Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 863: Cưỡng ép (p1)



Ầm!

Công kích đến từ một tên yêu tướng đã đánh trúng Tử Thát yêu, Tử Thát Yêu kia kêu lớn một tiếng từ không trung ngã xuống, hộc máu chỉ vào Băng Si nói:
- Ngu xuẩn… ngu xuẩn…

Sau đó chân đạp một cái, cứ như vậy chết đi.

Sau khi thi thể hóa lại thành nguyên hình Tử Thát, lũ yêu đều thất thần.

- Nó là thật.
Có một yêu vật nói.

Vậy giả chính là tên kia?

Quay đầu nhìn lại, sớm không thấy tăm hơi của Đương Kiếp, trong thành Thiên Đao khắp nơi đều là yêu vật biến ảo chiến đấu, toàn bộ bên trong thành đều là một mảnh hỗn loạn.

Nhìn tới cảnh tượng này, trong lòng Băng Si cũng khẽ ngẩn ngơ.

Đột nhiên một đạo linh quang hiện lên trong lòng, Băng Si hét to:
- Ở trong cung!

Sau đó liền bay về phía cũng Thái Tử.

Đi vào cung Thái Tử, Băng Si một đầu hướng về chỗ Y Y, chỉ nhìn thấy tiểu cô nương đứng ở dưới một thân cây.

Băng Si mừng rỡ, vung tay chộp về phía Y Y.

Giờ phút này toàn thân Y Y bị khống chế, một trảo này tự nhiên là dễ như trở bàn tay.

Nhưng ngay tại lúc một trảo này của nó hạ xuống hết sức, lại thấy Y Y đột nhiên ngẩng đầu cười với mình.

Trong lòng Băng Si phát lạnh, chỉ thấy Y Y đưa tay bắt lấy cánh tay của nó nhè nhẹ uốn éo, đã bẽ gãy cánh tay của nó, sau đó liền đánh ra một quyền.

Băng Si nhìn thấy trước ngực mình đã xuất hiện một động lớn trong suốt.

- Ngươi…
Băng Si không dám tin nhìn phía trước.

Mặt của cô gái biến hóa, một lần nữa hiện ra khuôn mặt ác nghiệt của Đường Kiếp.

Hắn nói:
- Ngươi chậm một bước rồi.

Tay khẽ vẫy, Y Y đã hiện ra trên vai hắn.

Chiến đấu kết thúc.

Trong thành Thiên Đao một mảnh bừa bãi, tất cả yêu vật đều chết hết.

Không ngoại trừ một ai.

Tiểu Lôi Hoàng, vị hoa hoa vương gây ra họa giết người ở thành Thiên Đao, hiện giờ vẫn còn nằm trong hầm hôn mê bất tỉnh.

- Ca ca, ngươi không có ý định giết hắn sao?
Y Y nhìn tiểu Lôi Hoàng kia, xiết chặt nắm tay nhỏ hỏi.

Chính là sắc lang này làm hại nàng suýt nữa khó giữ được trong sạch, thời khắc này Y Y thầm nghĩ muốn chém nó thành trăm ngàn mảnh.

- Đừng có gấp, hắn còn có giá trị lợi dung.
Đường Kiếp cười nói:
- Hơn nữa hắn cũng không thấy thân phận thật của ta.

- Ngươi muốn đem hắn bán cho Yêu Hoàng Lôi Đao sao?
Nghe được Đường Kiếp có ý tứ buông tha cho tiểu Lôi Hoàng, Y Y lập tức thương tâm.

Đường Kiếp cười nói:
- Cái đồ ngốc, làm sao có thể chứ? Nếu hắn dám bắt nạt ngươi, có thế nào cũng phải chết. Tuy nhiên trước khi chết cũng phải phát huy một ít tác dụng của hắn mới nữa. Hơn nữa cũng chỉ để hắn còn sống mới khiến ngươi nguôi giận được.

Mắt Y Y sáng lên:
- Đúng vậy, cứ như vậy giết hắn cũng lợi cho hắn quá!

Trong đôi mắt nhỏ đã hiện lên ánh sáng:
- Vậy chúng ta đi thôi.

Nàng đã bắt đầu hùng hổ muốn tiến vào hoàng cung chà đạp tiểu Lôi Hoàng.

- Gấp cái gì chứ, vừa vào Bảo Sơn làm sao có thể tay không mà về chứ. Thành Thiên Đao này chắc hẳn cũng có chút bảo bối, sao lại không ở lại thăm dò một chút chứ.
Đường Kiếp nói xong phất phất ống tay áo, vô số phục chế thể đã nhảy ra, lục soát khắp bốn góc, những nơi của hắn hoặc là các tiểu yêu khác, phàm là có giá trị liền không buông tha. Nếu không sợ làm quá mức sẽ bị nhìn ra, có lẽ những thứ không đáng tiền Đường Kiếp cũng không muốn buông tha —— đối với Sơn Hà Xã Tắc Đồ mà nói, bùn đất cũng là tài nguyên.

Một lúc lâu sau, vô số phục chế thể mang theo bao lớn bao nhỏ các loại tài nguyên trở về, đương nhiên cũng bao gồm cả yêu thi, Đường Kiếp nhìn cũng không nhìn, ném tất cả vào trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ, lúc này mới dẫn theo Y Y rời đi.

Lại một tòa thành thị cứ như vậy bị Đường Kiếp cướp sạch không còn.

Loại sự tình này làm nhiều lần, ngay cả chính Đường Kiếp cũng cảm giác mình không chỉ là kẻ cướp mà còn là kẻ cướp cướp sạch sẽ.

Vài ngày sau tiểu Lôi Hoàng dần dần tỉnh lại, phát hiện bản thân mình đang bị nhốt ở bên trong một lồng sắt thật lớn, bên trong đều là một mảnh hắc ám. Trên người bị hạ phù chú đóng kín linh khí lưu động. Tài vật trên người lại không nhìn thấy.

Tiểu Lôi Hoàng sợ tới mức kêu to:
- Kẻ nào? Kẻ nào dám đối xử với ta như vậy? Có biết ta là ai không?

Thời điểm hắn mới ra tới thành Thiên Đao đã bị đánh ngất, thế cho nên vẫn không nhận thức được mọi chuyện.

Tiếng cười ha ha vang lên, sau đó là một ngọn đèn dầu tự động hiện lên trên không trung, lảo đảo giống như quỷ lửa, soi sáng một mảnh u ám.

Một khuôn mặt trắng bệch hiện lên trước mắt tiểu Lôi Hoàng, trong mắt còn treo tơ máu:
- Ta là quỷ…. Là quỷ tìm ngươi là quỷ tìm ngươi lấy mạng.

- A!
Tiểu Lôi Hoàng kia sợ tới mức quát to một tiếng ngã xuống, đặt mông ngồi xuống đất.

Đầu tiên là quát lên:
- Đừng tìm ta!

Sau đó lại tỉnh ngộ kêu lên:
- Ta là con trai của Yêu Hoàng Lôi Đao, ai dám động đến ta? Cho dù là quỷ thì thế nào? Tránh ra cho ta, cẩn thận ta một đao bổ chết ngươi!

- Đao? Ngươi còn có đao sao?
Thanh âm khinh thường vang lên.

Ngọn đèn dầu lại sáng chút, chiếu sáng mọi ngóc ngách u ám.

Một gã nam tử to lớn đang ngồi, trong tay vuốt vuốt một cây đao, đúng là thanh Lôi Cực Chiến đao của tiểu Lôi Hoàng.

- Yêu Hoàng Ngân Nhãn?
Tiểu Lôi Hoàng bất thốt kêu ra tiếng.

Thân thể hắn là con trai của Yêu Hoàng, tự nhiên đã gặp qua bộ dáng của Ngân Nhãn.

- Ngươi nên gọi ta là thế thúc.
Đường Kiếp không chút để ý trả lời. Luận về bối phận, Ngân Nhãn và Lôi Đao cùng thế hệ, trong tình huống này, tiểu Lôi Hoàng đích thật nên gọi Yêu Hoàng Ngân Nhãn một tiếng thế thúc.

Tiểu Lôi Hoàng đầu tiên là ngây ra, lập tức nói:
- Thế thúc hảo, không biết thế thúc nhốt tiểu chất ở chỗ này là có ý gì?

Tuy rằng tiểu Lôi Hoàng ương ngạnh, nhưng cũng không phải kẻ ngu, đối mặt với Yêu Hoàng Ngân Nhãn tự nhiên sẽ không cứng rắn, mạnh mẽ. Nếu Đường Kiếp nói như vậy hắn liền được thế lấn tới hỏi lại Đường Kiếp.

Đường Kiếp vẫn không chút để ý như cũ:
- Dụng ý gì sao? Ngươi bắt đi em gái của ta, có phải nên cho ta cái công đạo hay không?

- Muội muội của ngươi?
Tiểu Lôi Hoàng ngẩn ngơ.

- Đúng, là dì của ngươi,
Đường Kiếp chỉ chỉ cô gái bên cạnh nói.

Tiểu Lôi Hoàng nhìn về phía nàng kia, trong mắt một mảnh mờ mịt.

Chưa từng gặp.

- Ta… bắt nàng đi sao?
Tiểu Lôi Hoàng chỉ chỉ nàng kia:
- Nàng là muội tử của ngươi?

Đường Kiếp gật gật đầu:
- Đúng vậy!

- Điều đó không thể nào!
Tiểu Lôi Hoàng kêu to:
- Ta căn bản không có khả năng cảm thấy thích thú với loại nữ nhân thế này, ta thích chính là tuổi còn nhỏ, càng nhỏ càng tốt!

- Tỷ như cái dạng này sao?
Đường Kiếp chỉ chỉ nữ tử tái nhợt kia, chỉ thấy dung mạo nàng kia biến hóa, rõ ràng biến thành bộ dáng của Y Y.

Thấy là Y Y, tiểu Lôi Hoàng chấn động toàn thân:
- Là nàng sao? Ngươi là muội muội của Yêu Hoàng Ngân Nhãn?

Y Y nắm quả đấm nhỏ nói:
- Thích tuổi còn nhỏ sao? Hừ, ngươi là tên yêu cặn bã, cũng không biết đã gây tai họa cho biết bao cô nương, bổn đại tiểu thu hôm nay muốn hảo hảo thu thập ngươi, trừ hại cho dân.

Đường Kiếp chỉ tay ra, biến Y Y thành bộ dáng nữ tử thanh xuân như trước, chỉ có điều trên mặt không còn màu trắng bệch và khóe mắt tơ máu, lúc này mới nói:
- Giao cho ngươi đó, nhớ kỹ đừng giết chết.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com