Nàng từng bước một đi đến gần tiểu Lôi Hoàng, giờ khắc này vẻ mặt thoạt nhìn cực kỳ giống mẹ kế ác độc trong đồng thoại.
Nhìn bộ dáng của Y Y, tiểu Lôi Hoàng hoảng sợ tới mức kinh hãi lạnh mình, hét lớn: - Không, không, ta biết mình sai rồi, bỏ qua cho ta đi, buông tha cho ta đi! Thế thúc, thế thúc cứu ta với, nể mặt cha ta đi, ta biết sai rồi, ta thật sự không biết nàng là dì ta….
-….. Đường Kiếp lắc lắc đầu đi ra ngoài, bên tai đã truyền tới tiếng kêu như bệnh tâm thần của tiểu Lôi Hoàng.
Đường Kiếp bịt tai không thèm nghe, phối hợp đi ra bên ngoài hoa viên ngắm hoa.
Tra tấn tiểu Lôi Hoàng là một bộ phận trong kế hoạch, vừa có thể giảm tức giận trong lòng Y Y, cũng có thể làm tiểu Lôi Hoàng nhận thức sâu sắc bộ mặt mới của Y Y, sau đó kế hoạch tiếp theo rất trọng yếu.
Sau nửa canh giờ, Y Y từ trong lao đi ra.
Tinh thần sảng khoái.
- Đều tốt rồi hả? Đường Kiếp hỏi.
Y Y trả lời: - Vâng, tiểu Lôi Hoàng này vô dụng lại sợ chết, hỏi hắn cái gì cũng ra.
Nói xong Y Y đã đưa cho Đường Kiếp ngọc giản vừa mới ghi chép xong, mặt trên ghi chép rõ ràng là hai một công pháp Lôi Cực Tâm Kinh và Lôi Ảnh Toái Không đao mà Yêu Hoàng Lôi Đao đắc ý nhất.
Lôi Ảnh Toái Không Đao và Trường Sinh kiếm giống nhau, đều là chiến pháp thần thông cấp cao nhất, mặc dù Đường Kiếp có thể tu luyện nhưng cảnh giới không đủ khó có thể phát huy uy lực của nó.
Thế nhưng Đường Kiếp không hề vội, với hắn mà nói, bây giờ không cần thiết phải tu luyện Lôi Ảnh Tóa Không Đao này.
Ít nhất bây giờ không phải lúc.
Thu hồi ngọc giản, Đường Kiếp nói: - Đây chỉ là bắt đầu, từ giờ trở đi, mỗi ngày tới thu thập tiểu tử này một chút, lại tiếp tục đào ra những thứ chúng ta cần từ trong miệng hắn, nhớ kỹ một lần đừng hỏi nhiều lắm để tránh hắn cảnh giác.
- Yên tâm đi, ta biết rồi. Y Y hưng phấn nói, nàng vô cùng yêu thích nhiệm vụ mà Đường Kiếp giao cho nàng.
Xem bộ dáng nàng giương nanh múa vuốt, hơi có chút giống một tiểu ác ma.
- Vậy đi, bây giờ ngươi tới sau núi hảo hảo tu luyện Đế Tâm Chủng Liên tâm pháp đi. Tránh lần sau gặp phải tình huống thế này lại đánh không lại. Đường Kiếp cười nói.
- Đó là do bọn họ có nhiều người. Y Y không phục mím môi, bất quá vẫn ngoan ngoãn nghe theo Đường Kiếp đi tới sau núi tu luyện.
Hiện giờ yêu vật trong hoàng cung đều biết, Yêu Hoàng Ngân Nhãn đi ra ngoài một chuyến đã mang về một em gái.
Tuy nhiên không có người nào nghĩ đến, vì cô em gái này mà vua của bọn họ đã làm những gì.
Cùng lúc đó, mọi chuyện phát sinh là thành Thiên Đao cũng truyền khắp trong lãnh thổ yêu quốc Lôi Đao. Một tòa thành thị bị san thành đất bằng, mà con trai của Yêu Hoàng lại chưởng quản khu đất đó, chuyện này nhất định không phải là nhỏ. Nghe nói Yêu Hoàng Lôi Đao nghe thấy liền giận dữ, truyền lệnh nhất định phải tìm được tiểu Lôi Hoàng, cũng tra ra là ai làm.
Tiểu Lôi Hoàng khó tìm, nhưng muốn tra ra hung phạm lại không quá khó khăn. Tuy rằng thành Thiên Đao đã bị san thành đất bằng, nhưng hình tượng của Yêu Hoàng Ngân Nhãn lại có chút chói mắt, huống chi Đường Kiếp còn sừ dụng cờ Yêu Hoàng triệu tập vô số yêu vật.
Sau khi biết được chuyện Yêu Hoàng Ngân Nhãn truy vấn từ lão sơn dương và yêu vật nơi đó, Yêu Hoàng Lôi Đao liền biết được tất cả đáp án—— hắn biết rất rõ tật xấu của con mình.
Mười hai ngày sau sự kiện thành Thiên Đao, Đường Kiếp đang ở ngự thư phòng phê duyệt tấu chương.
Có tiểu yêu báo lại: - Bẩm bệ hạ, có sứ giả của Lôi Đao cầu kiến.
- Hả? Đường Kiếp nhướng nhướng mày: - Rốt cuộc đã tới rồi sao? Mời vào.
Một yêu tướng đã tiến vào ngự thư phòng, khom người với Đường Kiếp nói: - Uy Hải Hầu Bá Lao bái kiến Ngân Nhãn bệ hạ.
Tên của vị Uy Hải Hầu này Đường Kiếp đã từng nghe qua. Đây là do một loại kêu là Kim Nguy Yến tu thành yêu vật, thực lực cũng không cường, nhưng lại có một loại thiên phú vô cùng đặc thù. Lần này bị Lôi Đao phái tới đây, chắc hẳn là có liên quan tới thiên phú của nó.
Đường Kiếp cười cười: - Hóa ra là Uy Hải Hầu tới, chắc hẳn là vì tiểu Lôi Hoàng phải không?
Tinh thần của Bá Lao rung lên: - Nghe ý tứ của bệ hạ, Thái Tử thật sự là ở trong tay bệ hạ?
Đường Kiếp không nhanh không chậm nói: - Đương nhiên. Ta muốn giấu diếm nên ngày đó yêu vật gặp qua ta đều bị chết, không để lại manh mối gì cho các ngươi. Chẳng qua mất mười hai ngày mới tìm được ta…. Chứng tỏ hiệu suất của các ngươi cũng quá chậm.
Nghe nói như thế, Bá Lao thở dài một hơi, chỉ cần tiểu Lôi Hoàng không chết thì mọi việc đâu còn có đó. Vội cười theo nói: - Là chúng ta vô năng, đã khiến bệ hạ phải đợi lâu. Ngọn nguồn việc này bọn ta đã biết hết, là Thái Tử lỗ mãng bắt người của bệ hạ, phải chịu chút giáo huấn. Giờ sự tình đã qua, có thể xin bệ hạ thả Thái Tử được không?
- Đã qua sao? Đường Kiếp nhìn Bá La: - Chuyện đó do ngươi định đoạt sao?
Bá Lao hơi chậm lại, Đường Kiếp tựa vào ghế Vương, nói: - Ngươi hãy bảo Lôi Đao tới nói chuyện với ta.
Bá Lao thở dài một hơi, chỉ có thể gật đầu đáp ứng: - Vâng.
Ngay sau đó, chỉ thấy trong ánh mắt của nó bắn ra một đạo quang hoa, một bóng người đã hiện ra trước người. Người nọ mặc Hoàng Long bào đai ngọc, đầu đội kim quang, chân mang giáu Thất Tinh Bộ Vân, tướng mạo khí vũ bất phàm, đúng là Yêu Hoàng Lôi Đao.
Thời khắc này vừa xuất hiện, Yêu Hoàng Lôi Đao đã nói: - Ngân Nhãn, con ta có phải ở trong tay ngươi không?
Đường Kiếp cười nói: - Con của ngươi không chịu thua kém, lại dám đánh chủ ý lên muội muội của ta, ta chỉ có thể thay ngươi dạy dỗ hắn một phen.
Nghe được đứa con còn sống, Lôi Đao cũng nhẹ nhàng thở ra, miệng rộng nhếch lên: - Muội muội của ngươi? Muội muội của ngươi ở đâu ra?
- Ta vừa mới nhận. Đường Kiếp phất tay, lúc này Y Y đã nhận được tin tức, từ sau núi đi tới, phiên nhiên xuất hiện trước người Yêu Hoàng Lôi Đao.
Khẽ khom người với Yêu Hoàng Lôi Đao, Y Y nói: - Bái kiến Yêu Hoàng bệ hạ.
Lôi Đao thấy liền bĩu môi một cái: - Chỉ bằng ngươi sao? Không đúng, ngươi không hợp khẩu vị con ta.
Y Y hừ một tiếng: - Có phải hay không cứ hỏi con ngươi là sẽ biết.
Nói xong khẽ vẫy tay, một cây dây leo đã kéo Lôi Đao ra ngoài.
- Con trai! Yêu Hoàng Lôi Đao hét to ra tiếng.
Y Y một cước đã vào sau lưng tiểu Lôi Hoàng, tiểu Lôi Hoàng chỉ thấy cổ họng buông lỏng, đã có thể nói chuyện, hét lớn: -Cha cứu con với!
Lôi Đao chỉ Y Y: - Chỉ vì người phụ nữ này mà ngươi chôn vùi toàn bộ thành đô Thiên Đao sao?
Tiểu Lôi Hoàng nhìn thoáng qua sau lưng Y Y, sợ hãi gật đầu.
- Rác rưởi! Cái loại không có tiền đồ! Yêu Hoàng Lôi Đao quăng một cái tát qua.
Rõ ràng chỉ là một cái ảo ảnh, thế nhưng một cái tát này đã khiến tiểu Lôi Hoàng ngã rạp xuống đất, trên mặt sưng lên một khối lớn, cùng lúc đó, Uy Hải Hầu kia cũng phun ra một ngụm máu tưới, hiển nhiên cái giá phải trả của mộ cái tát này chính nó phải tiếp nhận.
Một cái tát ngã đứa con mình, Lôi Đao căm tức nhìn Đường Kiếp: - Việc này là con ta làm sai trước. Thả nó, việc thành Thiên Đao bị giết ta sẽ không tính toán với ngươi.
Đường Kiếp cười lạnh: - Lôi Đao, trinh tiết muội muội chỉ một thành Thiên Đao là có thể bù lại sao? Ngươi không tính toàn với ta nhưng ta lại muốn so đo với ngươi! Muốn ta thả tiểu Lôi Hoàng sao? Được, ngươi dùng Thiên Huyền Trọng Thủy và Vô Quang Thánh giáp tới đổi!