Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 714: . Chiến Huyết Hà (p1)



Đồ ăn kia tuy không phải kỳ trân, nhưng lại cũng không rẻ.

Đường Kiếp ôm họ nói:
- Ai ôi!!!, lúc này còn nói những lời này làm gì, đi thôi.

Nói xong đã mang bốn người vội vàng đi ra, đi tới cửa sổ, phi thân nhảy ra, một tên lại tiếp một tên, cứ như vậy từ cửa sổ bỏ trốn mất dạng. Mọi người vừa chạy vừa than thở:
- Tốt xấu gì chúng ta cũng là người nổi tiếng ở Tự Do Chi Đô, không ngờ luân lạc tới mức ăn cơm chùa, thật sự là xấu hổ chết được.

Đợi khi chạy một lúc, Thủy Yêu nghi ngờ nói:
- A? Không đúng, Bách Nhạc lâu cũng có tu giả trấn thủ, có pháp trận thủ hộ, sao có thể dễ dàng chạy thoát? Còn nữa, dù bọn họ có khinh thường, thì vì sao đến giờ cũng chưa có động tĩnh?

Đúng vậy, mọi người lúc này mới tỉnh ngộ.

Một trăm ngàn hắc thạch tệ cũng không phải là số lượng nhỏ, nếu thật bỏ đi kiểu đó, sao Bách Nhạc Lâu không có động tĩnh? Tu giả kia sao dễ dàng bị Đường Kiếp điều đi?

Quay đầu lại nhìn Đường Kiếp, chỉ thấy hắn đang cười ngặt nghẽo.

Mọi người này mới bừng tỉnh đại ngộ, Nã Sơn kêu lên:
- Hay lắm Đường Nhiên, dám đùa chúng ta.

Đường Kiếp cười to:
- Ai kêu mấy người các ngươi khờ dại như vậy, lừa một chút đã mắc mưu. Dầu gì cũng là con trời ở Tự Do Chi Đô, giết chóc bao cường thủ lại vì một bữa cơm mà khom lưng, đi làm chuyện trộm đạo, ha ha, xem như ta bắt được nhược điểm rồi. Về sau ai dám không phục, ta sẽ đem việc này truyền ra ngoài!

Mọi người nhìn nhau.

Hắc Nhãn nói:
- Làm sao bây giờ?

Nã Sơn tức giận hừ:
- Đánh hắn!

- Đánh hắn!

Bốn người cùng nhau hét lên, đồng thời đánh tới Đường Kiếp.

Đường Kiếp cười lớn quay đầu bỏ chạy, năm người chạy như điên ở Tự Do Chi Đô.

Lúc này đêm đã khuya, Tự Do Chi Đô tịch mịch.

Bởi vì trong thành thị không được đánh nhau, năm người liền phóng ra ngoài.

Đường Kiếp vừa ra khỏi thành, chỉ thấy Thanh Liên hai tay dâng lên, thanh quang theo từ dưới nền đất dâng lên, vô số dây màu xanh trói tới Đường Kiếp.

Đồng thời Hắc Nhãn ra chỉ, một đạo ngọn lửa màu đen đánh úp về phía Đường Kiếp. Ngọn lửa màu đen cùng đêm tối hòa làm một thể, mắt thường gần như không thể nhận ra.

Nã Sơn hai tay chạm đất, cánh tay đâm thẳng vào trong đất. Theo lực lượng đó, cát vàng ngập trời, cát bụi bay lên, trong biển cát có một con Thổ Long màu vàng bay ra.

Cuối cùng là Thủy Yêu phát ra tiếng cười khanh khách, theo tiếng cười, dưới nền đất trào ra vô số dòng nước màu lam bay lên.

Mộc thủy hỏa thổ cùng hiện, cùng đánh về phía Đường Kiếp, ra tay hoàn toàn không lưu tình.

Đường Kiếp đang định trốn tránh, tuy nhiên, bóng dáng bất chợt gia tốc lao vào rừng rậm, ngay lúc chạy đi, hai tay xuất mười kiếm, đúng là Vô song thập bảo kiếm, kiếm chỉ trời mênh mông, hướng tới rừng rậm, đồng thời dây xanh, lửa đen, Thổ Long và thủy tuyền cùng nhau hướng về rừng rậm.

Năm người đồng thời phát ra một tiếng, ngũ đạo quang hoa đại phóng, hội tụ ra một cỗ sức mạnh vô biên. Lực lượng này to lớn, cho dù là bản thể Đường Kiếp cũng không dám cứng rắn chống đỡ, đúng là tiểu ngũ hành chiến trận.

Nhưng ngũ sắc quang hoa đang hạ xuống thì trong rừng rậm đột nhiên hiện hồng sắc quang ảnh, tiểu ngũ hành chiến trận do năm người liên thủ không ngờ bị đè ép xuống. Mặc dù vậy, trong rừng vẫn phát ra tiếng hô nổi giận, vì sự công kích đột ngột này mà phẫn nộ không ngừng, đồng thời cũng bị đánh trở tay không kịp.

Ngay lúc hồng quang kháng trụ công kích, Đường Kiếp đã rút ra Ngũ Nhạc Triều Tông Kiếm, năm tòa núi cao đồng thời từ trên trời giáng xuống, đánh vào lồng ánh sáng màu đỏ, phát ra lượng lớn huyết sắc.

- PHÁ cho lão tử...!
Nã Sơn gào lớn, Khai Thiên cự phủ chém ra một vùng sáng mênh mông trảm lên tráo màu đỏ, lúc này hồng quang vô pháp chống cự vỡ tan, một bóng người huyết sắc từ trong rừng bay ra.

Bóng người vừa mới tới, Hắc Nhãn, Thủy Yêu và Thanh Liên đồng thời ra tay, ba người liên kết thi triển tiểu ngũ hành chiến trận, hình thành một rồng lửa lao thẳng lên không trung. Mắt thấy sẽ cắn nuốt bóng người kia, thì chỉ thấy người nọ đột giơ tay nhấn một cái, lửa do ba người liên hợp đánh ra như xông vào trong hắc động, biến mất không thấy gì nữa.

Ba người đồng thời biến sắc, chỉ thấy trước mắt đột nhiên dậy lên một biển máu.

Huyết hải giữa trời mênh mông, mang theo sức mạnh to lớn kinh người khiến người ta không dám nhìn thẳng, khiến ba người suýt nữa phải quỳ xuống lạy. May mà lúc này Đường Kiếp cấp tốc vọt tới, đón lấu thân ảnh kia đâm ra một kiếm.

Một kiếm này nhìn như bình thường không có gì lạ, nhưng lại mang theo huyền ảo thần kỳ làm người ta khó nói lên lời, nhưng lại bức bóng người kia lùi về phía sau, đồng thời phát ra một tiếng gầm rú tức giận:
- Muốn chết!

Tiếng hô lạnh như băng, âm hàn, rõ ràng là rống ở bên tai, lại dường như quanh quẩn ở trong lòng mỗi người.

Huyết Hà Chi Chủ!

Đứng giữa không trung, Huyết Hà Chi Chủ vô cùng tức giận nhìn chăm chú vào Đường Kiếp.

Y đã hoàn toàn phẫn nộ rồi.

Mất nhiều ngày như vậy, Huyết Hà Chi Chủ rốt cuộc đã tìm được Đường Kiếp, nhưng không ngờ mình còn chưa ra tay thì đã bị Đường Kiếp phục kích.

Mấu chốt là đến giờ y cũng không biết mình đã để lộ dấu vết như thế nào.

Y đường đường là Tiên Đài tôn sư, cho dù chỉ là hóa thân ngưng tụ thành Tâm Ma kỳ thì cũng không phải ai cũng tùy tiện phát hiện được.

Trừng mắt nhìn Đường Kiếp, Huyết Hà Chi Chủ cả giận nói:
- Nói, ngươi làm sao phát hiện ra ta?

Vừa rồi mọi công kích rõ ràng do Đường Kiếp chỉ đạo, bởi vậy Huyết Hà Chi Chủ biết nhất định là Đường Kiếp phát hiện ra y.

Kỳ thật từ lúc vừa mới bắt đầu, Đường Kiếp đã không cho rằng Huyết Hà Chi Chủ sẽ bỏ qua mình.

Khi vừa tới đến Huyết Hà giới, hắn và Đồ Đồ đàm luận về Huyết Hà Chi Chủ, liền đoán được khả năng Huyết Hà Chi Chủ đuổi theo, nếu như thế, hắn sao có thể không chuẩn bị?

Mấy ngày đi quanh Tự Do Chi Đô, Đường Kiếp đã bày ra các pháp trận giám sát do Y Y phụ trách coi chừng, bất luận sự hiện hữu hư thật nào của Huyết Hà Chi Chủ cũng đều bị lưu ý.

Huyết Hà Chi Chủ hoàn toàn không nghĩ tới trên đời còn có khái niệm trinh sát, bất kể là hóa thân muốn xuất nhập Tự Do Chi Đô cũng không cần phải giấu diếm bản thân, nếu Đường Kiếp còn không phát hiện ra y mới là lạ.

Vì thế trước lúc Huyết Hà phát hiện ra hắn, hắn đã phát hiện Huyết Hà trước. Sau khi phát hiện Huyết Hà, Đường Kiếp sẽ không ra đấu trường thi đấu mà còn ngủ đông trong tháp không chịu ra, Huyết Hà Chi Chủ cũng không biết hắn ở đâu, chỉ có thể mơ hồ cảm ứng được hắn ở trong thành, bởi vậy luôn ở đó tìm kiếm hắn.

Yến hội hôm nay là thời gian Đường Kiếp lần đầu ra mặt.

Thật không ngờ chỉ một lần này đã dẫn Huyết Hà đuổi theo.

Nếu không phải hắn có đề phòng trước, thực sẽ không nghĩ Huyết Hà Chi Chủ lại có thể phát hiện ra hành tung của hắn, vậy nên mới mượn danh nghĩa trốn nợ chạy tới Bách Nhạc lầu. Dù vậy, Huyết Hà Chi Chủ cũng vẫn đuổi theo được khiến Đường Kiếp biết Huyết Hà có phương pháp tìm ra mình, cũng thiết kế tập kích.

Không ngờ chỉ là một phân thân Huyết Hà cũng dám cùng kháng trụ năm người liên kết, chỉ có thể nói không hổ là Tiên Đài Đại Năng, cho dù là phân thân Tâm Ma kỳ cũng vượt xa đồng loại.

Thời khắc này Đường Kiếp cười nói:
- Ngươi muốn biết à?

Huyết Hà Chi Chủ theo bản năng gật đầu.

Đường Kiếp nhếch miệng:
- Không nói cho ngươi.

Một câu làm Huyết Hà Chi Chủ tức tới suýt rơi từ không trung xuống.

Đường Kiếp đã xông lên trời, hai tay cùng xuất hiện, phía chân trời bắt đầu hạ xuống một mảnh lại một rừng đao luân phiên.

Cửu Trọng Thiên Kiếp Đao!

Đao vũ vô biên tràn ngập khắp thiên không, Đường Kiếp quát:
- Động thủ!

Nã Sơn nhướn mày, tuy gã là mãnh sĩ dũng mãnh nhưng không hề lỗ mãng kích động, có tâm muốn hỏi một chút xem người này rốt cuộc là ai, theo dõi bọn họ làm gì, nếu không phải Đường Kiếp vụng trộm nhắc nhở mọi người có người theo dõi bọn họ, y thật không phát hiện ra. Nã Sơn không sợ chiến đấu, nhưng kỳ thật cũng không thích kiểu chiến đấu không rõ ràng.

Đáng tiếc Đường Kiếp nói động thủ liền động thủ, cũng không cho đối phương cơ hội nói nhiều.

Gã không biết Đường Kiếp sợ bọn họ biết thân phận của Huyết Hà, lấy uy danh của Huyết Hà Chi Chủ, chỉ sợ không ai dám động thủ, vậy nên mới chưa nói đã đánh, không cho y cơ hội báo ra thân phận.

Một khi bắt đầu, lấy ngạo khí của Huyết Hà Chi Chủ sẽ không cho mình yếu thế hơn họ.

Nã Sơn còn đang do dự, Hắc Nhãn đã dẫn đầu xông lên, hai ngọn lửa màu đen đồng thời cuốn lấy Huyết Hà.

Hắc Nhãn chỉ nghĩa sự tình quá đơn giản. Nếu đối phương theo dõi mình thì là người không có ý tốt, nếu đã không có ý tốt, đương nhiên cũng không cần phải khách khí, hỏi nhiều làm gì, đánh là được. Bởi vậy vừa ra tay đã dùng sở trường Sí Thiên Hắc Viêm của mình, hai hỏa long màu đen vòng quanh Huyết Hà Chi Chủ, sinh ra khí thế ngút trời.

Cùng lúc đó, Thủy yêu và Thanh Liên cũng đã ra tay, dây mây điên cuồng xông tới Huyết Hà Chi Chủ, lam tuyền lại hóa thành điểm điểm tinh mang như mưa hạ xuống.

Mắt thấy tình cảnh này, Nã Sơn cũng không thể ngồi yên, chỉ có thể nhấc Hoàng Long lên trợ trận.

Năm người liên kết dệt thành ngọn lửa mê mang giữa không trung, trong thì có vô số phong hỏa tàn sát rít gào, cuốn Huyết Hà Chi Chủ vào trong đó.

Huyết Hà Chi Chủ chỉ hừ một tiếng:
- Tiểu bối.

Để giữ thân phận, y không muốn báo tên, dưới cơn thịnh nộ cũng chẳng buồn nói nhiều, một tay chấn động hư không, một bàn tay khổng lồ màu huyết xuất hiện, cứ như vậy chụp vào Hỏa Long của Hắc Nhãn.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com