàn sao? Vừa lúc mau được đó? Như vậy chắc không tính là bữa cơm miễn phí chứ?

Quản sự khẩn trương, chín ngàn nhân mười hai là một trăm mười tám ngàn, như thế nào cũng không được.

Bất quá hắn rất thức thời không nói lời này ra khỏi miệng.

Đường Kiếp đã cười ha hả lấy tiền ra:
- Vậy đã tạ Nã Sơn đã trượng nghĩa. Tuy nhiên kế tiếp không biết muốn ta làm cái gì đây?

Nã Sơn nói:
- Cũng không có gì, chỉ là ngươi giấu diếm quá sâu, có người muốn nhìn thực lực thật sự của ngươi một chút, muốn ta và ngươi đấu với nhau.

- Hóa ra là như vậy.
Đường Kiếp cười nói:
- Kỳ thật cũng không phải là giấu diếm gì cả. Bản thân ta cũng không thèm để ý cái gì mà khiêm tốn. Chỉ là nếu muốn sống được dài lâu một chút thì phải lưu lại một ít chuẩn bị ở sau. Nếu như gặp phải người cần dùng toàn lực ứng phó, Đường Nhiên quyết sẽ không lưu thủ.

Ở trong chuyện này Đường Kiếp không hề nói dối.

Sở dĩ hắn giấu tài không là vì giả chết bắt quạ gì cả, càng không phải là vì bỗng nhiên được nổi tiếng, mà chỉ là vì an toàn. Trên sân thi đấu tàng long ngọa hổ, còn nhiều cường nhân giỏi, có thể đi tới sau này vốn không phải là người bình thường.

Đường Kiếp không cho rằng với thực lực của mình có thể quét ngang sân thi đấu, nếu như thế cần tất yếu giấu tài một chút, lưu lại cho mình một quân bài chưa lật.

Quân bài chưa lật sở dĩ là quân bài chưa lật cũng bởi là vì nó sẽ có uy lực mạnh nhất ở thời điểm chưa bị phát hiện, nếu như sớm bị phát hiện, hiệu quả sẽ giảm nhiều —— chẳng qua Đường Kiếp cất giấu quân bài chưa lật rất nhiều, đao ý, đế lưỡi, Loạn Phong Bộ, Luyện Hồn Châu, Huyết Nhục Ma Bàn, Động Sát,… thậm chí ngay cả Vân Tùng Thiên Đao hắn cũng luyến tiếc không muốn dùng.

- Nhưng người sẽ nhận thua đúng không?
Nã Sơn cười nói.

Lúc này hắn thoạt nhìn không giống cái tên nhàm chán ngu ngốc đi khiêu khích nữa.

Đường Kiếp sờ sờ ót:
- Chẳng qua là không gặp được mục tiêu đáng giá để ta lộ ra nội tình.

Nã Sơn đã bật cười ha hả:
- Quả nhiên là như vậy. Được, Đường huynh là người chân thật, lời nói thẳng thắn, nếu như thế ta cũng sẽ nói thẳng….

Nói đến đây hắn đột nhiên trừng quản sự kia, nói:
- Ngươi còn ở nơi này làm gì? Nghe trộm chúng ta nói chuyện sao?

Trong lòng quản sự kia kêu trời, các ngươi có biết là đang nói chuyện trên địa bàn của ta không hả?

Tuy nhiên hắn cũng không dám dài dòng, đành phải mang theo Sao Tinh còn sư lại xuống lầu, chưa chạy được vài bước chợt nghe Đường Kiếp nói:
- Còn dư lại mười hai viên giúp ta bảo tồn tốt, mấy ngày nữa ta còn đến mua, một trăm ngàn.

Quản sự kia suýt nữa té ngã xuống đất.

Bên này Đường Kiếp và Nã Sơn đã ngồi xuống, uống trà, Đường Kiếp nói:
- Nếu ta đoán không lầm…. người nhờ Nã Sơn huynh đến gặp tại hạ chính là vị Tây Thiên Vương kia phải không? Không biết vị Tây Thiên Vương kia là người nào lại có thể sai khiến được Nã Sơn huynh đài.

Nã Sơn cười ha hả:
- Thật là làm khó ngươi, ở trên sân thi đấu Thiên Hỏa chém giết lâu như vậy, không ngờ ngay cả Tây Thiên Vương cũng không biết. Tây Thiên Vương ngươi không biết, vậy chắc biết Tứ Thiên Vương chứ? Tứ Thiên Vương không biết chắc phải biết Tứ Thánh Sứ?

Vừa nghe đến tên Tứ Thánh Sứ, Đường Kiếp liền hiểu ra nói:
- Chẳng lẽ Tây Thiên Vương chính là một trong tứ đại Thánh Sứ của tháp Thiên Hỏa sao?

Mặc dù sân thi đấu Thiên Hỏa là do Hỏa Thiên Tôn khai sáng, nhưng Hỏa Thiên Tôn đã sớm không hỏi thế sự nhiều năm, truyền thuyết người này đã sớm trèo lên được Tiên Đài, hàng năm tiêu dao vạn giới, có thể sẽ không trở về. Trên thực tế tháp Thiên Hỏa là do bốn đệ tử của hắn chưởng quản, được gọi là Tứ Thánh Sứ Thiên Hỏa.

Bởi vì phân công quản lý bốn phương nên được xưng là Tứ Thiên Vương.

Nghe nói Tứ Thiên Vương đều là cường nhân Tử Phủ cảnh, lại là người chưởng quản thực sự sân thi đấu Thiên Hỏa, cũng khó trách có thể sai khiến được nhân vật như Nã Sơn.

Tuy nhiên Đường Kiếp vẫn cảm thấy tò mò vì sao Tây Thiên Vương lại cảm thấy hứng thú với hắn.

Đối với cái này, Nã Sơn liền nói ra chân tướng.

- Người có thể đọc một lược nguyên bản của Vô Cực Hồn Thiên Kinh, có năng lực chỉ trong bốn mươi ngày liền tu thành tầng thứ nhất, thấy thế nào cũng không phải chỉ là thủ đoạn mà ngươi biểu hiện ra ngoài.

Quả nhiên là đã nhìn ra được.

Đường Kiếp nghĩ thầm.

Và một trận chiến với Ngưng Luyện, hắn vận dụng hai khí âm dương sử dụng Phong Hỏa Vân Long kiếm và Táng Tuyết Hàn Ly kiếm, mặc dù che giấu cực kỳ khéo léo nhưng vẫn là bị người có tâm nhìn thấy. Hơn nữa khi hắn đọc một lượt hết nguyên bản còn có một tỳ nữ ở bên, truyền đi cũng không có gì ngạc nhiên.

Chẫm rãi uống một ngụm trà, Đường Kiếp nói:
- Trách không được vì sap tháp Thiên Hỏa lại thiết lập ra điều kiện có thể đọc nguyên bản là có thể học tập toàn bộ, quả nhiên là có mục đích. Chỉ có điều không biết vì sao Tây Thiên Vương lại có hứng thú với loại người này.

Nã Sơn cười ha hả:
- Người cho là sân thi đấu Thiên Hỏa vì sao lại tồn tại?

Đường Kiếp ngẩn người:
- Không phải là vì tiền sao?

- Tiền đương nhiên là cần. Tuy nhiên trọng yếu hơn vĩnh viễn là người.
Nã Sơn nói:
- Từ lúc sân thi đấu Thiên Hỏa mới bắt đầu vẫn lấy việc chọn lựa nhân tài là mục đích làm việc. Chiến đấu là một loại phương thức chọn lựa, còn đọc một lượt hết nguyên bản lại là một loại phương thức khác.

Đường Kiếp hỏi:
- Chọn lựa nhân tài thế nào? Làm gì thế?

- Muốn biết à?
Nã Sơn cười ha hả.

Từ phía sau lưng lấy ra rìu chiến hai lưỡi dao, Nã Sơn dài thành nói:

- Đánh với ta một hồi, có thể sống qua mười chiêu liền chứng minh ngươi có tư cách gia nhập chúng ta.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com