Nhưng liền đó Đường Kiếp liền bỏ qua phỏng đoán này.
Hồng Mông đại kiếp nạn lần trước cách đây đã gần hai ngàn năm, Tư Anh thực lực nhỏ yếu, căn bản không thể sống qua một quãng thời gian dài như vậy.
Không lẽ nơi này còn có Hồng Mông đại ma khác nữa?
Nghĩ tới đây, Đường Kiếp không thể không thận trọng.
Nhìn những sắp đặt lúc trước, Thanh Vân đại trận, Ngũ Hành tuyệt địa, loại nào cũng đủ chứng minh người bày trận kinh tài tuyệt diễm cỡ nào, chắc chắn là đại năng tuyệt thế. Nếu quả thật mỗi thứ đó đều là do đại ma bố trí, che dấu để bản thân sử dụng thì trong quá khứ không nghi ngờ chính là tự tìm chết.
Bạch Hổ thì khỏi nói luôn, đời sau trực tiếp nhập ma, đầu tiên là chạy tới Hồng Mông Giới trở thành một thế hệ ma chủ, sau đó lại chết trận ở Hồi Chính Giới, hậu bối lại kế thừa di nguyện của đời trước, hiện tại lại đi Hồng Mông Giới rồi, cũng không biết con non đó hiện tại ra sao nữa.
Thanh Long duy nhất, cũng chính là Thanh Long thần bí nhất, không biết tung tích, nói không chừng có khi cũng thảm như Bạch Hổ, đi Hồng Mông Giới luôn rồi.
Thứ hai là chính mình thoát khỏi vận mệnh bám đuổi, vậy một tiếng phản bội cùng với ảo ảnh Thanh Long trên bầu trời là chuyện gì?
Thứ ba chính là Lâm Hãn, Đường Kiếp gần như chắc chắn nàng cùng Thanh Long có liên quan, nhưng rốt cục là quan hệ như thế nào lại không thể nhìn ra dù chỉ một chút. Vạn năm trôi qua, Thanh Long sinh tử không biết, vì sao hiện tại đột nhiên lại xuất hiện một Lâm Hãn?
Ba chỗ này không thể giải thích, thì những phỏng đoán trước đó liền không có ý nghĩa gì cả.
Lúc này đang nghĩ ngời thì Tư Anh kia cũng gào thét lao tới.
Không hổ là ma vật thiên tính hung tàn, nhắm ngay Đường Kiếp mà đớp ngay một ngụm.
Thiết chưởng của Phong bá hạ xuống, một cái đầu của tư anh nổ tung thành huyết hoa đầy trời, rơi lả tả trên nền đất màu tím đen.
Người đắc thủ lại không chút hưng phấn, bộ mặt vẫn âm trầm nhìn vào thi thể trên mặt đất.
Ma vật!
Chúng yêu từng trải qua Hồng Mông đại kiếp nạn tự nhiên hiểu rõ loại ma vật này có ý nghĩa như thế nào.
Gần như mỗi một giới của Tinh La Đại Thiên giới đều từng bị Hồng Mông xâm lấn, uy danh khủng bố của ma vật lan rộng theo từng bước đi của chúng, tràn ngập khắp mỗi góc không gian của thế gian này.
Cũng chính bởi cùng chung một hệ thống thế giới, nên cũng ghét và sợ ma vật như vậy.
- Không thể tưởng được nơi này lại có ma vật xuất hiện. Phong bá thấp giọng nói.
Lão nhìn về phía phân thân: - Bệ hạ?
Đường Kiếp hiểu ý của hắn liền trả lời: - Ta biết, cứ đi tiếp đi, không cần phải vì một hai con ma vật mà dừng lại, mặc kệ nơi đó có cái gì, phải nhìn thấy thì mới có thể xác định được.
Càng đi vào sâu bên trong, sương mù càng dày đặc, tầm nhìn ngày càng bị hạn chế. Trên mặt đất khắp nơi đều là đá lởm chởm cùng xương trắng, khi dẫm lên phát ra tiếng răng rắc ghê rợn. Không khí nặng nề, hoàn cảnh quỷ dị, hơn nữa thỉnh thoảng có ma vật chạy ra từ trong sương mù, khiến cho thần kinh mọi người không thể không khẩn trương.
Chúng yêu lại gần xem, chỉ thấy đó là một ma vật cao lớn, trên đầu mọc sừng nhọn gấp khúc.
- Là Chư Yết.
Loại ma vật này có tên là Chư Yết, so với Tư Anh thì mạnh hơn một chút.
Chúng có thân thể cường tráng, lực lượng cường đại. Tuy nhiên trí thông minh thấp kém, không biết pháp thuật, thậm chí không thể bay, bình thường chỉ được làm tôi tớ trong quân đoàn Ma tộc, làm một vài việc bốc vác của kẻ dưới, ngẫu nhiên cũng có thể tham gia một vài trận đấu dưới mặt đất.
Tuy nhiên Chư Yết tồn tại, cũng có nghĩa nơi này nhất định còn có Ma tộc cao cấp hơn – không thể chỉ có người hầu mà không có chủ nhân được.
Nghĩ tới đây, trên mặt mội người đều hiện lên một tia ngưng trọng.