Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 737



Vây bắt được cô ả, Đường Kiếp cũng không khách khí nữa, toàn lực thôi động, ma bàn chuyển động, hình thành một cỗ lực lượng nghiền ép cường đại.

Uy lực của Huyết Nhục Ma Bàn dữ dội mạnh mẽ, có thể nói là một trong những con bài chưa lật mạnh mẽ nhất của Đường Kiếp, sau khi hấp thu viên huyết mã não của Huyết Hà Chi Chủ Tâm Ma kỳ, uy lực và phạm vi đều được gia tăng rất nhiều. Cho dù là loại mạnh mẽ như Nã Sơn cũng chưa chắc đã có thể tránh thoát, huống chi Liễu Thiến Y này vốn không am hiểu kiểu chiến đấu so cứng.

Lúc này ma bàn chỉ vừa chuyển động, Liễu Thiến Y liền phát ra tiếng kêu thống khổ.

Huyết Nhục Ma Bàn vốn là thần thông cho quần chiến, vừa vây khốn Liễu Thiến Y, cũng lại ngăn trở kiếm quang của tên nam tử kia, huyết quang tản ra, hóa thành một bàn tay lớn, cuốn tên nam tử kia vào.

Hai người cùng lọt vào phạm vi của Huyết Nhục Ma Bàn, lập tức cảm thấy giống như bị ngàn vạn ngọn núi đè lên, xung quanh khắp nơi là sương khói màu máu, mỗi một sợi tơ máu đều nặng tựa ngàn quân, ép cho chọn họ không thở nổi.

Liễu Thiến Y biến sắc hét lớn:
- Đường công tử, đừng mà! Ta nhận thua là được!

- Đây không phải là luận võ!
Đường Kiếp hừ lạnh:
- Ngươi nhận thua hay không ta không cần biết. Ngươi có biết trả nợ hay không mới là quan trọng

- Trả nợ? Nợ cái gì?
Liễu Thiến Y lúc này lại biến thành dáng vẻ khổ sở đáng thương.

Đáng tiếc đụng tới tên khắc tinh Đường Kiếp này, tất cả thủ đoạn của cô ả đều trở nên vô dụng.

Đường Kiếp lúc này hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt quyến rũ mê hoặc kia, lạnh giọng nói:
- Đương nhiên là bồi thường…

Lời còn chưa dứt, trong lòng chợt cảm thấy không đúng, thân hình chợt lóe lên, một đạo kiếm quang liền ập về chỗ hắn vừa đứng, chính là người khi nãy đi lấy bảo vật, lúc này cũng đã quay trở lại.

Thân hình Đường Kiếp chợt lóe lên, tránh được một kiếm này, nhưng cũng để cho hai người Liễu Thiến Y chớp được thời cơ, thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Huyết Nhục Ma Bàn.

Hai người này sau khi thoát khốn cũng không truy kích, ngược lại cùng nhau lùi về phía sau, đồng thời ngay lập tức phát động pháp bảo hộ thân, đủ thấy bọn họ sợ hãi Huyết Nhục Ma Bàn của Đường Kiếp đến mức nào.

Chẳng ai ngờ được người này lại có thần thông mạnh mẽ đến như vậy.

Liễu Thiến Y kinh hãi nhìn Đường Kiếp.

Mặc dù nàng sớm biết người này định lực cao cường, là khắc tinh của mị công. Nhưng định lực và thực lực không đi liền với nhau. Mị công chỉ nhằm vào tâm thần người khác, chứ không thể vì đó mà có thể xác định được thực lực của đối phương.

Liễu Thiến Y thấy Đường Kiếp chỉ là tu sĩ Linh Hoàn kỳ, cho dù định lực có lớn thế nào, những phương diện khác cũng chưa chắc đã lợi hại, huống hồ bên họ còn là người đông thế mạnh.

Không nghĩ tới vừa mới giao thủ liền ăn phải quả đắng, trong lòng tất nhiên không ngừng kinh hãi.

Đường Kiếp bên này cũng cười lạnh một tiếng, đang muốn động thủ lần nữa, Liễu Thiến Y đã kêu lên:
- Này, này, từ từ đã, đừng đánh nữa!

Đường Kiếp hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi nói không đánh thì ta sẽ không đánh hả?

Huyết Nhục Ma Bàn lại xuất hiện, mang theo khí thế ngập trời, xoay tròn lao về phía ba người.

Liễu Thiến Y lần này đã có đề phòng, vung tay lên, một dải lụa bay ra.

Dải lụa kia quay tròn biến lớn trên không, ngăn trở màn sương khói huyết sắc, chỉ có điều Huyết Nhục Ma Bàn cường đại cỡ nào? Chỉ nhẹ nhàng xoắn một cái, chiếc khăn lụa kia lập tức không chỗng đỡ nổi.

Liễu Thiến Y kinh hãi, cắn răng lại rút một cây trâm phượng từ trên đầu ném ra ngoài, cái trâm kia vừa bay ra liền hóa thành một con thanh điểu, phun ngọn lửa hừng hực xuống bên dưới.

Chỉ là màn sương kia quay vòng, ngọn lửa kia nháy mắt liền biến mất, màn sương lại áp sát thanh điều, một tia huyết khí quấn quanh trên người nó, suýt chút nữa lôi nó vào bên trong. Lông chim bị cuốn đi một mảng lớn, thanh điểu tả tơi rít dài một tiếng bay lên không trung, nhất thời chỉ dám lẩn quẩn, không dám xuống dưới.

Liễu Thiến Y kinh hãi, dậm chân kêu lên:
- Hai người các ngươi chết hết rồi hả?

Nam tử đánh lén Đường Kiếp khi nãy giơ kiếm đâm về Đường Kiếp, kiếm hoa đầy trời giống như vạn kiếm cùng tới, bên kia tên nam tử đi lấy bảo vật cũng huy kiếm về đây, kiếm quang liên miên không tán, giống như trường long vỗ cánh thiên không.

Kiếm quang vô tận và trường long kiếm khí đồng thời hướng về phía Đường Kiếp, mang khí thế mạnh mẽ vô bì, có thể thấy thực lực của hai người này cũng không yếu.

Đường Kiếp phẩy ống tay áo, một mảng sương máu lại bành trướng ra, mây khói phấp phới bên trong, vô số thiên đao phá mây mà ra, cuồn cuộn lao về phía đám người Liễu Thiến Y.

Lúc này Huyết Nhục Ma Bàn và cửu trọng Thiên kiếp đao kết hợp với nhau, phát ra uy năng vô cùng. Chỉ thấy kiếm quang đầy trời khi va chạm với Vân Tùng Thiên Đao đều bị phá nát, đạo kiếm khí trường long kia bị sương máu bao lấy, xoắn mạnh một vòng, kiếm khí trường long trong nháy mắt cũng bị nghiền nát.

Ba người thấy cảnh này giật mình kinh hãi, lúc này trong mắt bọn họ, Huyết Nhục Ma Bàn của Đường Kiếp trở thành một thứ kinh khủng nhất.

Mắt thấy màn sương máu hướng về phía mình, Liễu Thiến Y kêu to:
- Ta nhận thua! Lần này là do chúng ta gây sự, nguyện bồi thường cho công tử một kiện pháp bảo thượng phẩm.

- Ngươi nghĩ ta cần nhiêu đó sao?
Đường Kiếp lạnh nhạt nói.

- Công tử chớ ép ta!
Liễu Thiến Y rất nhanh tay lấy ra một lá bùa, Đường Kiếp thấy rõ ràng đó chính là một tấm Hư Không Truyền Tống phù.

Loại phù này có chút tương tự với Tiêu Dao phù của Đường Kiếp, đều là pháp phù dùng để truyền tống trong hư không. Về khoảng cách không bằng được Tiêu Dao phù, nhưng độ chính xác trong truyền tống cao, giá trị cũng không thua kém Tiêu Dao phù. Có loại phù này, trừ phi nắm giữ đại thần thông về không gian, nếu không đừng mong ngăn cản được nàng.

Liễu Thiến Y có vật này, muốn bắt hoặc giết đã là không thể nào. Đường Kiếp thấy ánh mắt của hai gã nam tử kia tuy tràn đầy kinh ngạc cùng sợ hãi, nhưng cũng chưa đến mức tuyệt vọng, cho thấy họ cũng còn quân bài chưa lật, chưa đến nỗi cùng đường mạt lộ.

Đường Kiếp biết có thể trở thành đại hành giả đều không phải là người đơn giản, cũng không muốn ép hổ nhảy tường, liền nói:
- Mỗi người bồi thường một kiện pháp bảo thượng phẩm, rồi đem bảo vật khi nãy lấy được ra đây.

Liễu Thiến Y vẻ mặt lộ vẻ khó xử:
- Đường công tử hà tất phải như vậy.

- Không được thì cứ dùng truyền tống phù của cô đi.
Đường Kiếp lạnh nhạt nói.

Truyền tống phù này chế tạo không dễ, Liễu Thiến Y cũng chỉ có một tấm duy nhất, đương nhiên sẽ không dễ dàng sử dụng, chỉ có thể gật đầu đáp ứng. Về phần hai người khác, bảo vật để đáy hòm cũng quý giá hơn so với Hư Không Truyền Tống phù, dĩ nhiên cũng không muốn tranh chấp với Đường Kiếp.

Bốn kiện bảo vật tới tay, Đường Kiếp nói:
- Việc này dừng ở đây, chào!

Nói xong liền muốn rời đi.

Liễu Thiến Y đảo mắt mấy vòng, đột nhiên lên tiếng nói:
- Đường công tử xin đợi một lát.

- Sao nữa?
Đường Kiếp xoay người lại:
- Cô vẫn không cam lòng sao?

Liễu Thiến Y liền cười nói:
- Ta sao còn dám không cam lòng kia chứ? Khi trước Thiến Y ghi hận chuyện ở Thiên Hỏa Tháp, cho nên thấy công tử liền ra tay, không nghị lại bị công tử giáo huấn, mong công tử hãy bỏ qua cho Thiến Y.

Đường Kiếp lắc đầu:
- Ta nói rồi, việc này đã xong.

- Nếu như vậy, Thiến Y có thể làm một cuộc giao dịch khác với công tử được không?
Liễu Thiến Y nhìn Đường Kiếp, mặt tràn đầy nét cười hỏi hắn.

- Một cuộc giao dịch khác?

Đường Kiếp khó hiểu:
- Giao dịch gì?

- Giao dịch tình báo!
Liễu Thiến Y trả lời:
- Có một thông tin, không biết công tử có hứng thú hay không?

- Vậy còn phải xem nó giá trị cỡ nào.

- Cái này…
Liễu Thiến Y nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói:
- Cũng khó mà nói, giá trị của thông tin thì còn tùy mỗi người. Tuy nhiên bởi thông tin này có liên quan đến công tử, ta nghĩ công tử hẳn sẽ cảm thấy hứng thú. Về phần giá, tin rằng công tử chỉ cần xác định giá trị của nó, hẳn cũng sẽ không bạc đãi chúng ta.

- Vậy cô nói thử xem.

- Là thế này, vài ngày trước Thiến Y đi tìm bảo vật, trong lúc vô ý lại phát hiện ta một gã tu sĩ Huyết tộc Tâm Ma kỳ.

- Thế thì sao?
Đường Kiếp lơ đễnh nói.

Liễu Thiến Y nói:
- Ta chưa bao giờ thấy hắn.

Đường Kiếp lập tức ngẩn ngơ.

Trước khi tiến vào Vạn Thiên Bảo, tất cả đại hành giả kỳ thực đã gặp mặt nhau ở Thiên Hỏa Tháp, chỉ có điều đại đa số không cho nhau biết nguồn gốc thôi, vậy mà tại sao lại có một người mà Liễu Thiến Y chưa từng thấy bao giờ.

Hắn không cho rằng Liễu Thiến Y quên, bởi nếu nàng đặc biệt nói ra, thì tất nhiên sẽ tự tin nhớ kĩ dáng vẻ của mọi người.

Đường Kiếp nhìn về phía Liễu Thiến Y:
- Ý của cô là…

- Huyết tộc kia không phải là đại hành giả!
Liễu Thiến Y khẳng định.

Đường Kiếp cau mày nói:
- Trong Vạn Bảo Thiên tại sao lại có người không phải là đại hành giả? Là thổ dân bên trong Vạn Bảo Thiên? Hay là người khi trước tiến vào chưa đi ra? Hay người được cho vào?

- Là người vào sau!
Liễu Thiến Y lại một lần nữa khẳng định.

- Sao cô có thể xác định?

- Bởi vì hắn nhắc tới tên ngươi.
Liễu Thiến Y nhìn Đường Kiếp, nhấn mạnh từng chữ:

- Hắn đang tìm ngươi!

Nghe vậy, ánh mắt của Đường Kiếp trở nên nghiêm túc.

Một gã Huyết tộc đang tìm mình, điều này có ý nghĩa như thế nào, Đường Kiếp lại hết sức rõ ràng.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com