Đối mặt với một câu Hứa Diệu Nhiên có tiền và tùy ý dùng tiền thế nào cũng được, khiến cho Nội Vụ Đường có cảm giác có sức nhưng không dùng được, ngược lại vẫn bị Hứa Diệu Nhiên áp chế.
Sắc mặt Tang Hồng Mai càng lúc càng khó coi: - Có sức mạnh mà không thể dùng… Vô Nhai, ngươi nói không sai, đích xác chính là như thế. Ta đã nói rồi, có đôi khi làm việc, ngươi không thể lúc nào cũng phân rõ phải trái được. Có sức mạnh, ngươi phải sử dụng. Càng bận tâm quy củ môn phái gì đó, càng bị chế ước trói tay trói chân. Đời ta tu tiên, cùng đấu với thiên đia, đấu với vạn vật trong trời đất, tại sao lại vì quy định của môn phái nho nhỏ này áp chế cơ chứ? Cũng là vì bận tâm quá nhiều, Hứa Diệu Nhiên chỉ là một đứa con nít cũng dám cưỡi trên đầu chúng ta, để cho người khác chê cười. Hiện giờ, cũng là lúc nên sửa chữa sai làm này rồi.
Lục Vô Nhai hoảng sợ nói: - Đường chủ, người đừng nói là đang dự định động thủ với Hứa Diệu Nhiên nhé? Điều này ngàn lần không được, nàng ta dù thế nào cũng là nữ nhi của Hứa Quang Hoa, nếu xuống tay với nàng ta, đây chính là tội lớn. Cho dù Linh Lung Thiên Tôn cũng không bảo toàn cho ngài được.
Tang Hồng Mai nở nụ cười mỉm nói: - Ta đương nhiên sẽ không xuống tay với tiểu cô nương rồi , nàng ta vênh váo không phải cũng vì điều này sao? Nhưng ta không xuống tay với nàng ta , không có nghĩa không thể xuống tay với người của nàng ta. Chẳng lẽ hào quang của Vong Ưu Chân Quân , ngoại trừ phù hộ nữ nhi của mình ra , còn có thể bảo hộ cả thủ hạ của nữ nhi mình sao?
Lục Vô Nhai sầu lo nói: - Nhưng như vậy vẫn là người cùng một nhà mà , đối với người nhà mình xuống tay , dù sao cũng cảm thấy tội lỗi.
- Cũng không phải đánh tới chết , đúng không nào? Tang Hồng Mai nắm chặt quải trượng: - Hứa Diệu Nhiên có tiền , lão thân có quyền. Ta muốn xem xem , tiền của nàng ta lợi hại hơn , hay quyền của ta lợi hại hơn!
- Vậy ngài chuẩn bị xuống tay với ai trước?
- Hồng Uyển. Tang Hồng Mai trả lời: - Nàng này đi theo Hứa Diệu Nhiên nhiều năm , năm đó Đường Kiếp ở Mạc Khâu gặp chuyện không may , chính là nàng và Tiên Đào đi theo Hứa Diệu Nhiên chạy tới Mạc Khâu. Sau đó không lâu , các nàng khi trở về thì có Vận chuyển Trận. Trong khoảng thời gian đó , ta nhớ được Hồng Uyển vẫn luôn đi theo Hứa Diệu Nhiên , Tiên Đào lại trực tiếp trấn thủ bên kia Huyết Hà giới. Lão thân dám chắc chắn , Tất cả tình hình của Vận chuyển Trận , Hồng Uyển đều biết rõ.
Đôi mắt Lục Vô Nhai sáng ngời: - Đúng vậy , Hồng Uyển nhất định là biết nội tình đấy. Chỉ cần quơ được tiệ tỳ này , trực tiếp khảo vấn tung tích Vận chuyển Trận , nếu không thì dùng Sưu Hồn Thuật , ngay cả đại sự cũng không chống đỡ nổi! Tuy nhiên cứ như vậy , mặc kệ thành bại , Đường chủ đều không tránh khỏi việc bị trách phạt đấy.
Tang Hồng Mai nói: - Thì sao chứ? Trước đó cũng là bởi vì bận tâm nhiều chuyện , không thể thoải mái làm việc mình muốn làm. Hiện giờ việc đã đến nước này , cái giá nho nhỏ phải trả có đáng lá gì? Chuyện vốn nên làm từ lâu , kéo đến hiện tại đã là quá muộn. Tuy nhiên mặc kệ như thế nào , tiểu tiện nhân Hứa Diệu Nhiên lần này đừng nghĩ chạy thoát khỏi lòng bàn tay lão thân!
Nói xong nàng chống mạnh quải trượng , một mảnh gợn sóng theo quải trượng từ phía dưới xông lên , lặng yên không một tiếng động đi qua đình viện , một lát sau , cả đình viện ầm ầm sụp đổ.
————————
Tiếng gào thét bén nhọn quanh quẩn ở bầu trời Minh giới.
Há mồm hút tàn hồn ác quỷ , Tiểu Tam ngửa đầu hướng lên trời phát ra tiếng rít đắc ý.
Ba năm lưu lạc , khiến thân thể của Tiểu Tam không còn dáng vẻ như mới sinh nữa.
Nó trở nên cao lớn , cường tráng , thân thể cũng không trong suốt như ban đầu , mà mang theo tảng lớn hắc khí mông lung. Những hắc khí này giống như đặt trong bình thủy tin vậy , bình thường chuyển động trong thân thể , khi tất yếu lại có thể trào ra , hình thành hắc triều cuốn tới.
Đây cũng không phải năng lực thiên phú của nó , mà là lực lượng bồi dưỡng được sau khi trải qua vô số lần giết chóc và săn bắn.
Ba năm lang bạt , khiến cho lực lượng Tiểu Tam cường đại đồng thời , cũng giúp nó mở rộng tầm mắt , tri thức , khiến nó chân chính hiểu được Minh giới rộng lớn thế nào , sau khi chứng kiến Minh giới vô cùng rộng lớn , Tiểu Tam cũng ý thức được chính mình nhỏ bé , cũng không còn kiêu ngạo tùy ý như ban đầu nữa.
Dựa vào thiên phú không gian , nó ở Minh giới tự do xuyên qua. Thu liễm lại bản tính điên cuồng ăn uống , hành động của Tiểu Tam càng lúc càng thêm bí mật , đồng thời cũng càng thêm cẩn thận , không dễ dàng khiêu chiến , tử chiến , mà mỗi lần gặp bất lợi đều lập tức chạy trốn.
Trong tình huống như thế này , nắm giữ hai thiên phú tháo chạy là không gian và ẩn thân , Tiểu Tam chưa từng gặp qua nguy hiểm như trước nữa , thực lực sau khi trải qua một quá trình dài đã dần trở nên hùng mạnh.
Mặc dù như thế , tìm kiếm lưỡng giới nhiệm vụ vẫn như cũ gian nan mà dài lâu.
Tiểu Tam nhìn không tới cuối , cũng không cảm thấy được đến từ lưỡng giới tin tức.
Trong thân thể nhân quả tuyến như trước thông hướng không biết phương xa, ba năm truy tìm cũng nhìn không tới cuối, một lần khiến nội tâm của Tiểu Tam cũng sung mãn hoang mang.
May mắn chính là, Đường Kiếp tâm niệm ngẫu nhiên sẽ kéo tới đây, an ủi Tiểu Tam, cổ vũ Tiểu Tam, khiến Tiểu Tam càng thêm kiên trì.
Nhưng rốt cuộc phải kiên trì đến khi nào, Tiểu Tam cũng mờ mịt không biết.
Hôm nay sau khi săn thức ăn là một con quỷ vật, Tiểu Tam thuần thục dọn dẹp sạch sẽ thi thể quỷ vật, sau đó bay về phía trước.
Đúng lúc này, nó đột nhiên cảm thấy sợi dây nhân quả trong cơ thể mình dao động.
Chỉ thấy ở phương xa, tại mảnh sương mù sau lưng, một tia cảm giác quen thuộc truyền đến.
Tinh thần Tiểu Tam đột nhiên chấn động.
Nó cảm giác được rồi.
Cảm giác quen thuộc, ở ngay tại phía trước.
Vui mừng rít gào một tiếng, Tiểu Tam hướng về phía đó bay đi.
Bóng dáng mờ ảo giống như tia chớp lao nhanh đi.
Nhưng khi nó lại gần, cảm giác này như diều đứt dây ậy, đột nhiên biến mất.
Tiểu Tam gấp gáp, nhưng dù nó có làm gì cũng không tìm lại được cảm giác kia nữa.
Sợi dây nhân quả lại khôi phục sự thờ ơ lúc trước, sợi kim vận mạng nhẹ nhàng đẩy về sau, rồi dừng lại.
- Đừng vội. Âm thanh của Đường Kiếp vang vọng trong đầu Tiểu Tam.
- Phụ thân! Tiểu Tam kêu to.
- Ta cảm nhận được. Đường Kiếp trả lời: - Ngươi vẫn còn chưa đi tới không gian lưỡng giới, nhưng ngươi có thể cảm nhận được một phần nhân quả.
- Một phần nhân quả? Tiểu Tam mờ mịt nói.
- Thực ra mà nói, là nhân quả của ta. Có lẽ sợi dây nhân quả sau khi bị tác động. Có lẽ, nó có thể dẫn dắt ngươi nhảy vào lưỡng giới.
- Ta phải làm thế nào bây giờ? Tiểu Tam vội hỏi.
Ngẫm nghĩ một chút, Đường Kiếp trả lời: - Đi theo cảm giác của ngươi đi, chọn thời điểm mà dừng lại… hãy chờ đợi!
Tiểu Tam nghe theo, nhắm mắt lại.
Một lat sau, nó quay đầu nhìn lại phương xa.
Một con sông lớn từ phía chân trời mãnh liệt lao đến.
Đó là Minh hà.
Bất kể Tiểu Tam đi tới nơi nào, nó đều có thể nhìn thấy con sông này.
Không có khởi đầu, không có kết thúc.
Vì thế Tiểu Tam bước một bước về phía Minh hà, cảm thụ trong tối tăm nói cho nó biết, nó có thể đợi cơ hội để tìm kiếm.