Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 945: Thanh Long (p1)



Đường Kiếp biến sắc, kêu lên:
- Cẩn thận!

Chỉ thấy một đạo hắc quang đột nhiên lao ra từ thi thể của Chư Yết kia, thẳng vào cơ thể một gã yêu tướng gần đó.

Yêu tướng kia chấn động toàn thân, vội vàng nhìn lại thân thể mình, phát hiện trên người không có vết thương nào, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Khi hắn ngẩng đầu lên, lại thấy chúng yêu phía trước đang nhìn mình tràn đầy hoảng sợ, từng bước một lui về sau.

Yêu tướng kia kinh ngạc, nói:
- Các ngươi nhìn ta như vậy làm gì?

Tất cả mọi người đều không nói lời nào, yêu tướng kia chỉ cảm thấy mặt mình có chút ngứa ngáy, tiện tay gãi nhẹ một cái, chợt nghe lạch cạch một tiếng, một miếng thịt đột nhiên rơi xuống từ mặt hắn.

Yêu tướng kia kinh ngạc, theo bản năng sờ vào mặt mình, khi chạm vào cổ họng, chỉ một ngón tay cũng có thể đâm xuyên vào.

Liền đó càng nhiều khối thịt rơi xuống từng khối từng khối.

- Mặt của ta!
Yêu tướng kia kêu lên thất thanh.

Sau đó nó thấy thân mình đang dần thối rữa, con mắt rơi ra từ hốc mắt, rơi trên mặt đấy, hai mắt của yêu tướng kia giờ chỉ còn lại hai lỗ máu.

Lúc này nó đã không nhìn thấy thân thể mình, chỉ cảm thấy hai chân mất đi cảm giác, đầu gối gãy, nó ngã quỵ xuống mặt đất, ngửa mặt lên trời phát ra tiếng kêu gọi, lại giống như một cục đất rơi vào trong vũng máu.

- Là Hủ độc châm!
Đường Kiếp nói:
- Cẩn thận, gần đây có Hủ Cốt Ma.

Hủ Cốt Ma, xếp hàng thứ 248 trong ma điển chủng tộc, thực lực cũng không mạnh, tuy nhiên có kịch độc có khả năng ăn mòn kinh khủng. Cho dù là đối thủ mạnh hơn, nếu không cẩn thận trúng phải độc của nó cũng chỉ có thể nuốt hận tại chỗ. Vừa rồi tên yêu tướng kia chính là một ví dụ điển hình nhất. Thực ra nếu như độc đấu, Hủ Cốt Ma cũng không phải là đối thủ của yêu tướng kia.

- Ha ha ha ha.
Một tràng cười từ bốn phương tám hướng truyền đến, khủng bố mà âm trầm, càng có vẻ như đắc ý:
- Nếu như đã đến chiến trường này, thì đừng mơ đến chuyện quay về nữa.

Nói xong lại một đạo ánh sáng đen bắn ra từ sương mù, trực chỉ sau lưng một gã yêu tướng. Ánh sáng đen này tới vô thanh vô tức, cho dù là thần thức cũng khó mà phát hiện, đúng lúc này, Đường Kiếp đột nhiên hét lớn một tiếng, vung đao bổ xuống, chém vào đạo ánh sáng đen đó.

Ánh sáng đen kia bị một đao chém trúng, rơi trên mặt đất, có thể thấy đó là một cây châm nhỏ màu đen dài chừng ba tấc, không biết được đúc từ sắt hay vàng, sau khi rơi xuống đất lại vặn vẹo giống như con rắn, sau đó hóa thành một dòng nước đen rồi biến mất.

Chả trách sau khi trúng châm lại như không có vấn đề gì, hóa ra toàn bộ cây châm này vốn được luyện chế bằng kịch độc.

Cùng lúc đó, chúng yêu đồng loạt ra tay đánh vào phía sâu trong sương mù màu tím, vô số đạo thuật pháp đánh ra nhưng lại không thấy chút động tĩnh nào, chỉ thấy một trận cười ha hả vang lên quái dị:
- Nơi này là thổ địa của Ma tộc ra, muốn giết ta ở nơi này không dễ đâu.

- Vậy sao?
Đường Kiếp cúi đầu nhìn chân mình:
- Mượn dùng sương mù tím để che đậy thần thức, lại biết chút pháp môn ẩn thân là liền cho rằng không ai có thể tìm ra ngươi sao?

Nếu không phải tại chúng yêu bên cạnh, Đường Kiếp chỉ cần tế Thiên nhãn ra là có thể tìm được Hủ Cốt Ma kia một cách dễ dàng.

Tiếng cười to của Hủ Cốt Ma từ bốn phương tám hướng truyền đến:
- Nếu như ngươi có thể tìm được ta thì đã làm rồi, đâu cần phải đợi đến bây giờ.

- Vậy sao?
Đường Kiếp cười:
- Ta đây nếu làm được thì sao?

- Còn có thể làm gì nữa? Đương nhiên là cái mạng này cho ngươi rồi.
Hủ Cốt Ma tiếp tục cười to.

Đường Kiếp thở dài:
- Ngươi tự tin như vậy, có phải cho rẳng giấu mình trong một cỗ thi thể thì sẽ không ai tìm ra được, đúng không?

- Cái gì?
Hủ Cốt Ma kia cả kinh.

Cơ thể Chư Yết đột nhiên nổ tung, một thân ảnh nho nhỏ lao ra.

Chúng yêu đồng thời ra quyền về phía thân ảnh đó, cùng với một tiếng hét thảm, Hủ Cốt Ma kia đã bị đánh giết thành bã.

Một gã yêu vương tiến lại gần nhìn thi thể, xác nhận đúng là Hủ Cốt Ma, lúc này mới nói với Đường Kiếp:
- Bệ hạ anh minh, Hủ Cốt Ma này quả nhiên ẩn giấu trong cơ thể Chư Yết, chỉ không biết bệ hạ làm sao lại phát hiện ra được?

Đường Kiếp thản nhiên nói:
- Độc châm khi trước nhằm vào Hắc Nguyệt chính là phát ra từ cơ thể Chư Yết, chỉ là chúng ta bị cây độc châm thứ hai đánh lừa, liền cho rằng ma vật này phiêu hốt bất định, am hiểu ẩn tung biệt tích. Vấn đề là trước kia ta chưa từng nghe nói Hủ Cốt Ma am hiểu cái này…Khi nãy ta nói chuyện với nó, cố ý ám chỉ nó là phương pháp ẩn nấp này không ổn, nó lại hoàn toàn không sợ, thậm chí còn chủ động khiêu khích, ta liền đoán được khả năng nó không dùng phương pháp ẩn thân. Nếu như không ẩn thân, còn ở bên cạnh chúng ta, lại còn không sở trường về độn thổ, vậy thì ngoại trừ cỗ thi thể kia thì còn có thể ở đâu được nữa? Đương nhiên ta cũng chỉ là đoán thôi, lừa nó tý chút ai ngờ nó cứ vậy mà đi ra luôn.

Chúng yêu cùng nhau tán thưởng:
- Bệ hạ anh minh.

Chỉ có Phong bá liếc nhìn Đường Kiếp một cái, không nói gì.

Đường Kiếp cũng nói:
- Nếu Hủ Cốt Ma đã xuất hiện, nói không chừng sẽ còn có ma vật khác xuất hiện. Mọi người trên đường nên cẩn thận một chút, không cần tiết kiệm linh khí, mở rộng vòng bảo hộ này tiến lên.

- Vâng!
Chúng yêu cùng nhau nghe theo.

Lúc này khoảng cách của đám người với Thông Thiên trụ đã rất gần, Đường Kiếp tính toán một chút, bọn họ một đường đến đây mất chừng thời gian hai ngày. Lấy khoảng cách tính, Thông Thiên Trụ nếu là nằm trên mặt đất, thì không sai biệt lắm chính là vị trí trung ương của Ngũ Ma Huyệt.

Nói cách khác, từ sau khi tiến vào Ngũ Ma Huyệt, thứ có thể cùng đồng thời nhìn thấy đều là Thông Thiên Trụ này. Tất cả đều hướng về nơi này, có nghĩa là rất nhanh sẽ gặp nhau.

Cuộc gặp mặt giữa các Yêu Hoàng, không nghi ngờ gì là một khảo nghiệm rất lớn đối với kỹ năng diễn xuất của Đường Kiếp, tuy nhiên Đường Kiếp đã có tính toán từ trước, bởi vậy cũng không sợ.

Thời khắc này mọi người một đường đi xuống, trên đường thỉnh thoảng lại có Ma tộc xuất hiện, tuy nhiên số lượng không nhiều lắm, phần lớn chúng thực lực cũng bình thường, cơ bản đều bị giải quyết một cách dễ dàng.

Mất một phen công phu, rốt cục đám người đã tiến tới bên dưới Thông Thiên Trụ

Chỉ thấy cây trụ kình thiên này, hóa ra căn bản là một tòa tháp. Chỉ có điều tòa tháp này cao lớn như thế, toàn thân lại một màu đỏ, thoạt nhìn giống như một cây trụ lớn đang bốc cháy.

Kinh người nhất chính là, bên dưới chân tháp còn có một vật, nhìn qua giống như một tòa núi lớn, nguy nga đồ sộ, như núi non trùng điệp, mượn dùng ánh lửa phá tan sương mù, khi nhìn kĩ lại, lại phát hiện đây rõ ràng là một con rồng!

Một con rồng màu xanh, thân hình uốn lượn vạn trượng, liên miên bất tuyệt.

Đầu rồng và đuôi rồng liên kết, nối tiếp nhau ở chính giữa vùng đất, phác họa thành một vòng trong, mà ngọn tháp kia thì đặt phía sau lưng cự long, nhìn kĩ lại, con rồng này đã chết từ lâu, trên khuôn mặt rồng còn lộ rõ vẻ mặt thống khổ.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com