Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 840: Tiểu Tam (p1)



Sau khi mất đi Âm Khô Đằng, cánh cửa Minh Giới vốn là lung lay sắp sụp đổ, bất cứ lúc nào cũng có khả năng biến mất, thời khắc này lại gặp phải công kích của Đường Kiếp, lập tức phát ra quang hoa chói lóa.

- Không!
Thứ tồn tại phía sau cánh cửa phát ra tiếng rống giạn phẫn nộ, muốn thu hồi cánh tay lại.

Nhưng vẫn chậm một bước.

Sau khi bộc phát ra quang diễm kinh người, đồng thời cánh cửa Minh Giới ầm ầm sụp xuống.

Nương theo lấy cánh cửa Minh Giới sụp xuống, không gian bị chặn lại nhanh chóng co rút, giống một vòng tròn, co về hướng về trung tâm, trong nháy mắt liền biến mất không thấy gì nữa. Cùng lúc đó, là cánh tay quỷ chưa kịp thu hồi, ở chỗ lối đi không gian biến mất chỉ thu hồi được nửa cánh tay, còn lại sau khi lối đi gian biến mất nó cũng gãy theo.

Một cái xương bàn tay thật lớn đấy, tái nhợt cứ như vậy từ không trung rơi xuống.

Nhìn cánh cửa Minh Giới biến mất, Đường Kiếp lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, trước mắt hơi choáng, suýt chút nữa ngồi ngay đó.

Trận chiến vừa rồi tuy rằng ngắn ngủi, nhưng mạo hiểm không hề kém lúc trước, hơi không cẩn thận chính là kết quả người chết đạo tiêu.

Thật không ngờ tới bên trọng Minh giới lại có sinh vật hung hiểm khủng bố như vậy tồn tại, quả nhiên thế giới rộng lớn, cường nhân đầy rẫy, một chút cũng không thể khinh thường. Vừa rồi mình nếu phản ứng hơi chậm một chút, chỉ sợ đã là vong hồn dưới tay của quỷ kia rồi.

Quỷ vật kia cũng coi như xui xẻo, nó ở trong Minh giới phải làm một pho tượng Đại Năng. Phỏng chừng khki Tôn Thư Minh mở ra cánh cửa Minh Giới vừa lúc để nó phát hiện ra, cho nên liền dùng Âm Khô Đằng để ổn định cửa Minh Giới, mưu đồ thông qua cánh cửa này để xâm lấn thế giới có ánh mặt trời. Còn về phần tại sao bản thân nó chưa đi tới đây, tạm thời chưa biết được, nhưng có thể khẳng định là bởi vì nguyên nhân nào đó nên nó bị hạn chế, chỉ đưa một bàn tay qua cánh cửa mà thôi. Mà vận khí của nó hiển nhiên không tốt, không ngờ tới Đường Kiếp sẽ trở về chỗ cũ, kết quả chính là không thể tới nhân gian phồn hoa một lần, ngược lại tặng một bàn tay cho Đường Kiếp.

Mặc dù chỉ là suy luận, nhưng Đường Kiếp đại khái đã đoán đúng. Không đề cập tới vị Đại Năng ở Minh giới nổi giận như thế nào, thời khắc này Đường Kiếp đứng ở bên cạnh quỷ thủ, nhất thời cũng nổi lên chút do dự.

Qủy thủ có thể chịu đựng được công kích của Thập Tuyệt Sát Nhận, không hỏi cũng biết đây là bảo bối.

Tuy nhiên loại vật này trên sách cũng không nói có thể dùng vào việc gì, Quỷ Vệ cũng chỉ cần tàn hồn không có xương cốt, cho nên cách dùng cụ thể, chính mình còn phải nghiên cứu thêm, thời khắc này ngẫm lại chỉ có thể thu vào trong xã tắc đồ trước đã.

Quay đầu nhìn trước mắt, cả phiến không gian đã là một mảnh bừa bãi, dưới cái tát của quỷ thủ, tất cả quỷ vật đều bị diệt hết.

Quỷ vật bởi vì quỷ khí quá nặng, cũng không thích hợp thu vào trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ. Quá nhiều quỷ vật sẽ khiến âm khí của thế giới bên trong Sơn Hà Xã Tắc đồ tăng thêm, bất lợi để vật sống sinh tồn, cho nên Đường Kiếp chỉ chọn lấy vài thi thể quỷ vật ném vào trong tấm bản đồ.

Mặt khác cũng có ít thi thể đến là cũng có giá trị —— ví như yêu vương.

Trên mặt đất ở một góc, Đường Kiếp thấy được một đống thi thể yêu vương.

Đó từng là những đại nhân vật lừng lẫy, hiện giờ cứ như vậy đã bị chết trong tay một đám quỷ vật không có danh tiếng gì, cả đám trước khi chết đều mở to hai mắt, mặt lộ vẻ kinh hãi, bộ dạng chết không nhắm mắt.

Chúng nó đa phần đều là bị hút hết dương khí mà chết, cho nên khi chết thân hình khô cong, như đống thây khô vạn năm.

Thi thể như vậy kỳ thật đã không có giá trị gì đáng nói, chỉ đáng ném vào trong bản đồ làm phân bón mà thôi, tuy nhiên xuất phát từ tâm tính tham lam vô độ, Đường Kiếp vẫn kiểm tra một chút những thi thể này, bởi vì hắn không chú ý tới Hắc Hoa Đàm không thấy đâu cả.

Khi kiểm tra đến Thanh Lân quỷ giao, Đường Kiếp chú ý tới hình như trong nửa thân thể còn lại của nó dường như có đồ vật gì đó. Đường Kiếp lôi thi thể giao long thì nó run lên, một cái bình nhỏ từ trong thi thể lăn ra. Đây là loại bình ngọc chuyên môn dùng để đựng linh dược trân quý, bên trong có không gian thần diệu, có thể chống đỡ pháp thuật xâm nhập, khiến thứ để bên trong không dễ dàng bị hư hỏng.

Đường Kiếp nhặt bình lên, mở nắp bình, ra chỉ thấy trong bình có sóng xanh nhộn nhạo, một đóa hoa màu trắng nửa chìm nửa nổi trong nước.

Nhìn thấy vậy, Đường Kiếp cười cười, cất kỹ chiếc bình ngọc.

Đáng tiếc là không tìm thấy thi thể của Tôn Thư Minh, tuy nhiên sau khi sưu tầm một phen, Đường Kiếp cũng tìm được một ít mảnh vụn quần áo của Tôn Thư Minh, ngoài ra còn có chính cây bút của gã.

Đường Kiếp thu hồi quần áo và tuyệt bút, bên này con rối Vân Mẫu cũng ôm Y Y cũng đi tới.

Quỷ thủ tấn công, khiến trận pháp vừa đưa tu sửa của con rối Vân Mẫu lại bị phá hư, nhất là phần lưng. Tuy nhiên cũng nhờ có nó, mới bảo hộ Y Y không bị làm sao.

Trước kia khi gặp nguy hiểm trong chiến đấu, Đường Kiếp đều đưa Y Y vào trong xã tắc đồ trước, sự tình lần này tới quá mức đột ngột, thế cho nên Y Y mới đi dạo qua quỷ môn quan một vòng.

Chuyện này cũng nhắc nhở Đường Kiếp một chút, Y Y chỉ là Hóa Hình sơ kỳ, đã có chút theo không kịp cước bộ của mình rồi, nhất định phải khiến Y Y cũng nhanh chóng nâng cao thực lực lên.

Tuy nhiên tinh vật không có sở trường tu luyện, đối với thiên tài địa bảo yêu cầu rất cao, cho dù là Đường Kiếp thì nhất thời cũng không tìm thấy biện pháp có thể nâng cao tu vi của nàng lên.

Nếu lúc này ở Huyết Hà giới thì tốt rồi.

Mậu dịch hai giới mang đến tài nguyên phong phú, tuyệt đối có thể nâng cao thực lực của Y Y trên phạm vi rộng.

Cho tới cho hiện tại, cũng chỉ có thể nghĩ cách khác thôi.

Đương nhiên, tài nguyên cũng sẽ không lãng phí, tin tưởng Hứa Diệu Nhiên nhất định sẽ lợi dụng triệt để. Có lẽ chính mình tương lai trở lại Tê Hà, gặp được một Hứa Diệu Nhiên với cảnh giới không thua chính mình đâu.

Vừa nghĩ tới Hứa Diệu Nhiên, trong lòng Đường Kiếp lại ảm đạm một chút.

Tuy rằng Âm Khô Đằng đã đến tay, nhưng Vận Chuyển Trận vượt không gian cần không chỉ có nó, còn có bao nhiêu long cốt chi linh đều là một đám nguyên liệu trân quý hi hữu. Trong khoảng thời gian ngắn, trở về vẫn như cũ chỉ là hy vọng xa vời.

- Đúng rồi, ngươi hiện tại thế nào?
Đường Kiếp hỏi con rối chiến Vân Mẫu.

Giết nhiều quỷ vật như vậy, hấp thu nhiều tàn hồn, đối với thực lực của Quỷ Vệ có tác dụng khá lớn đấy.

Con rối chiến Vân Mẫu trả lời:
- Ta cảm giác rất tốt, ta nghĩ rằng ta cũng cần một ít thời gian để tiêu hóa những lực lượng này. Hấp thu toàn bộ chúng nó, thì ta mới có thể thăng tiến một bậc rồi.

- Ít nhất ngươi nói chuyện đã lưu loát hơn so với trước kia rồi.
Đường Kiếp cười nói, nhìn Y Y, hắn lại bổ sung một câu:
- Cảm ơn ngươi đã cứu Y Y, lần xông pha này, tất cả bỏ ra đều đáng giá.

U hỏa trong mắt con rối chiến chỉ lóe sáng vài cái, không nói gì nữa.

Mắt thấy nơi này đã không còn việc gì nữa, Đường Kiếp liền vào trong Xã Tắc Đồ. Ở trong thế giới đó, tìm một chỗ non xanh nước biếc, đào một cái hố sau đặt tuyệt bút và quần áo của Tôn Thư Minh vào, xây một ngôi mộ cho Tôn Thư Minh chôn quần áo và di vật, coi như là thể hiện lòng kính trọng của mình với vị anh hùng, hi sinh vì nước vì dân này.

Làm xong chuyện này, Đường Kiếp đang định rời đi, chợt thấy xa xa một đạo u ảnh hiện lên.

Đường Kiếp đầu tiên là ngẩn người, sau đó bật thốt lên:
- Tiểu Tam?


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com