Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 901: Bẫy rập (p2)



Gã lúc này cũng nhìn ra một tia không đúng, cũng dừng tay không tiếp tục giết chóc, chỉ có điều người tu của Phong Đường, một lát đã bị gã giết chết bảy tám người, đã chết gần nửa, còn dư lại ai cũng trọng thương, người tu có công pháp Thú Luyện Môn, ngay cả Trường Vẫn Tế Khuyển và yêu thú liên can tất cả đều chết hết, chỉ có bản thân gã thoát chết, nhưng một chân cũng bị mất, đang nằm trên đất lăn lộn kêu gào.

Nghe thấy lời mà Nhạc Lãnh Tâm nói, Thanh Phong toàn thân đều run rẩy, gã rốt cuộc hiểu được chuyện gì xảy ra, suy sụp nói:

- Bị lừa rồi!

——————————

Hoan hô!

Trên đảo Hưng Hóa, trong đại viện một hộ nông trang, tiếng hoan hô đang vang lên.

Ngồi ở đầu chính là Bắc Thương Hàn, bên dưới là đám người Thái Quân Dương.

Bên kia là Hứa Diệu Nhiên, đi theo sau là đám người Phàn Thừa Long.

Bắc Thương Hàn chắp tay đối với Hứa Diệu Nhiên nói:
- Hứa cô nương thần cơ diệu toán, Thanh Phong quả nhiên mắc mưu, cùng Nhạc Lãnh Tâm phát sinh xung đột, tổn thương nghiêm trọng. Tin tưởng bởi vậy, gã nếu vẫn còn muốn theo dõi cô nương, hẳn là vô cùng khó khăn.

Đối phó người của Thiên Nhai Hải Các, phiền toái lớn nhất của Hứa Diệu Nhiên chính là nàng không thể dễ dàng hạ thủ độc ác được.

Giết người một nhà, mặc kệ ở nơi nào, cũng không phải là tội nhỏ.

Nhưng nàng không thể giết, không có nghĩa là người khác không thể giết.

Giống như loại tình huống hiện tại, người Phong tổ cho dù chết hết cũng chỉ có thể là tự tìm xui xẻo.

Ai bảo ngươi không có việc gì chạy đến đi theo đuôi người khác, lại còn đột phá Huyễn trận trực tiếp xâm nhập, bị giết cũng là đáng đời.

Hứa Diệu Nhiên thản nhiên cười nói:
- Bắc đại ca quá khen, kế sách không tính là hay, mấu chốt vẫn là người chấp hành đắc lực. Nếu là không có Tả tiên sinh ẩn nấp, theo dõi ngược lại bọn họ, để ta có thể thấy rõ tiên cơ, thì như thế nào có thể tính kế bọn họ chứ.

Tả Toàn Danh ôm quyền cười nói:
- Một chút kỹ xảo thôi mà, không đáng giá nhắc tới.

Nói đến tài năng ẩn nấp mai phục , truy tìm và phản truy tìm , Tả Toàn Danh tuyệt đói sẽ không thua Thanh Phong. Chính là bởi vì có gã đang âm thầm bám theo , nên mới có thể bảo đảm kế hoạch không xảy ra biến cố , nếu không cũng không thể nào làm được một chiếc bẫy rập hoàn hảo đến vậy , chuẩn xác đưa Thanh Phong dẫn vào trong cạm bẫy.

- Tuy nhiên cứ như vậy , có thể đắc tội Hàn Băng tiên tử hay không?
Phàn Thừa Long có chút lo lắng.

Hứa Diệu Nhiên trả lời:
- Biết bị lợi dụng , lão nhân gia nhất định là sẽ không vui rồi. Cho nên ta đã chuẩn bị một lọ diệu thủ Hồi Xuân Đan cho lão nhân gia. Tin tưởng có viên thuốc này , tổn thương của lão nhân gia sẽ khỏi được nhanh hơn đấy.

Diệu thủ Hồi Xuân Đan chính là thuốc tiên chữa thương , do trong đó cần một ít dược liệu cực đặc thù , thế gian rất khó tìm được. Nhưng ở Huyết Hà giới , ngẫu nhiên còn có thể tìm một ít dược liệu như vậy. Những tài liệu này bởi vì ở Huyết Hà giới giá trị cũng không rẻ , cho dù là buôn đến Tê Hà Giới cũng có hạn , cho nên mậu dịch lưỡng giới bình thường cũng không chọn mặt hàng này.

Nhưng lần này Hứa Diệu Nhiên lại thu mua đi một chút , lấy số tiền lớn nhờ người của Thất Tuyệt Môn luyện chế ra một lò.

Lễ trọng như vậy , chớ nói chết mấy tên thủ hạ , chính là chết cả một đám , tin tưởng Hàn Băng tiên tử cũng sẽ không để ý rồi.

Sau khi giải thích nghi hoặc của gã , Hứa Diệu Nhiên cười hì hì trả lời:
- Lấy một lọ diệu thủ Hồi Xuân Đan lại thêm mấy cái Vận chuyển Trận đổi hơn một nửa người Phong tổ , đắt thì cũng hơi đắt một chút , nhưng ngàn vàng khó mua niềm vui mà.

Vệ Thiên Xung ôm cánh tay thở dài:
- Nói thì nói như thế , tuy nhiên lần này tới đây vốn nghĩ có cơ hội đại khai sát giới một trận , không ngờ tới kết quả lại là ngoại trừ lão Tả ra còn lại đều đứng xem cuộc vui , cảm giác không có tư vị gì cả.

- Gấp cái gì , thời gian còn dài rất , các ngươi còn sợ không cơ hội xuất thủ?
Hứa Diệu Nhiên chậm rãi nói:
- Đường Kiếp thường nói , quân bài chưa lật , vĩnh viễn là càng nhiều càng tốt. Các ngươi chính là quân bài ẩn giấu lớn nhất của ta , các ngươi còn chưa ra tay , ta còn có thế mạnh.

- Huống chi ta biết rằng Tang Hồng Mai người này , cực độ phệ huyết , sùng bái vũ lực , làm việc bạo ngược , không làm việc theo quy củ của môn phái nào. Ở trong mắt bà ta , ý nghĩa quan trọng nhất của tu tiên là thoát khỏi hết thảy quy tắc , nếu không thà là không tu. Khi bà ta phát hiện hiện thủ đoạn không thể đối phó với ta , chắc chắn sẽ áp dụng phương pháp trực tiếp nhất cũng là kích liệt nhất chính là… động võ!

- Cho nên chư vị không cần lo lắng không có cơ hội phát huy thực lực , trước đó , kính xin nhẫn nại. Khi Tang Hồng Mai kềm nén không được mà động võ , thì chính là lúc chư vị ra tay. Đối mặt với một vị nhân vật cao cấp Hóa Hồn đỉnh cao , tin tưởng mọi người chắc chắn đánh cực đã nghiền đấy.

BA!

Một tiếng tát vang dội dừng trên mặt , Thanh Phong lập tức bị đánh bay ra ngoài.

Sắc mặt Tang Hồng Mai âm trầm , mỗi một nếp nhăn như đều phóng ra sát ý.

- Đồ vô dụng , đây là kết quả mà ngươi đưa cho ta sao?

Thanh Phong quỳ trên mặt đất ko dám đứng dậy , nói:
- Thanh Phong vô năng , phụ sự kỳ vọng của tiên tử. Nhưng lần này Phong tổ tổn thất nặng nề , Vân đường chủ mà tra xét xuống , thuộc hạ không biết phải trả lời thế nào , kính xin tiên giúp ta chống đỡ một hai phần.

Mặc dù Thanh Phong làm việc dưới sự chỉ đạo của Tang Hồng Mại , nhưng Tang Hồng Mai cũng không phải là Đường chủ của Long Ấn Đường. Thanh Phong sở dĩ nghe lời bà ta , là vì Tang Hồng Mai là người nâng đỡ gã , mặc dù đang ở Long Ấn Đường , nhưng bản thân lại thuộc thế lực của Tang Hồng Mai.

Giống như Đường Kiếp tuy ở Bí Đường , nhưng Tạ Phong Đường muốn hắn đi xử lý việc gì đó , thì Đường Kiếp cũng sẽ tuyệt đối không từ chối.

Hiện giờ Phong Tổ tổn thất lớn như vậy , mặc dù không phải tổn thất của Tang Hồng Mai mà là của Long Ấn Đường , nhưng nếu Đường chủ Long Ấn Đường là Vân Tẩy Dương biết được sẽ giận tím mặt , sợ rằng Thanh Phong không tránh được việc bị trách phạt nặng nề.

Cho nên Thanh Phong cũng chỉ có thể cầu cứu Tang Hồng Mai , cũng chỉ có Tang Hồng Mai mới có thể gánh bớt lỗi lầm cho Thanh Phong , bảo vệ vị trí thủ lĩnh Phong tổ của gã.

Tang Hồng Mai xoay quải trượng quát:
- Mọi chuyện làm không tốt, ta còn chưa trách phạt ngươi thì thôi, ngươi lại còn muốn ta giúp ngươi gánh vác lửa giận của Vân Tẩy Dương.

Thanh Phong nghe vậy trong lòng run lên:
- Tiên tử, ta làm việc cho ngài mà.

- Nhưng mà ngươi đã thất bại.
Tang Hồng Mai khinh thường nói:
- Ta đợi ngươi hai năm, nhưng ngươi không làm được bất cứ việc gì ra hồn cả.

Trong lòng Thanh Phong nguội lạnh, gã vẫn còn cố gắng tranh đấu:
- Tiên tử, chuyện này chỉ một câu nói của ngài là được mà.

- Thôi đi! Ngươi còn nghĩ là câu nói đó dễ nói lắm sao? Phong tổ tổn thất lớn như vậy, không thể giấu diếm được. Nếu muốn Vân Tẩy Dương coi như không thấy, sao chỉ một câu nói là giải quyết được vấn đề chứ? Vì bảo vệ ngươi, mà muốn ta phải đáp ứng điều kiện gì đó của Vân Tẩy Dương… thì tuyệt đối không có khả năng.

Không phải là không có khả năng, mà là bản thân gã không đáng giá để Tang Hồng Mai làm vậy.

Thanh Phong ý thức được điểm này.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com