Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 871: Cố kỹ trọng thi (p1)



Y Y bị ý nghĩ của Đường Kiếp làm cho kinh hãi.

Nhưng nàng vẫn là đồng ý với ý kiến của Đường Kiếp.

Chính như lời hắn nói, có thể cướp sạch hai quốc gia vẫn tốt hơn là chỉ cướp được có một quốc gia.

Đương nhiên, chuyện này cũng có khuyết điểm, chính là giả mạo càng nhiều người, càng dễ dàng bị vạch trần. Chỉ cần có một Yêu Hoàng bị bại lộ thân phận, thì Yêu Hoàng còn lại cũng sẽ bị bại lộ sau đó không lâu.

Nhưng Đường Kiếp không thèm để ý, hắn đã sớm chuẩn bị kỹ càng rồi.

Sau khi thu dọn hết mọi thứ, trạng thái hợp thể của Đường Kiếp tách ra, bản thể vẫn như trước duy trì trạng thái của Ngân Nhãn Yêu Hoàng, còn phân thân thì biến thành Lôi Đao Yêu Hoàng, mang theo Thiên Huyền Trọng Thủy, Vô Quang thánh giáp, Đại Uy chiến thuyền trở về Lôi Đao Yêu quốc.

Nơi ở của Lôi Đao Yêu Hoàng, là một thành thị tê là Lôi Đô, cung điện được gọi là Lôi Cực Cung, đều là lấy từ “lôi” làm tên gọi.

Sau mấy ngày bay, Đường Kiếp đã tới khoảng không trên thành Lôi Đô, nhưng hắn không ngừng lại, mà trực tiếp bay về Lôi Cực Cung mới hạ xuống.

Thủ vệ Lôi Cực Cung nhìn thấy hắn, đều quỳ xuống nghênh đón:
- Bái kiến Lôi Hoàng bệ hạ!

Đường Kiếp cũng không để ý tới chúng, thẳng vào trong cung, bay được một đoạn không xa trong miệng đã phun ra một ngụm máu.

Lũ yêu kinh hãi, đồng thanh hô lên:
- Bệ hạ!

Đường Kiếp phất tay nói:
- Không cần kinh hoảng, ta đại chiến với Ngân Nhãn một trận, bốn đại yêu vương đều chết trận, bản thân ta cũng trọng thương. Nhưng gã cũng chẳng tốt hơn ta là mấy, bị ta giết chết một cái mạng. Nếu không phải gã có Bất tử thiên châu, thì thế gian này đã không còn Ngân Nhãn Yêu Hoàng rồi. Tuy nhiên mất đi một mạng, từ nay về sau Ngân Nhãn cũng không còn quân át chủ bài này nữa, vĩnh viễn chỉ là kẻ yếu nhất trong năm yêu hoàng. E là sau này cũng không dám kiêu ngạo nữa, ha ha ha ha!

Lũ yêu nghe vậy thầm ngạc nhiên, chẳng ai ngờ rằng một trận chiến này lại diễn ra mãnh liệt như vậy.

Bốn vị yêu vương chết trận, Ngân Nhãn mất một cái mạng, bản thân Lôi Đao cũng bị trọng thương.

Một gã yêu tướng run rẩy nói:
- Không biết tiểu Lôi hoàng...

Sắc mặt Đường Kiếp trầm xuống:
- Chết rồi. Mối thù giết nhi tử, sau này ta tất báo!

Nói xong đã xoay người đi vào trong điện, cất giọng nói:
- Ta bị thương không nhẹ, cần lập tức chữa thương. Thông tri xuống, tự ngày hôm nay, bổn hoàng bế quan, không gặp ai!

- Vâng!
Lũ yêu cùng nhau lên tiếng.

Đây cũng là biện pháp mà Đường Kiếp nghĩ ra để giải quyết vấn đề.

Với thực lực phân thân là Tâm Ma, phải giả mạo Phân Thần đại yêu, so với khi hợp thể khó khăn hơn nhiều, bởi vì thực lực sai biệt quá lớn. Ban đầu Đường Kiếp dùng hợp thể giả trang, khí thế so với yêu vương bình thường cường đại hơn nhiều, cho dù đối mặt với yêu vương, đối phương cũng không có cảm giác khác thường.

Còn với khả năng của phân thân, sẽ rất khó duy trì được loại khí thế này.

Như vậy phương pháp tốt nhất chính là giả bộ bị trọng thương, bế quan từ chối tiếp khách.

Trọng thương thì khí thế giảm đi, bế quan không gặp ai, khả năng bại lộ tất nhiên sẽ giảm xuống.

Hơn nữa thông qua biện pháp này, cũng có thể cự tuyệt được đám nương nương của Lôi Đao Yêu Hoàng... Đường Kiếp cũng không quên đám nương nương của Ngân Nhãn khiến hắn đau nhức cả đầu.

Tiến vào trong điện, Đường Kiếp đi thẳng hướng vào căn phòng bí mật trong cung. Lúc này đây hắn cũng không giống như khi giả mạo Ngân Nhãn, chỉ mò mẫm chứ không biết gì cả. Hắn đến là có chuẩn bị từ trước, dựa vào cung khai của tiểu Lôi hoàng, nên hắn đã biết hết tình hình trong cung. Vượt qua mấy ngã rẽ, lập tức đi vào một chỗ trước ngự hoa viên.

Đường Kiếp lấy ra bên chiếc búa nhỏ, gõ ba cái vào núi giả trong hoa viên, chỉ thấy núi giả chia làm hai nửa, lộ ra cửa động.

Đường Kiếp liền đi vào trong động.

Đi một đoạn dài dòng, trước mắt liền sáng lên.

Trong đại sảnh quả nhiên cũng có một vị lão già đang cố thủ, nhìn Đường Kiếp đến không khỏi ngạc nhiên:
- Bệ hạ, ngài…

- Không sao.
Đường Kiếp phất tay nói:
- Ta cùng Ngân Nhãn đại chiến một phen…

Sau đó kể qua loa lại tình hình, Đường Kiếp nói:
- Mở Ma Quật ra, ta muốn nhìn một chút.

- Vâng!
Lão già đáp ứng, đi tới một chỗ trước vách đá, đối với vách đá vỗ nhẹ mấy cái, vách đá đột nhiên mở ra.

Trước mặt Đường Kiếp xuất hiện một cửa động, bên trong âm phong ào ào bay ra, mang theo uy áp vô tận.

Nếu nhìn kỹ, liền sẽ phát hiện, động này và cửa động sau núi của Ngân Nhãn giống nhau như đúc!

Đường Kiếp hít một hơi dài.

Quả nhiên là như vậy?

Lúc thẩm vấn tiểu Lôi Hoàng, Đường Kiếp vì muốn biết tình hình nơi này, nên hỏi khá chi tiết, cuối cùng không ngờ vô ý liền hỏi được nơi này, chính là nơi mà Lôi Đao Yêu Hoàng cực kỳ xem trọng, có uy áp vô tận. Gã từng cho nhiều yêu vật đi dò xét, nhưng đều là có đi không về, thậm chí ngay cả yêu vương đi vào rồi cũng không trở lại.

Biết được điều này, Đường Kiếp liền cảm thấy khác thường, lúc đó liền nghĩ muốn tới xem một chút.

Có thể nói ý định giết chết Lôi Đao Yêu Hoàng và giả mạo gã tiến vào nơi này, chính là xuất hiện ở khoảnh khắc đó.

Hiện giờ đang nhìn đến động này, Đường Kiếp không nói gì nữa, chỉ nói:
- Được rồi Phong lão, đóng cửa đi.

Lão già kia đóng vách đá lại, liếc nhìn Lôi Đao Yêu Hoàng một cái, lo lắng nói:
- Bệ hạ hơi thở người cực yếu, một thân công lực mười phần không còn một, rơi xuống tận Hóa Hình trung kỳ, một khi truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ khiến một số kẻ có dã tâm sẽ mưu đồ gây rối.

- Cho nên ta phải nhanh chóng khôi phục thực lực, trấn áp bọn đạo chích.
Đường Kiếp nói:
- Kế tiếp trong khoảng thời gian này, ta muốn toàn lực chữa thương, không có việc gì đừng cho bọn họ quấy rầy ta.

Phong lão quỳ xuống nói:
- Xin bệ hạ yên tâm, bệ hạ cứ việc an tâm tĩnh dưỡng, hết thảy mọi việc trong nước đều có tiểu lão nhân phụ trách.

Đường Kiếp thản nhiên nói:
- Chuyện trong nước đều có Thất Hải vương bọn họ phụ trách, khi nào cần ngươi tới quan tâm. Ngươi chỉ để ý phụ trách cung ứng nguyên liệu để ta chữa thương là được rồi.

Nghe thấy như thế, Phong lão không tiếp tục nghi ngờ, lên tiếng nói:
- Vâng, nghe lệnh bệ hạ chỉ bảo!

Đường Kiếp đã lớn lối bước vào bên trong.

Ở điểm này lên, Ngân Nhãn và Lôi Đao giống nhau, đều là đặt phòng tu luyện, ma huyệt cùng với kho báu ở cùng một chỗ. Đây có lẽ cũng là bởi vì tu luyện tốn thời gian dài, thứ gì quý giá cuối cùng cũng phải do chính mình bảo hộ thì mới yên tâm được.

Thạch thất tu luyện của Lôi Đao Yêu Hoàng dùng là lôi tinh, tĩnh tháp dùng là Thiên Hồ trúc, mặc dù cũng có ngưng tụ linh khí an thần dưỡng tính chi công, nhưng so sánh với Tử Tinh Ngọc phòng và giường Huyết San Đỏ của Ngân Nhãn thì có vẻ hơi kém chút, chỉ có điều trong lôi tinh ẩn chứa năng lực lôi điện nồng đậm, Lôi Đao Yêu Hoàng lấy lôi điện làm chủ coi như có chút tác dụng.

Thời khắc này đứng ở trước tĩnh thất, đóng cửa cửa chính lại, Đường Kiếp đi về phía trước bảy bước, đứng ở khối gạch xanh thứ bảy, sau đó xoay người nhìn về phía vách tường, chỉ thấy lôi tinh dùng để xây thành vách tường, quả nhiên có một khối đá màu sắc hơi nhạt một chút.

Đường Kiếp đưa tay đặt lên chỗ đó, chợt nghe răng rắc một tiếng, khối lôi tinh đã lún vào nửa khối, tiếp theo vách đá trong tĩnh thất mở ra, cũng xuất hiện một kho báu.

Sau khi đã chứng kiến kho báu của Ngân Nhãn, Đường Kiếp đói với kho báu của Lôi Đao có một loại cảm giác như chết lặng.

Hai bên đều là đồ vật xếp đầy, không biết bên trong có bao nhiêu kỳ trân dị bảo.

Nhưng ngay khi kho báu mở ra, đầu tiên đập vào mắt Đường Kiếp là một thứ, khiến hắn giật mình.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com