Quả nhiên chỉ thấy thiếu nữ kia bay nhanh lại đây, vừa tới vừa hô lớn: - Đường công tử tại sao vừa thấy bản cô nương liền đi luôn vậy, chẳng lẽ người ta khó nhìn đến vậy sao?
Thanh âm này lọt vào tai, Đường Kiếp chỉ cảm thấy một trận choáng váng, biết thiếu nữ này mị công nhập thể, ngay cả trong giọng nói cũng mang theo vô tận quyến rũ và mê hoặc, tâm thần rùng mình, trong lòng cảnh giác tăng mạnh, nhưng ngoài miệng lại nói: - Lại vẫn là cô nói đúng rồi, dáng vẻ của cô quá xấu, làm ta sợ quá, chỉ có thể nhanh chóng rời khỏi đây.
- Ngươi! Thiếu nữ váy xanh bị lời của Đường Kiếp làm tức run lên, trên mặt đột nhiên nổi lên một tấng sương lạnh. Tuy nhiên ngay sau đó, dung nhan kia chợt như trải qua một đêm gió xuân, tất cả băng sương biến đâu mất, vẫn nhẹ nhàng nở nụ cười nhìn Đường Kiếp: - Đường công tử đừng có nói giỡn chứ, Liễu Thiến Y ta mặc dù không dám tự xưng là tuyệt sắc, nhưng cũng tự tin gương mặt này vẫn còn ưa nhìn.
Đường Kiếp lại trả lời nghiêm túc: - Ta không nói giỡn, cô xấu thật đó. Mặt thì như cái bô, mũi như móc câu, miệng rộng như cửa thành, thực sự không ưa nhìn lắm đâu.
Nói đến vậy thì ai mà còn chịu được?
Mặt của Liễu Thiến Y khá tròn, nhưng cũng ra khuôn ra nét, sao lại giống cái bô được? Mũi nàng cũng hơi gẫy, nhưng cũng không quá rõ rệt, móc câu ở chỗ nào chứ?
Về phần miệng tuy hơi lớn, nhưng cũng có chút gợi cảm mị hoặc, sao mà giống cửa thành được?
Ba bộ phận này cùng đặt trên người Liễu Thiến Y, ngay cả chút tỳ vết cũng không có, ngược lại còn mang chút hấp dẫn, vậy mà lại bị Đường Kiếp lôi ra nói làm người khác chú ý, thành thử nhìn ra được nhiều chỗ còn thiếu hụt.
Cho dù Liễu Thiến Y có nén lửa giận thế nào, cũng rốt cục không nhịn nổi, tức giận hai mắt trợn lên, mày liễu dựng dựng đứng, nói: - Ngươi thật quá đáng, ta hảo tâm tiếp đón ngươi, ngươi lại nói năng lỗ mãng như vậy.
Đường Kiếp cười lạnh đáp: - Ý tốt của cô ta nhận không nổi, Nam Thiên Vương mị công vô song, bản lĩnh giết người vô hình tại hạ cũng có nghe qua một chút.
Nghe nói như vậy, hai hàng lông mày tích tụ sát khí của Liễu Thiến Y giãn ra: - Hóa ra là để phá mị công của ta sao?
Mị công chi đạo vô hình vô tích, trong lúc bất tri bất giác khiến người ta trúng chiêu. Khi thấy một cô gái, người ta vĩnh viễn không không biết được mình bị rung động là vì hảo cảm thật sự hay là bởi bị quyến rũ mê hoặc.
Nhưng cũng chính vì mị thuật vô hình, phải phát huy tác dụng theo một cách tự nhiên nhất, khi thi triển mị thuật không thể mang tâm trạng tức giận, với dáng vẻ chỉ muốn giết người hiện giờ của Liễu Thiến Y, mị công đã tự phá đi một nửa rồi.
Lúc này nàng mới ý thức được vì sao Đường Kiếp lại chọc giận chính mình, hóa ra là để phá mị công của nàng, trong lòng nàng cả kinh, nghĩ lại mình rốt cục vẫn còn trẻ, vẫn không chịu nổi bị chọc tức, bị Đường Kiếp nói hai câu liền nổi cơn tam bành, bản lĩnh nhẫn nhịn quả là còn thiếu nhiều.
Hiểu được điều này, tức giận trong lòng nàng giảm đi vài phần, thấy ánh mắt của Đường Kiếp cũng khôi phục vài phần trong trẻo nhưng lạnh lùng, trên mặt nàng lại hiện ra ý cười: - Đường công tử quả nhiên cẩn thận, tuy nhiên công tử lại hiểu làm rồi. Ta đến đây cũng không phải là muốn đối phó với công tử.
“Hả?”. Đường Kiếp vẫn chưa bởi vậy mà nới lỏng cảnh giác, vẫn cưỡi thỏ bay lùi lại phía sau: - Vậy tìm ta có chuyện gì không?
- Công tử sao lại phải xa cách đến thế? Liễu Thiến Y nói: - Thiến Y chẳng qua chỉ là muốn đến chào công tử một tiếng mà thôi, ai ngờ công tử lại đối xử với người ta như vậy, còn luôn miệng chê ta xấu xí nữa, làm sao người ta không đau lòng cho được?
Nói xong khuôn mặt nhỏ nhắn trầm xuống, lộ vẻ thương tâm, hai mắt to tròn đẫm lệ thật làm người ta chỉ muốn an ủi vỗ về một phen.
Đến ngay cả Đường Kiếp cũng cảm thấy có chút động tâm, thầm nghĩ khi nãy nói đối phương như vậy có phải mình có chút tàn nhẫn rồi không. Ngay sau đó lại đột nhiên cảm giác không đúng, nữ nhân này khi thấy hắn liền cùng một người khác tiến lại đây, mục đích hiển nhiên không trong sáng, hơn nữa ngày đó chính hắn vạch trần nàng ta, coi như đã từng đắc tội, nàng ta tìm hắn trả thù cũng là điều dễ hiểu, vậy mà lúc này lại giả bộ đáng thương vô tội. Bản thân hắn cũng coi như là người có ý chí sắt đá, tại sao vừa thấy đối phương khóc liền đã mềm lòng?
Nghĩ vậy tâm thần hắn đột nhiên bừng tỉnh, hoàn toàn là từ bản năng, Đường Kiếp đã phát động Loạn Phong Bộ.
Ngay khi bóng dáng hắn vừa mất hút, một đạo kiếm khí điên cuồng từ không trung bắn ra, xuyên qua tàn ảnh trong hư không, đánh thành một mảnh nát bấy. Người xuất kiếm rõ ràng là tên nam tử đi cùng với Liễu Thiến Y, chỉ có điều không biết từ lúc nào đã tới bên cạnh Đường Kiếp.
Đây chính là chỗ lợi hại của mị công, trong lúc Đường Kiếp và Liễu Thiến Y nói chuyện, tâm thần vô ý bị dẫn dắt, chỉ một mực chú ý vào Liễu Thiến Y, căn bản không nhìn thấy người khác. Dưới tình huống như vậy, nam tử kia ra tay bất ngờ, người bên ngoài tự nhiên khó có thể đề phòng.
Cũng may định lực của Đường Kiếp cao, lại có bảo vật thủ trạc (vòng tay) để bảo vệ tinh thần, bởi vậy chỉ trong nháy mắt liền tỉnh táo trở lại, nếu đổi lại thành người khác, chỉ một thoáng sơ sẩy, gặp phải công kích này thì không chết cũng phải trọng thương.
- Chạy? Lúc này Liễu Thiến Y cũng ngẩn ngơ, theo bản năng nói: - Đi đâu?
Nam tử vừa xuất kiếm kia như ý thức được cái gì, đột nhiên quay đầu lại hét lớn: - Cẩn thận!
Liễu Thiến Y lập tức cảm giác không ổn, đang lúc muốn động, một cỗ hơi thở mênh mông đã tràn tới phía sau cô ả, nhanh chóng bao trùm lấy nàng.
Liễu Thiến Y kinh hãi, biết Đường Kiếp hẳn là trực tiếp trốn vòng ra phía sau, vội vàng thi pháp để thoát đi, nhưng đã lại thấy một màn mây mù màu huyết sắc nhanh chóng áp sát, nhiếp trụ làm nàng không thể động đậy.
“Đây là loại lực lượng gì?”
Liễu Thiến Y trong lòng hoảng sợ.
Phải biết rằng nàng thân là đệ tử Nam Thiên Vương, một thân thực lực cũng không bình thường, không ngờ vừa mới giao thủ đã lại bị khống chế. Trong lòng khiếp sợ, đồng thời đang muốn phản kích, chợt một thanh âm vang lên sau lưng nàng: - Đừng nhúc nhích, bằng không đừng trách ta không biết thương hoa tiếc ngọc.
Vừa nói chuyện, một thanh bảo kiếm đã đồng thời đặt lên cổ Liễu Thiến Y.
Liễu Thiến Y cũng không dám động nữa, tên nam tử đánh lén khi nãy còn muốn đánh lại phía này, Đường Kiếp chỉ vung tay lên, một đạo kiếm quang đã ngăn trở hắn, lúc này mới cười lạnh: - Khó trách mọi người đều nói, khi người tu luyện mị thuật đằng đằng sát khí lại là lúc không đáng sợ, ngược lại cần phải đề phòng lúc nói cười tự nhiên, bởi khi ấy mỗi cái giơ tay nhấc chân, mỗi nụ cười hay mỗi cái cau mày cũng mang theo vô tận mị hoặc làm tâm loạn ý mê. Ta chỉ nhìn cô rơi chút lệ đã suýt nữa rơi vào tròng của cô rồi, thủ đoạn quả nhiên ghê gớm.
Liễu Thiến Y miễn cưỡng gượng cười: - Đường công tử đây là ý gì, chỉ sợ hiểu lầm rồi…
Vừa nói chuyện, đã vận pháp lực truyền vào một khối ngọc bội đang đen trên người.
Ngọc bội kia sáng bừng lên, trong phút chốc quang hoa đại phóng, một kết giới ánh sáng màu trắng dâng lên. Ngay khi kết giới trùm lấy cô ả, Đường Kiếp hừ nhẹ một tiếng, một ngón tay theo sát mặt Liễu Thiến Y, đâm vào màn hào quang chưa thành hình kia.
Kết giới hộ thân này chưa thành hình nên hết sức yếu ớt, chỉ có điều bình thường khó có người nào nhìn ra được điểm yếu kém này. Lúc này Đường Kiếp ở ngay cạnh đâm xuống một chỉ, ngón tay chạm phải liền nghe thấy những tiếng răng rắc giòn tan, toàn bộ kết giới vỡ tan giống như lưu ly, bay xuống rực rỡ đầy trời.
Tuy nhiên ngay khi Đường Kiếp đánh nát kết giới này, Liễu Thiến Y đột nhiên quát lên một tiếng, thân thể dùng sức giãy giụa, mạnh mẽ xông về trước bay ra ngoài, không ngờ lại thoát khỏi khống chế của Đường Kiếp.
Đường Kiếp cũng không nhịn được kêu lên một tiếng kinh ngạc, khi nãy hắn vừa ra tay liền khống chế Liễu Thiến Y, lại thi triển Huyết Nhục Ma Bàn cao cấp nhất, dưới sự áp chế của lực lượng cường đại mà Huyết Nhục Ma Bàn tạo ra, người bình thường căn bản không thể nhúc nhích, vậy mà cô ả này vẫn có thể cường hành thoát ra, quả nhiên không tầm thường, tuy nhiên cũng là do hắn không dùng toàn lực.
Trong lòng hắn kinh ngạc, nhưng tay chân cũng không chậm lại chút nào, ngay khi Liễu Thiến Y thoát thân, kiếm trong tay Đường Kiếp đã đâm ra một đạo kiếm hoa, trực chỉ sau lưng của Liễu Thiến Y.
Hắn không muốn giết người, bởi vậy một kiếm này mặc dù nhanh nhưng không mãnh liệt, ngay khi kiếm đến, trên người Liễu Thiến Y bỗng xuất hiện thêm một dải lụa. Dải lụa bay múa như phượng, cản lại kiếm quang, kiếm quang đâm vào dải lụa liền giống như đâm vào một vầng sáng rực rỡ, chỉ thấy màu sắc đầy trời, Đường Kiếp thấy trước mắt bỗng hoa lên. Biết đây là mị công mê hoặc, liền vội vàng kiềm chế tâm thần.
Cùng lúc đó, nam tử đi cùng Liễu Thiến Y đột nhiên phi tới, kiếm quang nổi lên, đâm thẳng vào Đường Kiếp. Hai người này phối hợp ăn ý, cho thấy rằng đi cùng nhau không phải ngày một ngày hai.
Đường Kiếp lại chỉ cười lạnh một tiếng, một kiếm khi nãy của hắn vốn là hư chiêu, đâm ra một kiếm kia, thân hình gã đồng thời đuổi theo Liễu Thiến Y, huyết sắc quang hoa lại hiện lên, một lần nữa lại bao trùm Liễu Thiến Y.