Lúc chưởng to chụp xuống, bản thể đã vọt lên, đồng thời sáu cánh tay cũng giơ lên cao, hướng vế phía chưởng to kia.
Giống như lúc trước, lần này bản thể cũng có thể đối kháng được.
Nhưng lúc này lại khác với trước kia, ngay lúc sáu tay của bản thể đều xuất hiện, cự thú Huyết Hà kia đã quát: - Mở!
Theo tiếng hô cuồng phóng này, chỉ thấy chưởng phong của cự thú kia đột nhiên phóng ra tảng lớn quang hoa huyết sắc, đụng vào bản thể, Đường Kiếp liền cảm thấy một cỗ sức lực hùng hồn trước nay chưa tùng có áp chế tới, bị một kích này đánh bay lên trời.
Ngay sau đó bàn tay to của cự thú vung ra bắt lấy bản thể, trực tiếp ném xuống mặt đất. Thân thể bản thể cao lớn như trụ đá Kim Sơn nện xuống khiến mặt đất bị chấn động. Sau đó cực thú lại đạp xuống một cước, những động tác này liên tiếp, nối liền, không hề còn vẻ cồng kềnh như lúc trước.
Sau khi sáp nhập vào phân thân Huyết Hà, không chỉ lực lượng của cự thú tăng lên rất nhiều, mà ngay cả trí tuệ chiến đấu cũng phát triển hơn nhiều.
Trong nháy mắt Đường Kiếp đã bị cự thú này đánh liên tiếp, dù sau tay của hắn điên cuồng vung ra cũng không thể ngăn cản thế công như vũ bảo của cự thú, lực lượng hùng mạnh đánh đập bản thể khiến nó liên tục lui ra phía sau. Mắt thấy không chống đỡ lại, bản thể chỉ có thể nhanh chóng tránh ra, mà cự thú Huyết Hà kia cũng không truy kích, cười dài đánh ra một quyền, chỉ thấy một cỗ quyền phong cuồn cuộn phóng lên cao, lấy xu thế bao phủ thiên địa đánh vào trên người bản thể Đường Kiếp, khiến Đường Kiếp chảy máu như điên.
Máu loãng từ trong miệng hắn phun ra, giống như thác nước huyết sắc từ trên trời giáng xuống, nhìn khiến mọi người hoảng sợ.
Lúc này cự thú Huyết Hà kia mới phát ra tiếng cười nhạo khinh thường: - Phế vật, hiện tại đã biết ta lợi hại chưa? Sau khi dung hợp với cự thú, bất kể là thân thể hay là pháp lực của lão phu đều tiến vào đăng phong, hỗ trợ lẫn nhau, uy lực tăng gấp bội, làm sao ngươi có thể chống đỡ chứ!
- Thật sao! Lúc này, phân thân Đường Kiếp ở phía xa lại nhẹ giọng trả lời.
Nghe được khẩu khí này khiến trong lòng Huyết Hà chấn động.
Đối với Huyết Hà mà nói, hắn không hề xa lạ gì với giọng điệu này của Đường Kiếp. Mỗi khi Đường Kiếp dùng giọng điệu này nói chuyện, liền đại biểu kế tiếp hắn sẽ làm ra chuyện gì đó khiến mình đau đầu. Sau khi nghe Đường Kiếp nói vậy, hắn lại theo bản năng trở nên khẩn trương, há miệng hỏi: - Ngươi còn có thủ đoạn gì nữa?
Đường Kiếp cười ha ha, nụ cười này càng khiến Huyết Hà run sợ.
Đánh tới hiện tại, mặc dù đối thủ chỉ là một tên tiểu tử Linh Hoàn, nhưng lại có nhiều quân bài chưa lật, thực lực mạnh khiến Huyết Hà chịu thiệt, tổn hại và bất lợi nhiều, sớm không thể đối đãi với hắn như Linh Hoàn, thế cho nên lúc này Đường Kiếp cười tươi khiến Huyết Hà khẩn trương. Loại chuyện này nếu truyền đi chỉ sợ sẽ khiến rất nhiều người chấn kinh.
Đường Kiếp nhún vai, trả lời: - Không có gì, chỉ là thủ đoạn của ngươi đúng lúc ta cũng biết.
Cái gì?
Huyết Hà kinh ngạc, chỉ thấy phân thân đã lăng không bay lên, hóa thành một đạo huyết quang bay về phía bản thể, cảnh tượng này không khác cảnh tượng lúc trước khi Huyết Hà dung nhập với cự thú.
Hào quang chợt lóe rồi biến mất, biến mất trong bản thể, cùng lúc đó trên mặt bản thể Đường Kiếp đã hiện ra một chút vui sướng hân hoan, giống như tìm được huynh đệ sinh đôi đã thất lạc nhiều năm của mình.
Hai thân thể dung hợp khiến cho sinh mạng một lần nữa trở nên đầy đủ, thật giống như rốt cục đã tìm tới mất mát trong một nửa khác, cái loại cảm giác mạng được hồi sinh khó có thể diễn tả ra bên ngoài.
Mọi người nhìn thấy mày của bản thể đột nhiên giãn ra, giống như tầng mây rời khỏi ánh mặt trời, đại địa không phục lại ánh sáng, khí thế cả người đều trở nên bất đồng.
Đó là một loại cảm thụ không thể dùng ngôn ngữ hình dùng, mang cho Đường Kiếp sức mạnh trước nay chưa từng có.
Hắn cúi đầu nhìn lại mình, lẩm bẩm nói: - Đúng vậy, đây mới là thực lực thật sự của ta!
- Không! Điều này sao có thể? Đối diện truyền tới tiếng hét điên cuồng, tức giận, không dám tin của Huyết Hà.
Đường Kiếp nhìn Huyết Hà, cười nói: - Ta nói rồi, ngươi có thể thì ta cũng thế!
Ly Hợp đạo!
Lúc đầu ở trong thung lũng, Đường Kiếp gian khổ tìm hiểu Ly Hợp đạo là vì giờ khắc này.
Sau khi hai thân thể này tách ra rất nhiều năm, hắn rốt cục lại có thể lấy được kết quả của việc trả giá năm đó, không chỉ như thế, hắn còn đoạt được kết quả vượt xa so với trả giá năm đó của hắn.
Giờ khắc này sau khi bản thể và phân thân nhập vào nhau, khí thế của Đường Kiếp điên cuồng dâng lên, thực lực không ngừng tăng cao.
Bản thể của hắn vốn chính là thân thể kim cương cảnh giới Trung kỳ đỉnh cao, hiện giờ lại vừa mới đột phá, tiến vào thân thể kim cương Hậu kỳ, không chỉ có như thế, lực lượng tới từ phân thân lại khiến thực lực bản thể nâng cao, trực tiếp tới gần cảnh giới đại thành mới dừng lại.
Chỉ là một phân thân Linh Hoàn, tự nhiên không thể mang đến sự nâng cao rất nhiều, nhưng khi hai thân thể tương đồng tiến hành hợp thể lại chân chính phát huy ra công hiệu một công một lớn hai hai. Hơn nữa lúc trước đánh chết nhiều phân thân lấy được số lượng lớn Huyết Mã Não, với thực lực của phân thân không thể hấp thu mà chỉ có thể lưu trữ, nhưng bây giờ lại không hề giữ lại mà bị hấp thu toàn bộ khiến thực lực của Đường Kiếp tăng lên kịch liệt, dũng mãnh tới mức ngay cả chính hắn cũng không nghĩ tới, thời khắc này toàn thân đều tản mát ra một cỗ khí thế mãnh liệt không thể che giấu, khiến Huyết Hà kinh hãi tới mức trợn mắt há hốc mồm.
Hắn lắc đầu: - Không, cho dù như thế thì sao chứ? Ngươi vẫn không phải là đối thủ của ta!
Hắn dùng thực lực hai phân thân tương đồng Hóa Hồn hòa tan vào trong cơ thể cự thú Huyết Hà, cho dù thế nào cũng mạnh hơn so với phân thân Linh Hoàn của Đường Kiếp, tuyệt đối không tin Đường Kiếp hợp thể có thể vượt qua mình.
Thời khắc này hét lớn một tiếng, cự chưởng đã lại lần nữa chụp về phóa Đường Kiếp, hắn phải đè tên khốn kiếp trước mắt thành thịt nát!
- Ngao! Đường Kiếp ngửa đầu phát ra một tiếng rít gào, không cam lòng yếu thế ứng phó.
Người khổng lồ và cự thú lại lần nữa đụng vào nhau, bày ra một cảnh đại chiến sinh tử.
Cùng lúc đó, Sơn Hà Xã Tắc Đồ dưới sự kiềm chế của Vạn Bảo Thiên cũng không ngừng sập đổ, một mảnh lại một mảnh không gian hư vô hiện ra, chợt lại bị không gian bốn phía lấp đầy, toàn bộ thế giới đều như bị tiêu vong trong cơn địa chấn, mà Sơn Hà Xã Tắc Đồ lại đang không ngừng mở rộng thế giới của mình, mấy người nhìn thấy thổ địa không ngừng khuếch trương đều kinh hãi đến ngớ ngẩn.
Người khổng lồ chiến đấu, thế giới sụp đổ, không gian vỡ nát, thổ địa sôi trào, loại cảnh tượng tận thế như thế này khiến người xem thật sự không còn dũng khí sinh tồn, cho dù là Liễu Thiện Y hay là một đám Đại Hành Giả đều chấn động ngây người, si ngốc không biết đi nơi nào.
Đúng lúc này, vẫn là Tả Toàn Danh đột nhiên chỉ về phương xa nói: - Nhìn bên kia!
Theo hướng Tả Toàn Danh chỉ, mọi người nhìn thấy một cái khe thật lớn trong không gian.
Đó là một khe nứt không gian lúc trước bị Huyết Hà phá vỡ, chỉ có điều hiện giờ khe này đã không còn thịt trụ càn quét. Dưới công kích của Kiếm Linh, thịt trụ đều bị xay nhỏ, Vạn Bảo Thiên vốn được khảm trên vách đá Huyết hà giới cũng theo đó mà buông lỏng, bắt đầu rời khỏi Giới Bích, bởi vì nguyên nhân này, khe nứt không gian phía sau cũng không còn là Giới Bích mà đã thành hư không.
- Từ nơi đó đi có thể rời khỏi Vạn Bảo Thiên! Tả Toàn Danh kêu lên.
- Nhưng nơi đó là hư không vô tận! Liễu Thiện Y kêu lên.
- Còn tốt hơn là ở chỗ này chờ chết! Không ngờ Nã Sơn cũng đồng ý với suy nghĩ của Tả Toàn Danh: - Cho dù là hư không nhưng không cách Huyết hà giới xa lắm. Nếu may mắn… có lẽ sẽ tìm về tới Huyết Hà giới.
- Vừa vào hư không liền không phân biệt được phương hướng, sai một ly đi ngàn dặm, chỉ sợ không dễ dàng tìm về Huyết hà giới như vậy. Thủy Yêu lo lắng nói.
Có câu này chưa nói, không gian biến hóa khó lường, căn bản không đơn giản như tưởng tượng. Không thể nói cái khe lúc trước ở trên Giới Bích thì hiện tại rời khỏi Giới Bích nhất định sẽ ở phụ cận Huyết hà giới. Rất có thể chỉ di động một chút như vậy, nhưng cái khe đã phóng qua vô số thế giới, hiện ra ở một nơi xa xôi. Nã Sơn có thể cũng biết điều này, chỉ là an ủi mình mà thôi.
Mọi người cắn răng một cái, cuối cùng quyết định hay là đi vào trong hư không mạo hiểm một chút rồi nói sau, cuối cùng là sống tốt ở thế giới này, hoặc là chết ở dưới thiên tại, biến mất vĩnh viễn trong hư vô, còn hơn là không cẩn thận bị dư ba chiến đấu của hai người kia đánh chết.
Vừa mới chạy ra một đoạn đường, liền thấy phía xa xa chân trời đột nhiên truyền đến một tiếng nổ vang.
Một vật từ đằng xa bay lên, phóng thẳng lên trời, chiếu rọi bốn phía, rõ ràng chính là Tạo Hóa Thần Nguyên.
Hóa ra Đường Kiếp thu Vạn Bảo Thiên, mà Tạo Hóa Thần Nguyên lại dung hợp với Vạn Bảo Thiên, đến lúc này, quá trình thu Vạn Bảo Thiên không thể nghi ngờ cũng là quá trình thu Tạo Hóa Thần Nguyên.
Nhưng Tạo Hóa Thần Nguyên là thần vật cỡ nào chứ, đó là Đạo Binh Tiên Thiên, là thần vật trong Đạo Binh, uy năng vượt xa so với tưởng tượng. Mặc dù không phải là Đạo Binh chiến đấu, nhưng đại đạo của nó cũng không phải là người bình thường có thể ngăn cản.
Thời khắc này Thần Nguyên cảm nhận được uy hiếp, chủ động xuất hiện. Bảo quang liên tục thay đổi, không ngờ lại chấn trụ hỗn loạn trong thế giới này, chỉ thấy ngọn núi kia bay lên khoảng không, hỏa diễm rơi đầy trên mặt đất, Trường Giang và Hoàng Hà chảy xuôi từ trên không trung xuống, cổ cây sinh trưởng, quy luật vạn vật vào thời khắc này đột nhiên phát sinh thác loạn, hết thảy đều trở nên quỷ dị và an tĩnh lại, khiến mọi người đang chạy trốn đều lâm vào kinh ngạc mà ngẩn người, không rõ chuyện gì xảy ra.
Chỉ có Liễu Thiện Y hiểu được chút ít, nhìn Tạo Hóa Thần Nguyên lóe ra ánh sáng rực rỡ như thái dương, Liễu Thiện Y lẩm bẩm nói: Là Thần Nguyên, nó đang cố gắng ổn định và khôi phục thế giới một lần nữa.
- Nó có thể làm thế sao? Những người khác vội hỏi.
Nếu Tạo Hóa Thần Nguyên có thể làm được, vậy có lẽ bọn họ không cần chạy đến trong hư không mạo hiểm.
Liễu Thiện Y lắc đầu: - Ta không biết. Tạo Hóa Thần Nguyên sáng lập mọi vật, lực đại đạo của nó không ai có thể sánh kịp. Luận về lực lượng, Đường Kiếp khẳng định không bằng nó. Vấn đề là nó không phải nhân loại, không có sinh mạng, không có trí tuệ, chỉ biết sáng lập mà không biết ứng biến, kết quả rất khó mà nói.
Nhìn thấy Tạo Hóa Thần Nguyên xuất hiện, Huyết Hà cũng hưng phấn: - Ha ha, sao lại quên còn có vật ấy chứ. Đường Kiếp, có Tạo Hóa Thần Nguyên chấn thế, ngươi không thể thu được Vạn Bảo Thiên đâu!
- Xùy! Đường Kiếp bĩu môi: - Không thu được chính là túi Càn Khôi, có thể nhét vào chính là đất đai. Tạo Hóa Thần Nguyên chấn thế đại địa nhưng lại không nhất thế được từng cọng cây ngọn cỏ, từng hạt bụi! Cho dù không thể ăn cả da lẫn xương của Vạn Bảo Thiên, nhưng rút nó thành một cây rỗng ruột lại không thành vấn đề!
Nói xong hắn chỉ về phía khoảng không, Sơn Hà Xã Tắc Đồ lại bắt đầu điên cuồng hấp thu, chẳng quá lút này nó không còn nhằm về phía không gian cắn nuốt, mà là cướp lấy vật chất ở trong Vạn Bảo Thiên.
Tạo Hóa Thần Nguyên quả nhiên không thể ứng đối, nó có thể ổn định không gian là bởi vì nó và Vạn Bảo Thiên dung hợp với nhau. Nhưng nó lại không có khả năng khiến từng cọng cây ngọn cỏ trong Vạn Bảo Thiên không bị người khác hấp thu. Nếu như có được công năng này…. Mọi người cũng không cần tiến vào Vạn Bảo Thiên, bởi vì có thế nào cũng không thể lấy đi đồ vật trong đó.
Cho dù như thế, ý thức tới từ vô số sinh linh trong Vạn Bảo Thiên vẫn khiến Thần Nguyên cảm nhận được uy hiếp của lần cướp này —— đây không phải đoạt bảo bình thường mà là muốn đoạt lấy tất cả vật chất bên trong Vạn Bảo Thiên này.
Nó muốn phản kháng, đáng tiếc ngoại trừ chế tạo bảo vật, còn lại cái gì nó cũng không biết. Không có trí khôn có lẽ là nhược điểm duy nhất của Tạo Hóa Thần Nguyên, vô cùng bối rối, theo bản năng chiếm giữ, mọi người liền nhìn thấy từng tảng lớn quang hoa trên bầu trời hạ xuống, sau đó là một cảnh tượng kinh người xuất hiện.