Chuyện sắp xếp Truyền tống trận Đường Kiếp vẫn luôn lừa Hà Xung, nếu cho y biết, dù có đào sâu ba thước y cũng phải tìm cho ra Truyền tống trận.
Tất cả những bình thản, an tĩnh luôn dùng để che giấu sự tuyệt vọng sâu sắc kia, chỉ cần một chút hy vọng đều có thể trở thành một ngọn lửa rung chuyển.
Đường Kiếp đương nhiên sẽ không cho phép chuyện như vậy phát sinh.
Nhưng mà hôm nay, hắn không cần giấu diếm nữa.
Mặc quần áo mới, trực tiếp vào từ Thập Phương Cốc chứ không phải Truyền tống trận, giờ Đường Kiếp không cần che dấu. Không cần giấu Hà Xung sự tồn tại của Truyền tống trận, cũng không cần giấu Thiên Thần Cung về quan hệ của mình với Bí Cảnh.
Hắn đi từ Thập Phương Cốc vì chỉ có từ nơi ấy hắn mới có thể tiến vào chiến trường thượng cổ, mà tại chiến trường thượng cổ còn có nhiều bảo vật tồn tại.
So sánh với lần đầu tiến vào, giờ Đường Kiếp đã có đủ thủ đoạn với đống pháp bảo thần trân kia. Đi dọc theo chiến trường thượng cổ, những thứ giá trị đều thu vào Chu Thiên Tinh Vạn Bảo Đại Trận, giá trị thấp trực tiếp vỡ vụn thành cát vàng, tiến thêm một bước mở rộng Đế Nhận. Mà ngay cả thi thể Đường Kiếp cũng không buông tha, tất cả thu vào Sơn Hà Xã Tắc đồ —— Đường Kiếp ở Huyết Hà giới một lần nữa bố trí một Truyền tống trận, giải phóng Sơn Hà Xã Tắc đồ.
Không có biện pháp, có tiền.
Nhìn Hà Xung, Đường Kiếp mỉm cười: - Đúng vậy, Truyền tống trận ngay bên núi kia. Nơi đó có rừng cây nhỏ, đi vào trong ngươi sẽ thấy một vách núi. Vách núi có một thân cây, vòng quanh cây ba vòng, vách núi sẽ hiện ra một cái động. Đừng trực tiếp vào động mà phải đứng cách bên phải động ba thước mới có thể an toàn vào động, trong động chính là Truyền tống trận.
- Hóa ra là như vậy... Hà Xung thì thào nói nhỏ, trên mặt có sự hưng phấn. Y nhìn Đường Kiếp, chậm rãi nói: - Xem ra ngươi rất có lòng tin có thể thắng ta?
- Ngươi cũng biết ta không phải một tên tự đại mù quáng. Đường Kiếp dùng cách của hắn trả lời Hà Xung.
Người bên cạnh tháo xuống nón tre, Hà Xung có thể thấy đó là một Đường Kiếp khác.
- Phân thân! Ánh mắt Hà Xung co rút lại , đối với việc Đường Kiếp có phân thân, Hà Xung đã sớm biết.
Mặc dù là hai Đường Kiếp, Hà Xung vẫn lập tức phân biệt ra được người nói chuyện là bản thể Luyện Thể, người đội nón tre là phân thân. Xem cảnh giới không ngờ cũng đã tới Linh Hoàn kỳ, người kia không ngờ có thể đưa một phân thân chỉ có thể tới Tiên Thiên lên tới trình độ như thế, quả thực làm người ta rung động.
- Khó trách ngươi tự tin như vậy. Một phân thân Linh Hoàn mà thực lực bản thân vẫn cường đại đại, rốt cục ngươi giải thích tất cả sao đây? Hà Xung nhìn ra được, kể cả là bản thể, thực lực cũng đột nhiên tăng mạnh.
Nhưng dù tiến mạnh đến đâu, thân thể của hắn vẫn dừng lại ở Kim Cương Thể trung kỳ.
- Một Kim Cương Thể trung kỳ với một Linh Hoàn kỳ, đối phó với Hóa Hồn ta đây... Ngươi không biết là vẫn chưa đủ sao? Hà Xung lặng lẽ nói. Lấy thực lực của Tê Hà Giới, một cảnh giới Hóa Hồn tương đương với năm Tâm Ma kỳ, Đường Kiếp với một phân thân liền vọng tưởng thắng mình? Chẳng lẽ hắn đã quên lúc trước mình thua thảm thế nào ư?
Cũng tốt, người trẻ tuổi luôn vội vàng, nhưng cũng bởi vậy mới có cơ hội cho mình.
Hà Xung cười độc ác bay vào không trung, khí thế trên người bùng phát.
Đường Kiếp lại thờ ơ đáp: - Cảnh giới hiện giờ của ta vẫn thấp hơn ngươi. Nhưng chỉ có như vậy, chiến đấu mới thú vị. Nếu và ta với ngươi cùng cảnh giới, thắng có ý nghĩa gì?
- Ngươi nói cái gì? Hà Xung ngạc nhiên. Nghe khẩu khí này, dường như Đường Kiếp cố ý làm thế, hơn nữa cũng không có ý dùng phân thân.
Đường Kiếp nói: - Ta nói, đối phó ngươi, một mình ta là đủ rồi. Về phần hắn...
Đường Kiếp chỉ vào phân thân: - Đây chẳng qua là dùng để phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện đấy, thuận tiện coi chừng hai tên thủ hạ của ngươi.
Lúc nói chuyện, xa xa đã có hai bóng người bay tới, đúng là Đoàn lão tứ và Đặng Ngọc Khánh.
Phân thân Đường Kiếp chợt lóe rồi hóa thành một đạo điện quang xông tới hai người. Hai người Đoạn Đặng theo bản năng xuất ra một cỗ linh khí như thuỷ triều, nhưng mà ngay sau đó, phân thân đồng thời xuất hai đấm, hai luồng kình khí một đỏ một trắng hóa thành Long Nhược Thủ dừng trên hai người Đoạn Đặng, ngay sau đó, hai người đồng thời bay ra sau.
Đoạn Đặng hai người đồng thời kinh hãi, bọn họ còn đang định phản kháng, pháp thuật đã phóng thích ra, cảm thấy toàn thân nặng nề, huyết khí quay quanh hai người như có núi lớn đè ép hai người gần như không thở được.
Đây là pháp thuật gì, hai người hoảng sợ.
Phân thân khoanh tay đứng tại chỗ, sương mù màu máu quanh quẩn càng lúc càng nồng, ép hai người không thể động đậy, phân thân lúc này mới cất cao giọng nói: - Đứng ở chỗ này không nhúc nhích, ta sẽ không giết các ngươi. Nếu không... Chết!
Thấy một màn như vậy, ánh mắt Hà Xung đột nhiên co rút lại .
Hai người Đoạn Đặng những năm gần đây tuy rằng bị vây khốn trong Binh Chủ Bí Cảnh, nhưng trong Bí Cảnh linh khí nồng hậu cũng giúp bọn họ tiến cảnh rất nhanh, hai người chỉ mất năm năm đã qua Tam Khô Kỳ, tuy rằng chưa xung được Thiên Tâm bình cảnh nhưng cũng đã là Thoát Phàm đỉnh cao, thực lực cũng đã mạnh hơn trước nhiều. Nhưng mà đối mặt với phân thân Đường Kiếp, thực lực Thoát Phàm đỉnh cao lại có vẻ như thế vô lực, chỉ một cú đánh đã bại trận.
Giơ tay nhấc chân đánh bại hai Thoát Phàm đỉnh cao, đây không phải chuyện một Linh Hoàn chân nhân bình thường có thể làm được, phân thân của Đường Kiếp và bản thể giống nhau, đều có thực lực vượt xa cảnh giới.
Ánh mắt của Hà Xung mãnh liệt co rút lại , nhìn bản thể: - Được, được lắm, quả nhiên có hai người. Vậy hãy để cho ta xem thực lực của bản thân ngươi hiện giờ tăng tới mức nào!
Nói xong y vung tay áo lên, tay áo phần phật như rồng cuốn về hướng Đường Kiếp: - Tụ Lý Càn Khôn Vũ!
Đối mặt với chiêu thức này, Đường Kiếp vẫn bất động, ngay lúc tay áo xoắn tới, Đường Kiếp hừ nhẹ một tiếng, thân thể trong tiếng hừ lạnh lớn thêm mấy lần, biến thành một người khổng lồ cao mười mét, tùy tiện vung tay đã túm được ống tay áo, trầm giọng quát: - Xuống cho ta!
Tay áo Hà Xung kéo dài vạn trượng, không ngừng kéo dài lại dễ dàng bị Đường Kiếp dùng sức mạnh to lớn kéo. Đây đúng là ưu thế lớn nhất của Thể Tu, đối mặt với sức mạnh to lớn, không nhất định phải cứng đối cứng.
Thoải mái hóa giải này chiêu này, Hà Xung tung ra một chưởng.
Chưởng lực lớn tựa như núi từ trên không trung hạ xuống, Đường Kiếp ngửa mặt lên trời, đột nhiên thân hình lại lần nữa tăng vọt, từ mười mét lên tới mười ba mét, cùng lúc đó, Đường Kiếp đấm ra một quyền vào không trung.
Một quyền đánh lên bầu trời liền giống như đánh về phía núi cao. Lấy tu vi Hóa Hồn của Hà Xung, một chưởng này cũng có lực bằng một ngọn núi. Song khi núi cao và bàn tay khổng lồ va chạm nhau, kẻ thắng là thiết quyền.
Lực lượng hùng hồn, khí lực ngút trời, cho dù là núi cao cũng chỉ một quyền oanh sập.
Điên cuồng, hoang dã, bàn tay khổng lồ phá tan, quyền kình hung hãn tuyệt luân đã đánh úp vào mặt Hà Xung.
Ngay lúc sắp sửa đánh trúng, kim quang trên người Hà Xung hiện lên, một tráo hộ thể màu vàng đã ngăn cản sự điên cuồng, hoang dã này, dư lực của một quyền chưa tiêu, Hà Xung đã bị chấn động bay ra ngoài trăm trượng.
Mặc dù vậy, Hà Xung cũng không thấy kỳ quái, nếu ngay cả này một kích này Đường Kiếp cũng không đỡ nổi thì cũng sẽ không dám tới tìm mình gây phiền toái.
Ngay lúc bay ngược, tay trái Hà Xung nắn ấn pháp, trên bầu trời xuất hiện một trường đao đầy răng cưa.
Đao này dài đến mười tám trượng, đón gió chém xuống làm trời nứt núi sụp, đó không chỉ là pháp thuật ảo ảnh đơn giản mà là pháp bảo Thiên Nguyệt Thương mà Hà Xung tu luyện nhiều năm.
Bảo vật này không phải vàng không phải sắt, không hiện hình, có thể biến đổi hóa thành vạn vật, có thể hòa tan vào thuật pháp, một khi thi triển ra vừa có uy lực khai mở trời đất, cũng có khi nhỏ như phi châm.
Thời khắc này sát khí ngưng tụ trên mặt Hà Xung, y chỉ vào Đường Kiếp quát: - Đi!
Cự đao xé trời chém xuống.
Lúc này đây Đường Kiếp không tiếp tục dùng nắm tay đối chiến.
Tay nhoáng lên một cái, trong tay đã có thêm một chiến kích màu đen.
- Bát Hoang Thương Thiên Kích! Hà Xung biến sắc.
Món pháp bảo này y biết rất rõ.
Nhưng bảo vật của Hà Trường An sao lại rơi vào tay Đường Kiếp?
Chẳng lẽ...
Hà Xung không dám tưởng tượng.
Ngay sau đó Đường Kiếp cười cười vung kích lên, chém xuống không trung như dao rựa.
Đao kích chạm nhau, lại lần nữa kích động quang hoa rực rỡ.
Lực lượng vô hình lấy Đường Kiếp làm trung tâm lan ra bốn phía, đụng phải ngọn núi chém đá vụn tản như nước rơi.
Khí tức mãnh liệt trên không trung bùng nổ ra một vùng lốc xoáy, Đường Kiếp và Hà Xung như hai thiên thần uy phong lẫm lẫm, giằng co cùng đứng. Một người cao lớn uy mãnh, một người kim quang ngạo mạn.
- Hà Xung! Đường Kiếp gầm thét bay về phía Hà Xung, chiến kích vẽ một đạo kình khí bay về phía Hà Xung.
Đạo chiến của Thể Tu chính là xung phong, xung phong, chỉ có xung phong!
Mặc kệ thực lực đối lập như thế nào, phong cách chiến đấu của Thể Tu là dũng cảm tiến tới, không sợ hãi.
Hắn đón gió, đạp sét nhằm phía Hà Xung, nghênh đón hắn chính là sóng biển rít gào, đập vào mặt là băng sương, ngọn lửa ngập trời và vô số kiếm vũ.
Hà Xung gần như điên cuồng phóng thích ra pháp thuật, Hóa Hồn chân nhân, thần niệm đại thành, mặc dù khiếm Tử Phủ nhưng cũng có thể đạt thiên địa, có thể niệm Vạn Pháp Sinh, cũng có thể "Tiện tay nhặt lên chư bàn pháp, giống như vạn hoa bái một người".