Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 691: . Đăng Tiên Đài (p2)



Người này không hổ là nhân vật từng trải qua trăm trận chiến, trước tiên khi thấy Loạn Phong Bộ có cực hạn liền dùng Huyết Hải pháp thuật để khắc chế Loạn Phong Bộ.

- Còn thủ đoạn gì nữa, lấy hết ra đây đi!
Nã Sơn cười to nói.

Lúc này Đường Kiếp còn có đế nhận, Luyện Hồn Châu, Huyết Nhục ma bàn cùng Động Sát át chủ bài vẫn chưa ra.

Nhưng Đường Kiếp lại lắc đầu:
- Ngoại trừ thứ này, không có.

Không trung có vô số loan đao không cán từ trên trời giáng xuống, đúng là Vân Tùng Thiên Đao.

Vân Tùng Thiên Đao qua rèn luyện, Đường Kiếp đã hoàn thành số lượng chín mươi chín lần. Tuy uy lực chưa so sánh được với lực lượng pháp trận kích phát công kích hung mãnh, nhưng bản thân cũng đã có lực công kích hùng mạnh.

Huống chi thời khắc này Đường Kiếp không chỉ sử dụng một lần Vân Tùng Thiên Đao, mà đang hoàn thành một đao lại tiếp một đao, một hơi liên tục phóng ra ba lượt Vân Tùng Thiên Đao.

Gần ba trăm Thiên Đao như mưa rền gió dữ hạ xuống, mỗi một chuôi Thiên Đao đều tương đương với một pháp thuật công kích Liệt Phong Trảm, dùng số lượng hàng trăm đánh xuống, cho dù dũng mãnh như Nã Sơn cũng không nhịn được.

Một đạo lại một đao đánh trên người hắn phát ra tiếng leng keng như người đang rèn sắt liên tục không ngừng, Nã Sơn vừa lao ra đã gặp va chạm, như một người khổng lồ đang chống đỡ một cơn lốc xoáy.

Kia vô số đao luân phiên đánh vào người hắn, đầu tiên là đánh cho đối phương sôi sục, hộ giáp phá nát, tiếp theo dừng ở làn da cứng như nham thạch, mới đầu còn chỉ có thể chém ra từng đạo đạo bạch ấn, nhưng dù va chạm không liên tục, làn da so với sắt thép cũng bị chém thành những khe hở.

Máu loãng phun ra, cơ thể Nã Sơn đã xuất hiện vô số vết thương.

Dù là như thế, hung mãnh cự hán cũng không lùi bước, đỡ lấy đòn Thiên Đao Bạo Xung của Đường Kiếp. Chỉ có điều sau một đao xung kích, y đứng bên cạnh Đường Kiếp giận mở to mắt, sau đó đột nhiên há mồm rống lên một tiếng.

Rống! ! !

Tiếng rống lớn như rồng ngâm hổ gầm, chấn động tâm thần Đường Kiếp, ngay sau đó Nã Sơn đã dùng thiết quyền hung hăng nện vào cằm hắn.

Đường Kiếp cảm giác mình như bị một cái thiết chùy khổng lồ hung hăng đập cho một cái, toàn bộ phần cằm bị nện thành phấn vụn.

Người bay trên không trung, pháp lực vận chuyển bắt đầu tự động tu bổ phần cơ thể tổn hại, lúc rơi xuống mặt đất, cằm của Đường Kiếp đã khôi phục khá nhiều, Nã Sơn cũng như vậy nhanh chóng khôi phục vết thương quanh người, hiện giờ không còn thấy gì, phảng phất như chưa từng tồn tại.

Lè lưỡi liếm môi dưới, Nã Sơn nhếch miệng cười nói:
- Có thể khiến ta bị thương như vậy, không tồi!

Cằm của Đường Kiếp xong đời, tạm thời không nói được, chỉ có thể nâng ngón tay cái với Nã Sơn, ý là ngươi cũng không sai.

Nã Sơn cười ha hả, nhìn như vô sự, trong lúc đó lại chuyển sắc mặt, rìu lớn bổ tiếp:
- Khai thiên toái tinh!

Búa quang bạo trướng hóa thành một ánh mặt trời kình trảm Đường Kiếp, lúc này không còn là đao bổ gần người mà là như Vô Song Trảm siêu cường pháp thuật, rìu chiến xuất ra mang theo lực lượng tàn phá đánh về phía Đường Kiếp, Đường Kiếp kinh hãi biến sắc, cơ thể theo bản năng phát động Loạn Phong Bộ.

Chỉ có điều chậm một chút, búa quang đã bay sát qua chân hắn.

Oanh!

Máu thịt phiêu tán, nửa cái chân của Đường Kiếp đã bị oanh thành bột mịn.

Nã Sơn tái xuất hiện bên kia núi, Đường Kiếp không biết lựa chọn phía sau hay bên cạnh, nhưng vẫn là Nã Sơn phát hiện chỗ của Đường Kiếp trước, thân thể cao lớn của y hóa thành huyết quang, thẳng hướng Đường Kiếp.

Đường Kiếp không kịp chống cự, vừa đúng lúc này cằm hắn khôi phục một chút, rốt cục có thể phát ra tiếng.

- Hống!
Từng tiếng rống nổ vang.

Huyết quang vừa mới hiện ra trên mình Nã Sơn thì đã bị âm thanh này làm ngưng trệ một chút. Mặc dù chỉ là hơi ngạc, Đường Kiếp vẫn chỉ điểm vào đầu Nã Sơn.

Liệt Ngọc Chỉ!

-NGAO!
Nã Sơn phát ra tiếng tru thống khổ, đầu đánh vào bụng của Đường Kiếp, hai cây Loan khúc phá vỡ Vô Tướng Kim Thân, lập tức đâm vào cơ thể Đường Kiếp.

Đồng thời ngón tay thứ hai của Đường Kiếp vươn ra, đặt trên đầu Nã Sơn.

Vẫn là Liệt Ngọc Chỉ.

Đây đúng là phương thức vận dụng từ ngọc trảo của Chu Vận Học, chỉ là người thi triển lúc này là Đường Kiếp còn có thể dùng Liệt Ngọc Chỉ bằng cả hai ngón tay.

Mặc dù như thế, hai đạo chỉ phong sắc bén vẫn xuyên thấu đầu Nã Sơn, đục thành hai lỗ lớn trên cái đầu bò kia.

Ngay sau đó hai người lập tức tách ra, đồng thời ngã bay ra ngoài.

Bụng của Đường Kiếp xuất hiện hai lỗ thủng lớn, một chân cũng đã xong đời, Trên đầu Nã Sơn như ngôi nhà có hai cửa sổ, miệng vết thương không lớn, nhưng vị trí hiểm nghèo, tuy nhiên Huyết tộc dũng mãnh khác thường, cho dù phần đầu yếu ớt nhất bị thương nặng thì cũng không chết, thậm chí Đăng Tiên Đài cũng có thể tái sinh, ý nghĩa rằng khoảng cách tới mức "Gần chết" vẫn còn rất xa.

Y lắc đầu, ngón tay chạm vào phần óc vỡ ra từ xương sọ, nhếch miệng cười:
- Hoá ra cũng dám liều mạng, ha ha, ta thích!

Y bị thương thành như vậy, không giận mà còn vui mừng.

Đường Kiếp hung hăng trừng mắt nhìn y, ôm bụng đứng lên, Ngũ Nhạc trong tay Triều tông kiếm tái hiện ánh sáng.

Hắn đang tự hỏi có nên thừa dịp này tới Ngũ Nhạc áp Nã Sơn không trở được mình, nhưng lại không xác định được thực lực thật sự của Nã Sơn.

Đối mặt với đối thủ như vậy, Đường Kiếp cảm thấy quân bài mình chưa lật càng ngày càng ít.

Cũng may đúng lúc này, Nã Sơn đột nhiên kêu lên:
- Không cần đánh, ta thừa nhận thực lực của ngươi!

Nghe nói như thế, Đường Kiếp thở dài một hơi, đặt mông ngồi dưới đất.

Nã Sơn lại nói:
- Tái thế thiên hoa!

Trèo lên trên Tiên Đài hiện ra ánh sương mù chiếu lên trên người cả hai.

Cơ thể vốn bị thương nặng bắt đầu khôi phục.

Lấy năng lực khôi phục của hai người, không có tái thế thiên hoa cũng khôi phục rất nhanh.

Tuy nhiên khôi phục bằng cách lấy sinh mạng lực như vậy. Như Đường Kiếp chỉ cần vận dụng lĩnh ngộ sinh mạng của mình, nháy mắt đã có thể khiến tất cả thương thế khỏi hẳn, nhưng phải trả giá đắt là thọ nguyên.

Vì vậy nên trừ phi là sinh tử khổ chiến, nếu không tất cả mọi người đều chọn dùng ngoại vật khôi phục.

Dưới tác dụng của thần thông, thương thế hai người khỏi rất nhanh.

Nã Sơn đứng lên nói:
- Thực lực của ngươi không tệ, tuy nhiên có chuyện ta không biết rõ. Hình như ngươi không có sử dụng kiếm pháp?

Đường Kiếp cười khổ:
- Chỉ là lúc trước học cấp quá thấp, sau lại không tìm được thứ tốt...

Chính xác Đường Kiếp chưa học qua kiếm pháp, ngoại trừ năm đầu học qua Túng Kiếm Thập Nhị Thức còn lại chưa học được gì.

Không chỉ không học kiếm pháp, ngay cả đao pháp cũng chưa học.

Bởi vì hắn đích thực là phần đế nhận của vũ khí, đế nhận biến hóa muôn dạng, vốn không có cực hạn như đao kiếm, ngoài ra điểm trọng yếu nhất là đế nhận không thể phụ thêm pháp thuật.

Tu giới đao phá cũng không phải kỹ xảo vận đao gì mà lấy thân mình làm pháp thuật. Bởi vậy đế nhận hạn chế, cũng tạo cho hắn phương thức chiến đấu thói quen dùng pháp thuật đánh xa, vũ khí chém gần, đao pháp kiếm thuật cũng không quá cần thiết, hơn nữa còn có Thần Đình Thiên Biến bổ sung, hoàn toàn không cần học những cái này.

Kết quả đều là Thiên Tâm chân nhân còn chưa nắm giữ đao pháp kiếm thuật gì, coi như là cái ngoại tộc.

Tuy nhiên sau trận chiến này, hắn suy nghĩ cũng nên bù lại một chút.

Lại nói tiếp, trong tay mình hiện tại còn có một quyển Trường sinh kiếm phổ. Về phần Chiến thần bí quyết và tiêu dao du, trước là phần chiến pháp, phải Tâm Ma kỳ mới học được, sau là thần thông, lại phải vào Tử Phủ mới tu luyện được, nếu không cũng phải chờ tới khi thần thức có chút thành tựu, chứ trong khoảng thời gian ngắn thì đừng hy vọng.

Nã Sơn không biết hắn nghĩ nhiều như vậy, cười to nói:
- Đơn giản mà, gia nhập với chúng ta, điển tịch trong thiên hỏa tháp tùy ngươi chọn.

- Các ngươi rốt cuộc là ai?
Đường Kiếp hỏi.

- Đi theo ta.
Nã Sơn nghiêng đầu trả lời.

Theo Nã Sơn bay trở về mặt đất, Nã Sơn mang theo Đường Kiếp nhắm thẳng hướng Thiên hỏa tháp.

Hiển nhiên địa vị của Nã Sơn trong Thiên hỏa tháp rất cao, một đường bay thẳng vào, không ai dám ngăn đón.

Một hơi lền tới tầng tháp thứ tám, Nã Sơn mang theo Đường Kiếp tới trước cửa, đẩy hai cánh cửa ra.

Cửa mở hiện ra một đại sảnh rộng lớn.

Đây rõ ràng là một đại sảnh diễn võ, trong sảnh bày đầy các vũ khí, thấp nhất cũng là pháp bảo trung phẩm trở lên.

Trong đại sảnh còn có ba người đang đánh nhau.

Một người mặc váy dài màu thủy lam, nhanh nhẹn linh hoạt, trong tay không ngừng hiện ra quang hoa hình sóng nước, đúng là người từng cùng với kẻ có lồng tráo màu đỏ nghị luận với Đường Kiếp tên Thủy Yêu.

Một người thân hình khô gầy mặc áo bào xanh, trên người còn quấn một dây mây.

Người còn lại thì toàn thân sương mù đen đầy ma khí, vừa thấy cũng biết là người Ma tộc,dáng vẻ trông khẽ đẹp trai và trẻ tuổi, chỉ là đôi mắt đầy quầng thâm như đã rất lâu không được ngủ ngon.

Ba người ở trong đại sảnh đánh nhau, ánh sáng đủ màu đan vào nhau không ngớt, nhưng vừa thấy Nã Sơn vào thì đều ngừng tay.

Ma tộc thiếu niên kia nói:
- Nã Sơn đại ca đã về. Tình huống thế nào rồi?

Thủy Yêu mang theo ánh mắt hấp dẫn mãnh liệt nhìn Đường Kiếp rồi dịu dàng nói:
- Nếu mọi người đều đã đến, cứ thông qua là được.

Nã Sơn cười ha ha:
- Đó là đương nhiên. Nào, Đường huynh đệ, ta giới thiệu cho ngươi một chút.

Gã chỉ vào ba người nói:
- Thủy Yêu, Thanh Liên, Hắc Nhãn, đều là người một nhà.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com