Nã Sơn, Thủy Yêu, Thanh Liên, Hắc Nhãn cùng với Đường Kiếp, phân biệt đại biểu cho thổ, thủy, mộc, hỏa, kim, hình thành tiểu ngũ hành chiến trận, các chủ một mạch, các chủ một hàng, ti bát môn, thông cửu biến, có một trăm ba mươi bảy loại biến hóa, sát phạt cường thịnh, uy lực vô biên, dĩ nhiên yêu cầu phối hợp cũng cao.
Trải qua trên trăm ngày diễn luyện phối hợp, năm người đã cơ bản nắm giữ biến hóa của tiểu ngũ hành chiến trận.
Hôm nay Đường Kiếp như mọi ngày, ở Thiên Hỏa Tháp tầng tám cùng bốn người diễn luyện.
Hai canh giờ sau, Nã Sơn nói: - Được rồi, hôm nay tới đây đi, ngày mai mọi người không cần tới.
- Sao vậy? Đường Kiếp hỏi.
Nã Sơn trả lời: - Còn ba ngày nữa là Vạn Bảo Thiên mở ra ngày. Để đại chiến cũng không cần lo lắng khổ tu, trước khi chiến đấu phải học cách thả lỏng. Cho nên từ ngày mai trở đi, chúng ta cũng không cần khổ luyện, cứ thả lỏng một chút đi.
- Ta chờ câu này của Nã Sơn đại ca đó. Hắc Nhãn cười nói.
Trong năm người, Hắc Nhãn nhỏ tuổi nhất, tính tình cũng tương đối sinh động. Mỗi ngày khổ tu khiến y thấy phiền, thời khắc này nghe nói ngày mai bắt đầu nghỉ ngơi thì tất nhiên vui vẻ.
Ngược lại là Thủy Yêu nhíu mày: - Còn có ba ngày, ngươi không có ý định xông qua ba cái biến hóa cuối cùng của tiểu ngũ hành chiến trận sao?
Tiểu ngũ hành chiến trận, mọi người đã thuần thục nắm giữ 134 loại biến hóa, tuy nhiên ba loại cuối cùng, cũng là loại có uy lực lớn nhất vẫn chưa thể nắm giữ, Thủy Yêu chưa cam tâm, vì vậy đặt câu hỏi.
Nã Sơn lại lắc đầu nói: - Coi như hết, ba thức cuối quá gian nan, tất cả mọi người đã rất cố gắng, nhưng vẫn kém chút hỏa hậu. Ta không muốn quá mức liều mạng, ngược lại khiến mọi người không có sĩ khí.
- Đúng vậy. Thủy Yêu cũng giận dữ nói: - Lại nói chúng ta cũng rất cố gắng, không biết tại sao vẫn chưa thành công.
Thanh Liên không thích nói chuyện, cho nên chỉ gật đầu.
Đường Kiếp nói: - Đó là do mọi người không hiểu trận đạo, chúng ta có thể đi đến một bước này chủ yếu dựa vào tu vi, thực lực, phối hợp cùng với sự quen thuộc với tiểu ngũ hành chiến trận. Chỉ quen thuộc mà không hiểu đầy đủ trận đạo. Vừa không thông đạo lý vừa khó đạt kỳ biến. Tiểu ngũ hành chiến trận ba thức cuối thay đổi, biến hóa hàng nghìn hàng vạn, bao quát vạn tượng. Duy bởi bao quát Vạn Tượng nên cần nhân thì, nhân đụa, nhân nhân chế thích hợp, không phải dùng cách ghi nhớ là có thể giải quyết. Nã Sơn đại ca nói không sai,ba thức này đừng nói ba ngày, có ba mươi ngày ba trăm ngày cũng không học được. Tuy nhiên cho dù vậy, có 134 chiêu trước cũng tạm đủ dùng rồi.
- Hóa ra là như vậy, khó trách chúng ta không luyện được, hoá ra còn do thứ này. Hắc Nhãn gãi đầu cười nói: - Đường Nhiên ca ca, huynh nhất định cực thông hiểu trận đạo đấy, khó trách mỗi lần đều là huynh học nhanh nhất, vả lại cũng không làm lỗi.
Đường Kiếp cười không đáp, vẫn là Thủy Yêu tức giận nhìn Hắc Nhãn: - Ngươi giờ mới phát hiện ra à.
Đường Kiếp nói: - Nếu cần nghỉ ngơi, ta đây đề nghị, không bằng buổi tối cùng nhau tìm một chỗ uống chén rượu, ta mời khách. Lại nói mọi người ở đây đã lâu, nhưng ngoài tu luyện vẫn chưa tụ tập được buổi nào.
- Đúng vậy a đúng a! Mọi người cùng nhau gật đầu.
Hơn một trăm ngày sóng vai tu hành, ngoại trừ bồi dưỡng tiểu ngũ hành chiến trận, nuôi dưỡng tình cảm giữa năm người xa lạ, trải qua nhiều ngày sống chung, cũng thành bằng hữu. Hơn nữa tương lai hành trình ở Vạn Bảo Thiên, ngoại trừ thực lực hùng mạnh còn phải tín nhiệm và hợp tác với nhau, đội ngũ mà lục đục thì sẽ không có kết cục tốt.
Tuy nhiên chưa cùng nhau có giao tình, hiển nhiên còn thiếu sót chút khảo nghiệm. Cho nên nghe đề nghị của Đường Kiếp, tất cả mọi người đều vui vẻ, cùng nhau trầm trồ khen ngợi.
Hắc Nhãn nói: - Ta biết rằng một quán rượu không tệ, nơi đó nấu ăn đều dùng man thú, không chỉ có mỹ vị, hơn nữa đồ ăn đại bổ, cường tráng huyết khí, lợi cho tu hành, chỉ là giá không rẻ.
Đường Kiếp cười nói: - Đừng quản giá, chỉ cần nuốt trôi, cứ việc gọi.
Hắn giờ tiền nhiều thế lớn, đừng nói là man thú, cho dù là Cửu thiên chân long, chỉ cần ra giá, hắn liền dám mua.
Mọi người nghe mà mừng rỡ, tất nhiên là muốn cùng đi.
Hắc Nhãn đề cử Bách Nhạc lâu cách Thiên Ma Phố không xa.
Bách Nhạc lâu khá nổi danh ở Tự Do Chi Đô, nhất là nấu nướng các loại man thú.
Năm người tới chọn một nhã phòng, không khách khí bắt đầu gọi món ăn.
Cầm thực đơn, Hắc Nhãn nhìn Đường Kiếp, không yên tâm hỏi Đường Kiếp: - Tùy tiện chọn sao?
Đường Kiếp rất khẳng định gật đầu.
Hắc Nhãn chỉ thực đơn nói: - Đem món đắt nhất bưng lên.
Tiểu nhị rất lễ phép nhắc nhở: - Bổn điếm đắt nhất có Tiên Tạc Phượng Ly Can, Đông Sơn Phượng Ly, tính giảo hoạt như hồ, nhanh như điện, khó bắt giữ. Món ăn này lấy gan Phượng Ly và ba mươi sáu loại hương liệu tạo thành. Hồng Muộn Kim Tình, Tây Hải có Kim Tình thú, thân thể to như thuyền, tiếng hô như sấm. Món ăn này chỉ lấy tinh hoa hai mắt, thành một món. Cũng có Thiên Hương Thảo Sao Thất Thái Kê Tâm, Thất Thái Kê là mỹ vị thiên hạ khó gặp, cực kỳ khó kiếm, món ăn này lấy tinh hoa Thất Thái Kê, bảy tám con mới tạo thành đồ ăn...
Mỗi món báo ra đều cực quý báu, Đường Kiếp vung tay lên ra hiệu dọn toàn bộ.
Nã Sơn duỗi tay ra, lấy thực đơn xem: - Ta chọn, ăn cái gì cũng không thể chỉ xem mỗi giá, mấy món kia quá ít, không có ý nghĩa, ăn cũng không thoải mái, vẫn để ý đến phân lượng thì hơn. Này, Kim Giác tê giác nướng ta thấy không tệ, cho lão bố một phần, còn Tiễn Vũ Điêu hai đôi, Tiễn Vũ Điêu chính là mỹ vị, còn có huyết trăn trăm năm ... Nhìn lão tử làm gì? Nghĩ lão tử không ăn được sao?
Tiểu nhị vẻ mặt đau khổ trả lời: - Không dám, chỉ có điều không bày được hết bàn.
"..."
Hắc Nhãn chọn đắt, Nã Sơn chọn nhiều, so ra, Thủy Yêu gọi khá tỉ mỉ. Uống Tuyết Gia Nam Hồ Tân Thanh Nha trên đỉnh Thiên Lê sơn mùa đông phối thành trà, từ đánh bắt đến vận chuyển không được vượt qua hai ngày. Băng Hải Tuyết Ngư Tử, dùng sao sớm trên lá thanh thần thanh ma ướp, cuối cùng chọn lưỡi Thông Linh Anh Vũ mới thôi.
Nã Sơn tỏ vẻ khinh thường, ôm một đùi Kim Giác tê giác điên cuồng gặm đồng thời nói: - Rốt cuộc vẫn là đàn bà ăn linh tinh, toàn bộ cộng lại không đủ cho lão tử nuốt một ngụm.
Thủy Yêu ăn không đủ, so ra, thứ Thanh Liên chọn gần như là không dám ăn.
Tiểu tử này rất ngạc nhiên với những thứ cổ quái, cái gì mà Du Tạc Thiết Tuyến Ngô, dùng xác con rết Thiết Tuyến, đã chao dầu vẫn cứng tới muốn gãy răng, vậy mà Thanh Liên nhai rất hăng hái. Ma Quỷ Đằng xào lăn, một loại thực vật đầy độc tính và mỹ vị, độc tính càng mạnh, hương vị càng ngon, Thanh Liên chọn loại giữ lại bảy phần độc tính, lúc ăn chỉ thấy khí xanh toát lên khiến người xem sởn tóc gáy. Cuối cùng là Quỷ Diện Ma chưng. Đây là một loại thực vật thành tinh, lúc bưng lên gương mặt quỷ kia còn thỉnh thoảng phát ra tiếng khóc thét, Thanh Liên một ngụm nuốt vào, vật kia ở trong mồm y vẫn tiếp tục gào thét cho đến khi không còn tiếng động khiến người ta run lên.
Bốn người lập tức thấy no, theo như nhu cầu, chỉ cảm thấy đã nghiền vô cùng. Bọn họ ở Thiên Hỏa Tháp nhiều năm, thu vào cũng không ít, nhưng cũng chưa bao giờ ăn hào sảng như thế.
Chỉ có điều lúc ăn sung sướng, đến khi ăn xong Thủy Yêu phát hiện bàn nhỏ phía sau có tờ giấy. Nàng cầm lên xem, phát hiện là giá cơm của bọn họ, tính đi tính lại phát hiện bữa ăn này hơn một trăm ngàn hắc thạch tệ, không khỏi hoảng sợ.
Nếu chẳng may Đường Kiếp không trả được thì sao?
Lúc ăn vui vẻ, lúc này thì sầu cảm.
Thủy Yêu trộm báo giá cho Hắc Nhãn, Hắc Nhãn mặt trắng nhợt nói cho Thanh Liên, sắc xanh của Thanh Liên càng nồng, chỉ nhìn mà không ăn tiếp được, quay lại nói cho Nã Sơn.
Nã Sơn nghe mà ngơ ngẩn, tốc độ điên cuồng gặm Tiễn Vũ Điêu chậm thêm vài phần, vẻ mặt trầm trọng nói: - Mẹ nó, ta nói này, Đường huynh đệ, chút tiền ấy ngươi phải trả được chứ hả?
Đường Kiếp định nói đương nhiên, Hắc Nhãn đã nói: - Cho dù trả được cũng phải táng gia bại sản rồi, mẹ nó, đám gian thương này, lúc gọi món ăn cũng không báo giá, đến lúc này mới đưa ra. Ta thấy hay là… chuồn đi.
Nói xong vận thị lực, mắt thấu vách tường, nhìn thấy mấy tu sĩ bên ngoài, Hắc Nhãn khẽ run rẩy, nói: - Hỏng rồi, bị vây rồi.
Đường Kiếp đang muốn nói không có việc gì, chỉ thấy Thủy Yêu mặt âm trầm nói: - Chuẩn bị đánh ra ngoài.
Đường Kiếp nhảy dựng, chỉ thấy Thanh Liên đã bắt đầu cầm vũ khí, mọi người đằng đằng sát khí.
Đường Kiếp vội nói: - Đừng, đừng, vẫn là để ta đến xử lý.
Đi ra ngoài, Đường Kiếp trực tiếp tìm chủ quán trả tiền, lúc trở lại, nhìn thấy tu giả quanh đó rút lui. Trong lòng Đường Kiếp thoáng động, bước trở về phòng, nói: - Đi mau!
- Cái gì? Mọi người đều ngẩn ngơ.
Đường Kiếp nói: - Ta vừa rồi dùng phân thân lừa thủ vệ bên ngoài, chúng ta thừa cơ rời đi.
- Ngươi thật không có tiền? Hắc Nhãn sợ hãi.
Đường Kiếp cố ý tức giận nói: - Ta đương nhiên có, nhưng cũng không nhiều như vậy, ai bảo các ngươi ăn mạnh như vậy.
Hắc Nhãn vội la lên: - Ta ăn không nhiều lắm, Nã Sơn ăn nhiều nhất.
Nã Sơn giận dữ: - Lão tử ăn nhiều nhưng không đắt như ngươi, chuyên chọn kỳ trân mỹ vị.
Thủy Yêu nhìn Nã Sơn: - Người ta cũng không ăn mỹ vị, chỉ là đồ ăn có chút công phu thôi.
Thanh Liên hừ lạnh không nói lời nào, một bộ lãnh khốc vô cùng.