Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 900: Bẫy rập (p1)



Thanh âm không lớn, nhưng ngay tại khi rơi vào trong tai Thanh Phong một khắc, sắc mặt Thanh Phong đột nhiên đại biến:
- Cẩn thận!

Chỉ thấy vô số điểm hàn tinh đã đồng thời bay về phía mọi người.

Huyền Dùng đi đầu là kẻ đúng mũi chịu sào, bị bắn trúng, kêu lên một tiếng, rồi gục ngay tại chỗ, chỉ thấy trên người toát ra tảng lớn băng sương, gần như làm đông cứng cả người gã lại.

Là phi sương châm, đừng chống chọi!
Thanh Phong hét ầm lên.

Phi sương châm là pháp bảo độc môn của Hải Giác Bát La Sát, mỗi một cái đều là lấy hàn thạch ngàn năm làm tài liệu tế luyện mà thành, rất ít truyền ra ngoài, không nghĩ tới Hứa Diệu Nhiên sẽ có. Điều này cũng khó trách, ai bảo nàng có tiền cơ chứ, chỉ cần có tiền, cái gì là mua không được?

Thời khắc này thấy trúng phục kích, tất cả người tu Phong tổ đã cùng nhau tăng thêm vòng bảo hộ, hành động nhanh đến đã đẩy lên phía trước vô số chưởng phong, từng đạo ánh đao kiếm khí lại nối gót chém ra.

- Lưu lại vài kẻ sống!
Thanh Phong đã quát.

Ra khỏi Huyễn trận lập tức bị công kích, không cần hỏi, nơi này nhất định là địa điểm mà Hứa Diệu Nhiên đặt trọng binh canh gác…

Cũng liền ý nghĩa rằng Vận chuyển Trận nơi này nhất định có ý nghĩa phi thường.

Nếu đã bị phát hiện, Thanh Phong cũng không khách khí nữa, trực tiếp cường công, giờ này khắc này, che giấu ẩn nấp đã mất ý nghĩa, trước khi đối phương kịp phản ứng phải lấy được lợi thế mới là điều quan trọng.

Vù vù, toàn bộ người tu của Phong tổ đồng thời lao lên.

Cùng lúc đó, ở phía sau sơn cốc cũng xuất hiện vài người tu áo xanh.

Mấy người áo xanh rất rõ ràng chính là người phụ trách canh gác cửa ra Huyễn trận , một khi có người chưa bẩm báo tiến ra khỏi trận liền lập tức công kích. Tuy nhiên có lẽ là từ trước tới nay vẫn chưa phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn , nên thời khắc này dưới tình huống đột nhiên đột khởi , cũng có vài phần bối rối. Mắt thấy người của Phong tổ xông lại , một gã người tu áo xanh đã thổi sáo trúc trước ngực.

Thanh Phong biết không tốt , giơ tay lên , đánh ra một đạo quang mang màu xanh. Quang mang dừng ở trên người tu áo xanh , sức mạnh đến từ Tâm Ma toàn lực công kích vô cùng dũng mãnh , chỉ một kích liền giết chết đối phương , nhưng người tu kia trước khi chết vẫn kịp thổi sáo trúc. Tiếng sáo bén nhọn vang vọng thung lũng , ngay sau đó , một đạo huýt gió thê lương ngút trời vang lên trong cốc.

Tiếng huýt gió ngân nga , mang theo uy áp hùng mạnh , Thanh Phong lập tức ý thức được có cường nhân trấn thủ thủ hộ nơi này.

Quay người kêu lên:
- Mọi người cẩn thận , cường địch sắp tới.

Theo tiếng la của gã , chỉ thấy một đạo nhân ảnh với tốc độ cao từ trong cốc lao ra , bay thẳng đến.

Thanh Phong thấy thế vội vàng đón nhận , ngay tại khi đối phương lao ra cốc một khắc này , gã đã cảm giác được , người này ít nhất cũng phải là một người tu Tâm Ma , cảnh giới cũng xấp xỉ mình. Chính mình dốc toàn lực mới có thể ngăn cản được gã xông tới.

Nhưng ngay tại khi gã đón nhận , tỏng nháy mắt thân hình người nọ nhoáng lên một cái , đã từ bên hông gã lách qua , lao thẳng tới bức tường phòng hộ của Phong tổ phía sau Thanh Phong.

Thanh Phong hoảng hốt , phải biết rằng hắn mang đến này đó dưới tay trừ một người vì Linh Hoàn người tu ngoại , dư người cũng chỉ là Thoát Phàm Cảnh , nếu khiến một tâm Ma Tu người giết đi vào , vậy liền như Sư nhập bầy cừu.

Những người này mặc dù thực lực không cao , nhưng đều có kỳ năng riêng , nếu không cũng sẽ không được gã thu vào dưới trướng , nhận nhiệm vụ lần theo dấu vết , bởi vậy bất kể thế nào cũng không thể bị người này đánh chết.

Thời khắc này toàn lực lao đến , một chưởng đánh về phía sau lưng kẻ lao đến , người nọ lại cũng không quay đầu lại đánh ra một chưởng , cùng chưởng phong của Thanh Phong đối đầu.

Thanh Phong chỉ cảm thấy một cỗ hàn khí mãnh liệt từ trong tay mình tiến vào trong cơ thể , gần như làm đông cứng toàn bộ máu của cơ thể gã , linh khí toàn thân nhất thời không vận chuyển được , suýt nữa từ trên không trung ngã xuống.

Ngược lại kẻ kia liền mượn cơ hội giết người Phong tổ , hai tay vỗ vỗ , tảng lớn băng sương lạnh lẽo trào ra.

Vài tên người tu né tránh không kịp bị đánh trúng ngay tại chỗ , băng sương xâm nhập liền biến thành một đám lớn tử thi đóng băng , thân hình người nọ chợt lóe , chưởng chỉ đè xuống , khối băng xen lẫn máu thịt nổ lớn vỡ vụn. Vài tên người tu ngay cả cơ hội trả đòn cũng không có , lập tức chết tại chỗ. Trong chuyện này liền bao gồm cả người được gọi là Tuệ Hành.

Tiếp theo thâ hình người nọ lại lóe lên , lại rơi xuống tiếp tục đuổi theo đám người , thân hình nhanh như quỷ mị , thủ đoạn thì hung ác tàn nhẫn , không chỉ có như thế , thậm chí còn có thừa lực ngược hướng công kích Thanh Phong phía sau.

Thanh Phong tuy là người tu Tâm Ma , nhưng gã thân là thủ lĩnh Phong Đường , xưa nay lấy truy tung lần dấu vết địch nhân là việc chính , cũng không coi trọng chiến đấu , còn kẻ trước mắt này tuyệt đối là một cỗ máy chiến đấu chân chính , Thanh Phong không ngờ cũng không địch lại nổi , trong lòng hoảng hốt , không biết Hứa Diệu Nhiên từ chỗ nào tìm được đối thủ cường hãn như vậy , chớ nói Thanh Phong , hai Tâm Ma bình thường liên kết cũng không phải là đối thủ của kẻ này.

Người nọ một bên giết chóc còn một bên hừ lạnh:
- Chỉ bằng chút bản lĩnh ấy , cũng dám xông vào Hàn Băng cấm địa của ta , quả thực không biết sống chết!

Hàn Băng cấm địa?

Nghe nói như thế , lại nhìn người nọ khi ra tay hàn khí kinh người , băng sương bao trùm cả không gian , Thanh Phong trong lòng run lên , kêu lên:
- Người tới có phải là Nhạc Lãnh Tâm , Nhạc sư huynh?

- Hử?
Người kia đang bất chấp mọi thứ giết chóc liền ngẩn người:
- Đúng là ta, các ngươi sao dám đến đây mà còn không biết đối phương là ai sao?

Vừa nghe vậy, Thanh Phong cả người đều run run.

Nhạc Lãnh Tâm, một trong những đệ tử của Hải Giác Bát La Sát tiên tử, cũng là đồ đệ duy nhất, nên thực lực dũng mãnh, là người trung thành nhất. Năm năm trước Hàn Băng tiên tử huyết chiến Bắc Hải Cầu Long Hoàng, Bắc Hải Cầu Long Hoàng chính là phân thần đại yêu, chưởng quản hàng ngàn vạn yêu vật Bắc Hải, có vô số người tu vì nó mà chết, cho dù là Thiên Nhai Hải Các cũng không làm gì được nó. Cũng may Hàn Băng tiên tử mặc dù bị thua nhưng chỉ bị thương chứ không chết, may mắn chạy trốn thoát, sau khi trở về lập tức bế quan chữa thương, Nhạc Lãnh Tâm theo sư phụ ẩn cư, Thiên Nhai Hải Các trừ người ở bộ phận cao cấp ra không người nào biết nơi này ở đâu.

Không ngờ tới ở nơi này lại gặp được Nhạc Lãnh Tâm.

Chẳng lẽ là...

Một ý niệm hiện lên trong đầu Thanh Phong, khiến đáy lòng gã run lên, gã run rẩy nói:
- Chẳng lẽ nơi này... Nơi này là...

Nhạc Lãnh Tâm trả lời:
- Là nơi mà sư phụ của ta bế quan chữa thương. Như thế nào, các ngươi không phải đến để đối phó sư phụ của ta hay sao?


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com