Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 796: Diệt thành.



Tử Diệm Vương kia cũng không thể ngồi im được nữa, rốt cục đứng lên, mang theo chiến chùy tử kim lao ra.

Nó bay vào trời cao, kêu lớn:
- Cuồng đồ hãy nhận lấy cái chết!

Chiến chùy đánh về phía Đường Kiếp, chùy chưa tới đã có một ngọn lửa màu tím đập vào mặt trước.

- Muốn hỏa thiêu ta sao?
Đường Kiếp cười ha hả.

Định thả phân thân ra hấp thu ngọn lửa này, nhưng ngẫm lại vẫn là thôi. Tử Hỏa này thoạt nhìn cũng không phải là hỏa diễm cao cấp gì, vì vậy không đáng để bại lộ Xã Tắc Đồ, không bằng mượn hỏa diễm này luyện lực chống đỡ cho mình cũng được.

Vì thế cũng không né tránh, tùy ý để tử hỏa kia phun ở trên người mình, thống khổ kịch liệt khiến Đường Kiếp không kiềm nỗi mà phát ra tiếng gào thét phẫn nộ kinh thiên, Tử Diệm Vương kia lại cười ha hả nói:
- Trúng tử hỏa cực độc của ta, xem người còn sống được không.

Nhưng ngay sau đó liền nhìn thấy người khổng lồ bị ngọn lửa bao vây đã lại lần nữa nhảy lên, cao giọng cười lớn:
- Đã nghiền, đã nghiền thật!

Lại đánh ra một quyền về phía Tử Diệm Vương kia.

Lần này Tử Diệm Vương hoàn toàn hoảng sợ, vội vàng vung chùy, chỉ có điều mặc dù cảnh giới của hắn không thủa Đường Kiếp, thậm chí còn có chút vượt hơn nhưng trên lực lượng lại kém xa, kim chùy không thể chống chọi lại một quyền này, ngược lại còn hung hăng nện vào trên mặt của Tử Diệm Vương, đánh cho bộ mặt nó lõm xuống, cả người đều rớt bay ra ngoài.

- Ngao!
Tử Diệm Vương kia rống lên một tiếng, trở người một cái trên không trung, biến lại về nguyên hình, cũng là một con sư tử lớn lông quăn màu tím, phẫn nộ rống với Đường Kiếp, chỉ thấy tử hỏa cuồn cuộn hướng về phía Đường Kiếp, đánh vào trên người hắn, lại lần nữa đánh bay Đường Kiếp ra ngoài.

Ngay sau đó Tử Diệm Vương đã hóa lại hình người, thân hình thoáng hiện như điện, trực tiếp hiện ở trước người Đường Kiếp, thiết chùy tử kim tròng tay nện ra quang hoa kinh thế, nện ở trên mặt Đường Kiếp, đánh đến mức Đường Kiếp mũi cũng nở hoa.

Hai người này liều mạng cũng là hai kỳ phùng địch thủ kẻ tám lạng người nửa cân.

Tử Diệm Vương kia đã cười ha hả nói:
- Thấy thiết chùy của ta thế nào?

- Không tồi!
Đường Kiếp hắc một tiếng, lau đi tơ máu ở khóe miệng.

Nếu luận về thực lực, Tử Diệm Vương này không thể bì với hắn, nhưng lúc trước hắn đã ẩu đả với hơn ba mươi tên yêu tiến, đừng nhìn hắn hỏa bạo, chiến ý như điên, bộ dạng càng đánh càng hăng mà lầm, kỳ thật bản thân cũng tiêu hao rất nhiều. Chẳng qua Binh Chủ chi đạo nặng nhất là ý chí, chỉ cần còn đứng liền tuyệt đối không gục xuống, cho dù đánh tới chết ngươi cũng không thể nhìn ra đối phương là nỏ mạnh hết đà.

Nhưng ảnh hưởng trên thực lực vẫn không thể né tránh như cũ, nếu không cũng không trở thành ngang tay như vậy.

Một đám yêu tướng cách đó không xa cũng nhìn xem trợn mắt há hốc mồm.

Vua của bọn hắn lại bị nhân loại đánh!

Đường đường là đại yêu Hóa Hình hậu kỳ, không ngờ Tử Diệm Vương lại bị một nhân loại đánh cho mặt nở hóa, việc này nếu truyền đi chỉ sợ sẽ làm vô số Yêu Tộc bị chấn kinh.

Đã lâu rồi Yêu Tộc không đụng tới chuyện như vậy.

Bầy yêu bên này còn đang khiếp sợ, yêu vương cũng đã cực kỳ bất mãn, quay lại kêu lên:
- Các ngươi còn ngốc nghếch làm gì thế?

Một đám yêu tương slusc này mới như ở trong mộng tỉnh lại, đều hô quát đánh về phía Đường Kiếp.

Đường Kiếp hừ lạnh một tiếng, cánh tay phải rung lên, trong tay đã hiện ra Bát Hoang Thương Thiên Kích.

Chiến kích huy động, kinh khí mênh mông thổi quét trời, phấp phới khắp nơi, bay về phía yêu vương và một đám yêu tướng kia.

Bầy yêu cũng không yếu thế, cùng nhau thi pháp, chỉ thấy cát vàng cuồn cuộn, khói độc hừng hực che trời phủ đất áp chế về phía Đường Kiếp. Tử Diệm Vương có thêm sức lực của đàn yêu liền không giống như lúc trước, thực lực tăng vọt, cho dù chỉ là oai cũng có thể đè ép được Đường Kiếp. Nhưng Đường Kiếp lại hoàn toàn không sợ, chỉ thấy trong sương mù màu đen, mũi nhọn như điện, không ngừng tỏa ra quang hoa chói mắt.

Đây là Binh Chủ đạo, chỉ cần còn thừa một hơi, cho dù ngươi có bao nhiêu người đều phải đánh tới cùng!

Ngay cả đối mặt với địch nhân hơn mình mấy chục lần, Đường Kiếp cũng không sợ hãi, càng sẽ không nói ra lời không công bình như vậy, chỉ không ngừng chiến đấu!

Đương nhiên cái này không có nghĩa hắn sẽ ngây ngốc chiến đấu tới chết, bất khuất chính là máu tanh mà không phải là chỉ số thông minh, cho dù là Binh Chủ cũng sẽ không thực hiện theo phương thức chiến đấu ngốc nghếch như vậy.

Mắt thấy mây đen đè tới, yêu khí vô biên, Đường Kiếp đột nhiên cười lớn một tiếng, ném một tấm trận đồ về phía không trung.

Trên bầu trời lập tức hiện ra vô số tinh quang.

Chu Thiên Tinh Thần Vạn Bảo Đại Trận.

So sánh với lúc trước, hiện giờ uy lực của Chu Thiên Tinh Thần Vạn Bảo Đại Trận lại có bất đồng.

Đầu tiên chính là số lượng bảo vật nhiều hơn.

Hơn mười ngàn kiện bảo vật đã hoàn toàn lấp đầy trận đồ, tuy rằng còn tránh không được có chút bảo vật cấp thấp vào góp đủ số, nhưng nếu giống như trước kia thì ngay cả số lượng cũng không đủ. Số lượng bảo đồ không đủ chỉ thuộc về bán thành phẩm. Kết quả bán thành phẩm chính là mỗi kiện bảo vật cũng không thể phát huy đầy đủ uy lực của mình. Mà bây giờ Chu Thiên Tinh Thần Vạn Bảo Đại Trận lại là thành phẩm thật sự.

Tiếp theo là chất lượng cũng đã được nâng cao.

Đạt được thần trân từ tháp Thiên Hỏa, hơn nữa ban đầu trong trạn đồ đã có hơn mười kiện thần trân trấn thủ, thần trân này đó liên hợp cùng một chỗ có uy năng không giống bình thường.

Thời khắc này một khi lấy bảo vật ra, chợt thấy Chu Thiên Tinh Quang khúc xạ ra vô số quang ảnh, vạn vật thế gian, đao thương kiếm kích, muôn cá chim thú, đình đài lầu các, cầm kỳ thi họa, thậm chí còn có nồi bát muỗng chén, củi gạo dầu muối…. Ở trong đó cũng có nhiều loại ánh sáng nổi bật, đỏ thẫm – da cam- vàng- xanh lá- xanh thẫm- xanh da trời- tím, gần như là nhập hết tất cả màu sắc khắp thế gian vào trong đó, càng lộ ra vẻ xa hoa, đẹp không sao tả xiết.

Nhưng ở trong quang hoa tuyệt sắc kia lại tràn ngập sát khí khôn cùng.

Mỗi một đạo hào quang, mỗi một đạo phong thái tổ hợp lại ở trong đại trận vạn bảo, phóng xuất ra lực lượng kinh khủng, đánh úp về phía lũ yêu.

Lực lượng kinh khủng này đã không kém gì…. Công kích toàn lực của một ít Tử Phủ Đại Năng, chỉ có điều lực lượng phân tán một ít, thuận lợi quần chiến mà không hợp để đơn công, lại thích hợp với cục diện trước mắt. Thời khắc này phong trào phấp phới bay xuống, bầy yêu kinh sợ, Tử Diệm Vương kia lại đứng mũi chịu sào, bị mấy trăm đạo bảo quang soi sáng.

Dù Chu Thiên Tinh Thần lấy quần công làm chủ đạo thì mấy trăm đạo bảo quang này cũng đã khiến hắn thê thanh khóc thét, chỉ chống đỡ một lát liền không nhịn được nữa, từ không trung lăn lộn hạ xuống, liên tục hộc máu, mắt thấy không còn sống bao lâu nữa.

Đường Kiếp đưa tay ra đã bắt được mình sư tử của Tử Diệm Vương kia, lột da hủy cốt lấy đan móc mắt, mấy động tác này hắn làm vô cùng quen thuộc.

Hơn ba mươi tên yêu tướng kia lại khóc thét liên tục khi bị bảo quang chiếu lên. Nếu bọn chúng còn ở thời kỳ toàn thịnh có lẽ còn có thể ngăn cản một lát, nhưng sau một phen khổ chiến với Đường Kiếp, lực lượng bản thân cũng không hề đủ, thời khắc này đều ngã xuống dưới Chu Thiên Tinh đại trận, chỉ thấy một khối lại một khối thi thể yêu vật từ trên trời rơi xuống, hơn ba mươi tên yêu tướng cứ như vật chết đi hầu như không còn dưới đại trận vạn bảo, cuối cùng chỉ còn lại ba tên yêu tướng thoát được một kiếp.

Cảnh tượng này khiến một đám yêu binh đều sợ choáng váng.

Kỳ thật vận mệnh của đám yêu binh này cũng không khá hơn bao nhiêu.

Bọn chúng lại phải đối mặt với Hắc Nghiệt có thể ăn uống vô tận, dây leo vô tri.

Bất kể đám yêu binh này chiến đấu hung ác như thế nào dường như vĩnh viễn không chém hết dây leo đang không ngừng sinh trưởng, cuốn tới, lôi kéo, lần lượt kéo đám yêu binh vào trong vực sâu, cũng trưởng thành lớn mạnh hơn trong sự cắn nuốt vô tận. Trên lý luận nếu yêu binh nhiều, mà Đường Kiếp lại chịu đựng được, chỉ cần dây leo và Hắc Nghiệt lớn lên, đối phó với lũ yêu căn bản không cần dùng trận đồ. Đương nhiên loại lý luận này ở trên lý luận rất khó thực hiện.

Mà tuy rằng chủ công của Chu Thiên Tinh Thần Vạn Bảo Đại Trận là yêu vương yêu tướng, nhưng dù sao cũng là trận đồ quần công, thuận tiện cũng mang đi một ít yêu binh, chính là mang đi một ít liền còn mấy trăm yêu binh thê thảm chết đi.

Cảnh tượng khủng bố hoàn toàn làm nhóm yêu binh chấn động, yêu tướng may mắn còn sống đầu cũng không quay lại liền bỏ chạy, ngay tiếp theo đám yêu binh còn lại cũng không tiếp tục chiến ý, liền chạy trốn về bốn phía.

Yêu vật này phân tán mà chạy, Đường Kiếp biết rằng không thể giết chết toàn bộ, cũng lại không hề đuổi bắt, vừa lúc đại trận vạn bảo cũng đã hao hết bảo lực, hắn liền xuất ra một chiêu về khoảng không, đại trận liền biến thành trận đồ rơi xuống trong tay Đường Kiếp, muốn tĩnh dưỡng một thời gian.

Thu hồi trận đồ, thân hình của Đường Kiếp cũng biến về thường nhân, nói với Y Y:
- Thu lại thi thể, đem tất cả những thứ có thể mang đi, sau đó chúng ra rời khỏi nơi này.

- A? Không phải đã đánh bại bọn chúng rồi sao, vì sao còn muốn vội vã rời khỏi như vậy?
Y Y hỏi.

- Chỉ là một thành mà thôi, tin tức ở nơi này rất nhanh sẽ rơi vào trong yêu thành khác. Một khi Yêu Tộc bắt đầu tập kích, chúng ta không thể ngăn được. Thất tốt thì cứ lấy đi.
Đường Kiếp trả lời.

Y Y cảm thấy kỳ quái:
- Không phải Binh Chủ Đạo là chiến đấu đến cùng không lùi bước sao? Vì sao bọn ta phải chạy trốn?

Đường Kiếp cười to:
- Cái đồ ngốc, hăng quá hóa dở, đạo lý là vật chết mà người mới là sống. Mặc dù ta đã quyết theo Binh Chủ Đạo, đó là lao vào chỗ chết sau đó hồi sinh, cũng không phải nhàn rỗi không có chuyện gì, mỗi ngày phải dồn mình vào chỗ chết. Cho dù là Binh Chủ cũng phải biết tùy cơ ứng biến, nếu không trước khi đạt tới độ cao như vậy đã sớm chết rồi. Ngàn vạn lần đừng có biết chút đạo lý liền đâm đầu vào đó. Hiện giờ chúng ta phải đánh bất ngờ đối phương mới có thể có thu hoạch, nếu như Yêu Tộc đột kích của quy mô vậy xui xẻo nhất chính là chúng ta rồi. Thấy tốt liền thu vào, đắc thắng liền lui không phải là quá đẹp sao.

- Đã hiểu.

Lúc nói chuyện, nhóm Đậu Binh vẫn còn dọn dẹp các nơi trong yêu thành.

Một trận chiến ở Vạn Bảo Thiên, Đậu Binh bị tổn thất không nhỏ.

Nhưng sau khi rời khỏi Huyết Hà Giới, Đường Kiếp đã gieo chúng vào trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ, phiêu lưu hai năm trong hư không vô tận khiến cho số lượng của Đậu Binh tăng lên rất nhiều, hiện giờ số lượng đã đạt tới số lượng hai vạn năm ngàn.

Hiện giờ Đậu Binh lấy một trăm đậu làm một đôi, 250 tiểu đội Đậu Binh trùng trùng điệp điệp dọn dẹp trên đường, giống như quỷ vào thôn, đừng nói là tiểu yêu bình thường, cho dù là yêu vật cấp Hóa Hình cũng không dám cứng rắn chống đỡ, đều chết hoặc chạy trốn.

Đường đường là thành Bách Chiến cứ như vậy liền bị rửa sạch không còn trong thời gian cực ngắn, trống rỗng không còn ai trừ một người một yêu.

Sau khi Y Y thu dọn một chút, trận chiến này tổng cộng giết chết khoảng bốn đến sáu ngàn yêu vật.

Đường Kiếp đánh chết yêu vật ước chừng 800 con, trong đó bao gồm một gã yêu vương Hóa Hồn hậu kỳ, tám gã Hóa Hồn trung kỳ và hai mươi sáu tên Hóa Hình sơ kỳ yêu tướng.

Nhóm Đậu Binh đánh chết 2600 tên yêu vật, bao gồm yêu binh và yêu vật bình thường.

Cuối cùng còn lại là Hắc Nghiệt nuốt chửng một ngàn tới ba ngàn yêu vật, bởi vì không có thi thể cho nên không thể tính toán cục thể, nhưng thực lực của người này lại bởi vậy cũng nâng cao không nhỏ.

Cuối cùng yêu đan lấy được tổng cộng có hơn 1100 viên, trong đó Đậu Binh lấy được nhiều nhất, ước chừng 800 viên, nhưng phần lớn là tiêu hao quá nhiều, Đường Kiếp thu hoạch ít, ước chừng ba trăm viên, nhưng phần lớn đều toàn vẹn, ngoài ra chính là số lượng lớn da lông, cốt nhục và một ít linh thạch.

Thu hồi tất cả mấy thứ này, nhìn nhìn chỗ thành thị đã bị tàn sát không còn, Đường Kiếp thổn thức một tiếng:
- Thật sự muốn bỏ vào trong đồ.

Một tòa thành thị biến mất tuyệt đối sẽ khiến Đại Năng chú ý, loại vật như Sơn Hà Xã Tắc Đồ ở nơi nào đều là cấm kỵ. Đường Kiếp có thể không ngại khiêu chiến thực lực Yêu Tộc mạnh nhất của Thanh Vân Giới, nhưng hắn lại để ý tới cấm kỵ.

Thời khắc này nhìn thoáng qua thành Bách Chiến lần cuối, Đường Kiếp xoay người rời đi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com