Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 771: Nơi ta đến, được gọi là tiên lộ



Trong nháy mắt, đám quân Huyết Vệ ngạo mạn đã biến mất hoàn toàn, khiến mọi người trong lúc nhất thời cũng giật mình sợ hãi.

Biến hóa lạ lùng như vậy làm cho tất cả mọi người đều không kịp trở tay.

- Cái này… biến mất rồi hả?

Hắc Nhãn thì thào hỏi.

- Biến mất rồi.

Liễu Thiện Y trả lời chắc chắn.

- Bọn chúng bị ai giết chết vậy?

Thủy Yêu hỏi.

Liễu Thiện Y cười tươi, hơi nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi trả lời:

- Ta cũng không biết, sức mạnh đại trận Thiên Diễn chính là diễn biến, tất cả chúng ta phải đối phó với diễn biến. Nó vừa là thật cũng vừa là hư ảo. Nếu hỏi Huyết Vệ bị ai giết thì ta nghĩ rằng thật ra Huyết Vệ đã tự giết chính mình. Chúng nó đã làm ra lựa chọn, đại trận Thiên Diễn sẽ đối ứng lựa chọn này để tạo ra vận mệnh, mà tất cả những chuyện vừa xẩy ra chính là quá trình thực hiện vận mạng này.

Huyết Vệ tự giết chính mình?

Mọi người mê muội nhìn về phương xa.

Đám người hò hét đã tản đi, lực lượng cuồng bạo lại ngủ đông như trước.

Mọi thứ dần dần trở lại vẻ yên bình, máu loãng biến mất, thi thể biến mất, ngay cả dấu vết chiến đấu cũng từ từ mất đi.

Thành thị biến hóa ở trong mắt mọi người, theo thời gian, những hình ảnh chảy qua nhanh như gió.

Bọn họ giống như đang đứng ở trong sông dài thời gian nhìn thành thị chuyển biến từng ngày, nhân loại thay đổi sớm sớm chiều chiều, theo thời gian, cuộc huyết chiến kia đã biến thành lịch sử, hoàn toàn không thấy gì nữa.

Tất cả những biến đổi này không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, thậm chí cũng không thể giải thích vì sao giờ phút này, trong lòng mọi người lại có cảm giác mê man.

Có lẽ đúng như lời Liễu Thiện Y nói, chúng nó đã tự giết chính mình.

Đúng lúc này, đột nhiên Liễu Thiện Y nói:

- Vì đối phó với Huyết Vệ, ta đã mở đại trận Thiên Diễn tới mức độ lớn nhất, kích phát ra tất cả lực lượng của nó rồi, vì vậy sau lần này, đại trận Thiên Diễn đã không còn tồn tại nữa. Chư vị có thể vào bên trong trận này cũng xem như là một duyên phận. Không bằng mượn cơ hội này cùng nhìn xem có thể tìm được cơ duyên của mình không, cũng tiện khôi phục thể lực cùng linh khí.

- Tìm được cơ duyên của mình?

Mọi người cùng kêu lên.

- Đúng vậy.

Liễu Thiện Y trả lời:

- Nhưng phải nhớ kỹ rằng mỗi lựa chọn của chúng ta đều liên quan đến tương lai của chúng ta!

Hắc Nhãn kêu lên:

- Huyết Hà chi chủ đâu rồi? Không sợ hắn đánh tiếp sao?

Liễu Thiện Y cười nói:

- Đại trận Thiên Diễn này diễn biến thiên cơ, vô cùng ảo diệu, bên trong là thế giới vô tận, chỉ cần tiến vào trong đó, mỗi người đều sẽ gặp được cơ duyên của riêng mình, bởi vậy sẽ không dễ dàng chạm trán với y.

Nghe xong nhưng lời này, mọi người mới hiểu rõ, thì ra bọn họ vẫn chưa chính thức tiến vào trong đại trận Thiên Diễn, nơi này mới chỉ là khu vực bên ngoài mà thôi.

Lúc này, tất cả mọi người đều đồng loạt vỗ tay, cười nói:

- Như vậy là tốt rồi!

Đường Kiếp cũng vui vẻ vì không ngờ giữa trận chiến này còn có thể nghỉ ngơi.

Đúng như Liễu Thiện Y nói, giờ phút này tất cả mọi người đã mệt mỏi, cần có thời gian hồi phục. Ở bên trong đại trận Thiên Diễn này tìm kiếm cơ duyên, khôi phục bản thân, quả thật chính là một công đôi việc đấy.

Họa công tử kia chợt lên tiếng hỏi Liễu Thiện Y:

- Không dễ dàng chạm trán, nói như vậy tức là vẫn có khả năng gặp phải hắn sao?

- Vậy thì phải xem lựa chọn của chúng ta rồi.

Liễu Thiện Y trả lời:

- Đại trận Thiên Diễn vốn là nơi vận mệnh biến đổi, là nơi mà vận mệnh không rõ ràng nhất, hết thảy biến hóa trong tương lai đều có khả năng xẩy ra, cũng đều có khả năng không xẩy ra…

Nghe nàng nói vậy, mọi người đều trở nên nghiêm nghị.

Sau khi nghe Liễu Thiện Y nói chuyện xong, mọi người từ từ nhắm hai mắt lại, tập trung tiến vào trong trận.

Một lát sau, Đường Kiếp mở mắt, nhận ra mình quả nhiên đã không ở trong thành thị mà đang ở trên một đỉnh núi hùng vĩ, bốn phía đều là núi cao trùng điệp, giữa không trung là những đám mây đen thật dày trôi lơ lửng. Ở phương xa kia, mơ hồ có thể thấy được một tòa thành lớn, bên trong giăng đèn kết hoa, tiếng người cười nói ồn ào, thật là một cảnh tượng thịnh thế phồn hoa.

Giờ phút này, xung quanh hắn chẳng còn ai, những người vừa kề vai chiến đấu với hắn đã biến mất hoàn toàn, ngay cả Y Y cũng không thấy đâu nữa.

Đường Kiếp biết rằng từ lúc này trở đi, mọi chuyện trong tương lai đều dựa vào lựa chọn của bản thân hắn rồi.

Đường Kiếp ngẫm nghĩ một chút rồi lẩm bẩm:

- Đời ta là người tu tiên, vốn nên xuất trần (thoát tục) phóng khoáng, hướng lên đỉnh núi. Bên dưới là hồng trần trọc thế (nhân thế bụi bặm, hỗn loạn), trên thì hướng thẳng lên trời. Ta đã cầu tiên lộ, đương nhiên phải một đường hướng về phía trước.

Nói xong hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chỉ thấy mây đen trên bầu trời bỗng nhiên mở rộng, tạo thành một lốc xoáy màu đen không ngừng xoay tròn. Xuyên thấu qua lốc xoáy kia, mơ hồ có thể thấy được một vệt sáng rực rỡ, đó là hình ảnh huy hoàng trên thiên đình, có vô số tiên nhân lui tới cười nói ở trong đó.

Đường Kiếp mỉm cười rồi phất tay áo một cái, lập tức bay tới ngọn lốc xoáy kia.

Đúng lúc bay tới giữa không trung, đột nhiên hắn nghe thấy có tiếng người kêu gọi ở phía dưới.

Quay đầu nhìn lại, là Hứa Diệu Nhiên vừa ôm Y Y vừa hét lên điều gì đó với mình.

Đường Kiếp đang muốn bay xuống thì chợt nhận ra lốc xoáy phía trên bắt đầu thu hẹp lại. Nếu như lúc này mình bay xuống đón Hứa Diệu Nhiên và Y Y, e rằng sẽ không kịp tiến vào trong lốc xoáy kia nữa.

Dĩ nhiên Đường Kiếp biết hình ảnh Hứa Diệu Nhiên và Y Y ở phía dưới đều là ảo giác nhưng hắn càng biết rõ những gì mình làm vào giờ phút này sẽ đều ảnh hướng đến biến hóa trong tương lai, tuyệt đối không thể xem thường những ảo giác này. Việc ngày hôm nay giả dối nhưng ngày mai có lẽ sẽ là thật.

Thời khắc này nhìn vào lốc xoáy trên đỉnh đầu, Đường Kiếp quyết định quay trở lại bên vách núi đón Hứa Diệu Nhiên và Y Y. Nhưng khi sắp chạm vào hai người, lại thấy hai người bỗng hóa thành hai con yêu ma màu đen sừng nhọn, nhanh chóng lao tới cắn Đường Kiếp.

Đường Kiếp đang muốn vung kiếm chém xuống thì chợt nhớ tới lời nói của Liễu Thiện Y: Từng lựa chọn của ngươi đều liên quan tới tương lai của ngươi.

Một kiếm này lại không đâm ra, thay vào đó là Vô Tướng Kim Thân xuất hiện, chỉ thấy trong tích tắc hai yêu ma chuẩn bị vồ tới, đột nhiên lại biến thành Hứa Diệu Nhiên và Y Y, nhào vào trong ngực hắn.

Hóa ra yêu ma kia là giả dối.

Nói như vậy, trong tương lai sẽ có một lúc nào đó Hứa Diệu Nhiên và Y Y sẽ hóa ma sao?

Hay là còn có hàm ý gì khác nữa?

Đường Kiếp không biết.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, lốc xoáy kia đã khép lại. Trong tích tắc cuối cùng trước khi lốc xoáy khép lại hoàn toàn, Đường Kiếp nhận ra cung điện ẩn sau lốc xoáy kia đã vỡ tan thành vô số mảnh nhỏ, thi nhau bay về phía chân trời.

Trên bầu trời lại xuất hiện mây đen dày đặc, mọi thứ trở lại vẻ yên tĩnh ban đầu.

Không có đường thông thiên, chỉ có núi non trùng điệp bốn phía.

Thiên lộ đã tuyệt!

Một tiếng nói quanh quẩn trong đầu Đường Kiếp, không ngừng kích động, đánh vào đáy lòng của hắn.

Đường Kiếp khẽ lắc đầu:

- Không, đây không phải là tương lai ta muốn.

Dứt lời, hắn giơ Đế Nhận lên, chỉ vào không trung trên đỉnh đầu nói:

- Cái ta theo đuổi chính là đại đạo chứ không phải là thiên thượng tiên nhân. Chỉ cần đại đạo vẫn còn vậy ắt sẽ có đường đi, con đường này thông hướng nào không quan trọng. Nơi ta đến, chính là tiên lộ!

Nơi ta đến, đó là tiên lộ!

Lời này vừa ra khỏi miệng, trên bầu trời chợt nổ vang sấm chớp dữ dội.

Toàn bộ thế giới đều biến sắc.

Một mảnh mờ mịt che kín cả phiến thiên không.

Hứa Diệu Nhiên và Y Y biến mất.

Đường Kiếp lại bắt đầu bay lên bầu trời.

Trong mây đen không còn có lốc xoáy, không có đường nhưng Đường Kiếp cũng không quan tâm.

Hắn cứ như vậy bay lên bầu trời, càng lúc càng bay cao.

Đột nhiên, vô số yêu ma từ trong mây đen lao ra, nhằm vào Đường Kiếp mà đến. Các loại yêu ma nhiều không đếm xuể, Đường Kiếp nhận ra Thích Vô Niệm, Huyết Hà chi chủ, yêu tăng Cửu Nạn, Hỏa Thiên Tôn và một đám đại năng cũng đều ở trong nhóm yêu ma này. Giờ phút này, bọn họ đều đang liều chết xung phong về phía mình, phát ra những tiếng la hét điên cuồng, như muốn ngăn cản không cho mình bay lên.

Đường Kiếp nắm lấy Đế Nhận, đạo nghĩa không thể chùn bước, vẫn tiếp tục bay lên.

Hằng Vô Địch của Thú Luyện Môn xông lên đầu tiên, bị Đường Kiếp một đao chém rụng.

Tiếp theo là Thích Vô Niệm Thiên Thần Cung, y cũng bị Đường Kiếp giơ tay chém thành hai đoạn.

Sau đó là Hỏa Thiên Tôn, yêu tăng Cửu Nạn, bất kể là người nào cũng đều chỉ cần một đao là chết.

Cho dù những nhân vật đại năng ở trước mặt Đường Kiếp phóng ra khí thế ngập trời như thế nào, cũng đều không ngăn cản được quyết tâm tiến bước của hắn.

Mãi cho đến khi Huyết Hà chi chủ chắn ở trước mặt Đường Kiếp, Đường Kiếp đang định xuất đao thì bỗng Huyết Hà chi chủ cao giọng hô:

- Đường Kiếp, mặc dù thành tiên dễ nhưng đắc đạo lại rất khó. Trên tiên lộ của ngươi chắc chắn có ta là vật cản!

- Ta chắc chắn sẽ chém giết!

Đường Kiếp lạnh lùng trả lời rồi bổ xuống một đao.

- Không! Chuyện này sẽ không trở thành sự thật!

Huyết Hà đau đớn kêu lên.

Cùng lúc đó, ở một chỗ khác trong đại trận Thiên Diễn, đang ở giữa một biển máu mênh mông, Huyết Hà chi chủ đột nhiên gào thét:

- Làm sao có thể? Tên tiểu tử Đường Kiếp sao có thể chém ta? Đại trận Thiên Diễn mau lập tức tái diễn, ta muốn nhìn xem rốt cuộc hắn chém ta như thế nào!

Theo hình ảnh trước mắt biến hóa, Huyết Hà hci chủ nhìn thấy từng cảnh tượng bay qua trước mắt mình.

Khi hình ảnh cuối cùng hiện ra, Huyết Hà tức giận hét lên:

- Vỏ kiếm! Thì ra vỏ và chuôi Vô Lượng Kiếm đều ở chỗ của hắn. Chẳng trách hắn không ngăn cản ta thu kiếm linh. Khốn khiếp, khốn khiếp, khốn khiếp!

Ở bên trong bức tranh Thiên Diễn, Huyết Hà chi chủ thấy sau khi mình luyện hóa Kiếm Linh xong, Đường Kiếp giơ cao chuôi kiếm, cứng rắn cướp đoạt lại quyền khống chế Vô Lượng kiếm, làm cho Vạn Bảo Thiên bị đổi chủ, Đường Kiếp thu Kiếm Linh, dễ dàng giết chết mình!

Sau khi phẫn nộ qua đi, Huyết Hà chi chủ cười lớn, nói:

- Nếu hôm nay các ngươi không mở ra đại trận Thiên Diễn, làm sao ta biến được trong tương lai Đường Kiếp sẽ có được chuôi kiếm. Hiện giờ ta đã biết được, ta xem ngươi còn thu được vật chí bảo ấy không. Trận chiến này ta tất thắng, ha ha ha ha!

Theo lời nói này, Huyết Hà chi chủ từ không trung rơi thẳng xuống.

Đại trận Thiên Diễn biến đổi tương lai nhưng mỗi người đều chỉ có một lần cơ hội.

Bất luận là tương lai này có xẩy ra hay không nhưng một khi đã xác định, sẽ không có cách đi lại từ đầu.

Tất cả giống như ở trong cõi u minh, bởi vì ở trên đường thăng thiên, Đường Kiếp đã chém giết ảo ảnh Huyết Hà, khiến cho Huyết Hà sinh ra cảm xúc, bởi vậy lựa chọn nhìn trộm tương lai này.

Còn đối với Đường Kiếp mà nói, lựa chọn của hắn lại không phải như vậy.

Đối với hắn, trận chiến đấu trước mắt này chỉ là một bước nhạc dạo ngắn trên tiên lộ của mình, không đáng để cho mình dừng lại, không đáng để mình lãng phí cơ hội quý giá này.

Cái hắn muốn chính là nhìn trộm thiên đạo!

Cho nên hắn vẫn không ngừng xung phong liều chết bay thẳng lên không trung.

Trong quá trình chém giết, Đế Nhận không ngừng sáng lên, càng lúc càng lớn, dần dần biến thành rìu lớn khai sơn, giống như thần binh vô thượng chém nát Vương đình lúc trước.

- Mở!

Đường Kiếp lớn tiếng kêu lên, rìu lớn bổ ra một luồng ánh sáng mạnh mẽ giữa không trung, giống như khai thiên bổ địa vậy.

Tầng mây vỡ tan, ánh mặt trời xuất hiện.

Đường Kiếp nhìn lên, lốc xoáy lại hiện ra ở giữa tầng mây, phóng ra nguồn lực hút khổng lồ, dẫn mình bay lên bầu trời.

Đường Kiếp cảm thấy cảnh tượng này khá quen thuộc, dường như mình đã từng gặp ở nơi nào rồi.

Cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, Đường Kiếp đột nhiên chấn động toàn thân, liền hô lên:

- Dao Nữ Nhập Mộng Đồ!

Giờ khắc này, giữa núi non vờn quanh, mây đen áp đỉnh, lốc xoáy bàn cuốn, một người từ đỉnh núi bay thẳng lên không trung.

Chẳng phải là dao nữ nhập mộng mình chứng kiến lúc trước sao?

Lẽ nào…

Trong lòng hắn rung động. Đúng lúc này, đột nhiên ở bên trong lốc xoáy bỗng hiện ra một ngón tay.

Ngón tay kia trắng nõn như ngọc, như cột chống trời, lúc này xuyên qua lốc xoáy, chỉ thẳng xuống người Đường Kiếp.

Bên dưới chỉ tay, Đường Kiếp tan xương nát thịt!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com