Đường Kiếp thảm thiết kêu lên, ôm đầu ngồi bật dậy.
Lúc này hắn mới nhận ra mình đã lại trở về trong thành phố huyên náo kia.
Hắn đang ngồi ở một chỗ trong tửu lâu, bên người là đám Liễu Thiện Y, Nã Sơn, nhưng hắn lại không nhớ rõ đến đây như thế nào đấy.
Cảnh chết chóc lúc trước vẫn hiện rõ mồn một trước mắt. Vừa nghĩ đến cảnh mình tan xương nát thịt dưới ngón tay kia, Đường Kiếp liền rùng mình một cái.
Rốt cuộc kẻ đó là ai?
Vì sao phải giết mình?
Chẳng lẽ trên con đường theo đuổi thiên đạo tương lai của mình chắc chắn sẽ phải trải qua chuyện này sao?
Chiến Thích Vô Niệm, chiến Huyết Hà, thậm chí còn chiến Hỏa Thiên Tôn hắn cũng đều không cảm thấy kỳ quái. Nhưng một chỉ mang lại cho hắn cảm giác giống như Dao Nữ Nhập Mộng Đồ kia lại làm cho hắn suy nghĩ trăm lần vẫn không tìm ra đáp án.
Đúng lúc đang mê man, đột nhiên bên tai hắn vang lên tiếng nói của Liễu Thiện Y:
- Ngươi đã tỉnh rồi hả? Không biết Đường công tử đã tìm hiểu được cái gì? Kết quả như thế nào?
Đường Kiếp ngẫm nghĩ một chút rồi trả lời:
- Ta tìm hiểu đại đạo, kết cục là bị chết rất thảm.
Nghe hắn nói vậy, Liễu Thiện Y che miệng mỉm cười.
- Ngươi thì sao?
Đường Kiếp hỏi.
Liễu Thiện Y liếc hắn một cái, cũng không trả lời.
Lại có tiếng nói vang lên:
- Còn phải hỏi sao? Nhất định Liễu tỷ tỷ tìm hiểu về duyên, ở trong đại trận Thiên Diễn chắc hẳn đã tìm được một vị lang quân như ý!
Là giọng nói của Hắc Nhãn.
Liễu Thiện Y lườm y một cái, cũng không nói gì, coi như cho dù Hắc Nhãn nói không đúng thì cũng là gần đúng đấy.
Đường Kiếp hỏi:
- Vậy còn ngươi?
Hắc Nhãn gãi đầu, trả lời:
- Ta tu luyện Sí Thiên Hắc Viêm vào bình cảnh, sau khi hỏi Diễn Thiên, rốt cuộc cũng đã biết phải rẽ ở đâu. Nếu lần này không chết, ta sẽ có chỗ tiến bộ.
Liễu Thiện Y nói: - Chỉ vì một pháp mà hỏi Thiên Diễn, thật là quá lãng phí.
Hắc Nhãn cười hì hì trả lời:
- Ta cũng biết là hơi lãng phí nhưng tiên lộ quá dài, không biết nên hỏi như thế nào. Đường đại ca đi ngộ thiên đạo nhưng ngươi xem hắn đạt được cái gì? Chỉ là cái chết mà thôi.
Đường Kiếp gật đầu nói:
- Hắc Nhãn nói không sai, càng đi xa lại càng thấy mơ hồ, tương lai càng không chân thực, mờ ảo khó dò. Trên con đường theo đuổi thiên đạo, những thứ ta biết đều như sương mù, ngay cả mình chết vì cái gì cũng không rõ. Nếu lựa chọn lại, có lẽ ta sẽ lựa chọn giống như Hắc Nhãn.
Hắc Nhãn nghe xong, gương mặt liền tươi tỉnh hẳn.
Đúng lúc này, Nã Sơn cũng mở to mắt, sắc mặt nghiêm trọng nói:
- Ta nhìn thấy kết quả của trận chiến này.
- Như thế nào?
Mọi người đồng thanh hỏi.
Nã Sơn trả lời:
- Chúng ta chết hết.
Sắc mặt mọi người lập tức chìm xuống.
- Vì sao Huyết Vệ đều chết sạch mà chúng ra vẫn thất bại?
Hắc Nhãn vội vàng hỏi:
- Hắn chỉ còn tám phân thân.
Nã Sơn lắc đầu nói:
- Ta không biết nhưng ta thấy Huyết Hà chi chủ đắc ý cười lớn. Hắn quơ thanh kiếm kia, phóng ra vô số kiếm quang. Chúng ta gào khóc dưới lưỡi kiếm kia, sau đó đổ máu… chết!
Đường Kiếp hơi ngạc nhiên, hỏi:
- Ngươi nói ngươi thấy hắn dùng Vô Lượng kiếm đối phó chúng ta hả?
Nã Sơn gật đầu.
Điều này sao có thể?
Trong lòng Đường Kiếp dậy sóng.
Đúng lúc này, lại một tiếng nói vang lên:
- Thật thú vị, kết quả ta nhìn thấy lại khác.
Là Thủy Yêu.
Đường Kiếp nhìn nàng, thấy Thủy Yêu tươi cười nói:
- Ta nhìn thấy giữa lúc trời đất như muốn sụp đổ, càn khôn điên đảo, núi sông nghịch chuyển, có tiếng Huyết Hà tức giận gào thét. Ngươi nói không sai, Huyết Hà vẫn còn quân bài cuối cùng chưa lật, mà ngươi cũng có. Ta không biết đó là cái gì nhưng ta biết ngươi vẫn ở đây chiến đấu cùng với hắn.
- Kết quả thế nào?
Đường Kiếp hỏi.
Thủy Yêu lắc đầu nói:
- Ta không biết, khi đó ta đã chết rồi.
Tất cả mọi người đều trầm mặc.
Được một lát, một gã đại hành giả đột nhiên nói:
- Vì sao hai người cùng xem một chuyện nhưng kết quả lại không giống nhau?
Liễu Thiện Y trả lời:
- Chưa chắc là kết quả khác nhau mà có thể là ở giai đoạn khác nhau. Hơn nữa ta đã nói rồi, lựa chọn khác nhau sẽ sinh ra kết quả khác nhau, cho nên chuyện này cũng không quá ngạc nhiên.
- Lựa chọn cái gì dẫn đến kết quả không giống nhau?
- Không biết…
Liễu Thiện Y chậm rãi trả lời:
- Có quá nhiều thứ không rõ ràng, có thể chỉ là cái ngẩng đầu, vung tay lên, một động tác lơ đãng, một nụ cười vô tội, một lần vô ý rồi chết… Nã Sơn và Thủy Yêu là hai người hoàn toàn khác nhau, có rất nhiều khác biệt cho nên kết quả nhìn được không giống nhau.
- Nói cách khác, cho dù có nhiều người hơn nữa nhìn kết quả trận chiến này thì cũng có thể cho ra kết quả hoàn toàn khác nhau, nhưng cuối cùng những khả năng đó đều sẽ không xẩy ra, đúng không?
- Đúng vậy.
- Vậy những thứ ấy có ý nghĩa gì?
Liễu Thiện Y không nói.
Nàng cũng không biết câu trả lời.
Nhưng ít nhất thì nàng cũng biết vì sao sư tôn của nàng chỉ cho nàng hỏi về việc tu luyện chứ không cho hỏi đến những chuyện khác.
Mọi việc trong nhân gian vô cùng phức tạp và lien tục biến hóa, không thể đoán trước.
Nếu chỉ hỏi về việc tu luyện thì sẽ đơn giản hơn nhiều, khó trách sư phụ lúc trước có thể tu thành Vô Tướng Thiên Mị Công từ trong trận này, nhưng sau khi ngộ được tình đạo nhân gian thì lại quy khứ vãng lai như vậy.
Thời khắc này, Liễu Thiện Y không trả lời được câu hỏi kia, cũng mau có Đường Kiếp đột nhiên tiếp lời:
- Có ý nghĩa đấy, tất cả biến hóa đều không phải do nhân, do quả đẩy nhân, đó chính là ý nghĩa.
- Ý ngươi là sao?
Đường Kiếp cười cười.
Đầu tiên hắn lấy ra một cái chén ở trên bàn rượu, sau đó hất nước trong chén vào trong không trung, sau khi nhìn nước trong chén rơi xuống đầy đất, hắn mới chậm rãi nói:
- Nước trong chén này là nhân, từng giọt nước vẩy ra là quả. Tuy cùng là một nhân nhưng cho ra rất nhiều quả khác nhau. Bởi vậy cho nên mặc dù là đại trận Thiên Diễn nhưng người khác nhau cũng sẽ cho ra đáp án khác nhau, nhưng nếu tính theo chiều ngược lại từ quả đến nhân, từ vô số giọt nước vẩy ra mà tìm được chỗ ngọn nguồn, đó vẫn là chuyện có thể làm được.
Nói xong hắn nhẹ nhàng vung tay lên, chỉ thấy giọt nước vẩy ra ra lúc trước lại trở về trong chén, vô cùng kỳ diệu.
- Ta thấy giờ phút này còn cần phải nhiều đáp án nữa mới có thể biết thời cơ thay đổi hết thẩy mọi thứ ở nơi nào.
Đường Kiếp thản nhiên nói.
- Cho nên còn có ai lựa chọn muốn thấy kết quả trận chiến hôm nay giống như Nã Sơn và Thủy Yêu không? Ta cần nhiều manh mối hơn, khi nào đủ nhiều quả, khi đó ta mới có thể tìm đến nhân kia.
Hắn nhìn về phía mọi người, chỉ thấy mọi người đều im lặng lắc đầu.
Đường Kiếp nhìn phía Họa công tử, Họa công tử trả lời:
- Ta với ngươi giống nhau, đều cầu thiên đạo.
Đường Kiếp lại nhìn Y Y, Y Y trả lời:
- Ta nhìn thấy Bảo nhi đệ đệ… ở chỗ đó.
Trong lòng Đường Kiếp khẽ nhúc nhích:
- Ngươi gặp hắn sao?
Y Y rất nghiêm túc gật đầu:
- Cùng ngươi nữa.
- Ở chỗ nào?
- Ở nơi đó!
Đường Kiếp hiểu rõ.
Hắn lại quay đầu nhìn những người khác.
Cũng có người lựa chọn giống Nã Sơn và Thủy Yêu, nhưng kết quả về cơ bản đều là khá giống nhau.
Tương lai liên tục thay đổi, mặc dù có đại trận Thiên Diễn nhưng cũng khó có thể nhìn ra.
Đáp án vẫn vô cùng mập mờ, ngay cả Đường Kiếp cũng cảm thấy bị bao phủ bởi tầng sương mù dầy đặc.
Nhưng trận chiến này liên quan đến sự sống còn, hắn không được phép sơ suất.
Nhìn xung quanh, tất cả mọi người đều đang lo lắng.
Có người sinh lòng hối hận, trách mình vừa vào đại trận đã quên đi chuyện quan trọng nhất trước mắt, cũng có người thổn thức than thở, không biết rốt cuộc phải dùng cách gì mới có thể vượt qua cửa ải Huyết Hà này.
Tương lai mập mờ khiến cho lòng bọn họ nặng trĩu, lời nói của Nã Sơn lúc trước như một quả cân thắt ở trong lòng mọi người, dù rất khó chịu nhưng chẳng thể nói ra.
Đột nhiên, Đường Kiếp nhận ra còn một người nãy giờ chưa lên tiếng.
Hắn đưa mắt nhìn Tả Toàn Danh đang cúi đầu, yên lặng ngồi một góc.
Đường Kiếp cảm thấy kỳ lạ, liền hỏi:
- Ngươi đã thấy gì? Tại sao không nói?
Tả Toàn Danh nghe hắn hỏi vậy, cả người bỗng run bắn lên.
Y ngẩng đầu nhìn Đường Kiếp, miễn cưỡng nở nụ cười:
- Không, không có gì.
Đường Kiếp nhíu mày:
- Ngươi nói không có gì, vậy xem ra nhất định là có chuyện rồi. Nếu ngươi chọn xem con đường tu luyện thì chắc chắn sẽ không như thế này. Xem ra ngươi cũng lựa chọn xem kết quả trận chiến hôm nay, vì sao không nói ra?
Tả Toàn Danh hơi rụt cổ lại, nói:
- Thật sự là không có chuyện gì.
Đường Kiếp không kiên nhẫn nổi, tức giận nói lớn:
- Bảo ngươi nói ngươi cứ nói, cho dù nhìn thấy toàn bộ chúng ta chết hết thì cũng không có vấn đề gì. Nói ra mới có thể đề phòng được.
Tả Toàn Danh cúi đầu một lúc lâu rồi lên tiếng:
- Ta … ta nhìn thấy ngươi chết.
Tất cả mọi người đều chấn động.
Đây là chuyện rõ ràng nhất trong những chuyện sẽ phát sinh kế tiếp.
Cho tới bây giờ, mọi người đều biết rõ chiến lực và tầm quan trọng của Đường Kiếp.
Nếu như không có Đường Kiếp, bọn họ căn bản là không có khả năng đối phó Huyết Hà.
Đường Kiếp mà chết, e rằng mạng sống của những người khác cũng chẳng kéo dài.
Thời khắc này, trong lòng mọi người đều trở nên lạnh lẽo vô cùng.
Duy chỉ có Đường Kiếp là nhướn mày, nhìn Tả Toàn Danh, ánh mắt đột nhiên co rút lại:
- Không đúng, nếu chỉ là như vậy thì vì sao ngươi sợ hãi không dám nói ra?
Trong lòng Tả Toàn Danh chấn động, vội nói:
- Là ta sợ ảnh hưởng tới sĩ khí.
Có phải không?
Đường Kiếp nghi ngờ.
Với tính cách của Tả Toàn Danh, có thể làm cho hắn nao núng, không dám nói như thế, chắc chắn phải là chuyện không bình thường.
Nghĩ vậy, hắn gằn từng chữ một, nói:
- Ngươi đang nói dối!
Tả Toàn Danh chấn động:
- Không, ta không có!
Đường Kiếp đột nhiên ra tay, ấn cổ của Tả Toàn Danh xuống bàn, lạnh lung nói:
- Nói mau, rốt cuộc ngươi đã nhìn thấy gì?
Xoẹt một tiếng, Đường Kiếp đã rút Đế Nhận ra, đặt lên cổ Tả Toàn Danh, nói:
- Còn dám nói dối một câu, ta sẽ chặt đầu ngươi xuống!
Tả Toàn Danh hoảng hốt, y không có thủ đoạn tái sinh giống như Huyết Hà chi chủ kia, lấy năng lực của y hiện tại, nếu một đao kia rơi xuống, y hẳn sẽ mất mạng đấy. Tả Toàn Danh kêu to:
- Đừng, đừng, thật sự là không có gì.
- Nói mau!
Đường Kiếp tức giận gào lên, Tả Toàn Danh vội hô lớn:
- Ta nói, ta nói, ta nhìn thấy, nhìn thấy….
- Rốt cuộc nhìn thấy cái gì?
Tả Toàn Danh hít sâu vào một hơi rồi trả lời:
- Ta nhìn thấy ta giết ngươi.
- Cái gì?
Đường Kiếp ngạc nhiên.
Tả Toàn Danh hoảng sợ trả lời:
- Ta không biết là có chuyện gì, ta thật sự không muốn giết ngươi, nhưng ta đã nhìn thấy….