Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 948: Loạn thế (p1)



- Dừng tay!
Cùng lúc với hô to, Đường Kiếp đã một đao bổ tới Thiết Huyết.

Thiết Huyết không biết ý, tưởng Đường Kiếp đoạt thần tháp với gã, cả giận nói:
- Lôi Đao, ngươi….

- Đây không phải là hỗn độn tháp, là ảo thuật, ở đây là thông đạo không gian đi thông Hồng Mông giới!
Đường Kiếp nói như việc đã rồi.

Cái gì?

Mọi người kinh ngạc, cùng nhìn về hỗn độn tháp.

Chỉ có điều ảo thuật này thật là mạnh đến kinh người, cho dù là đích thân sờ tháp, cũng chỉ cảm thấy sự tồn tại thật sự, cho dù là đi vào trong tháp, cũng có thể nhìn thấy thế giới hoàn chỉnh trong đó, chân chân thật thật, không có một khuyết điểm. Cũng chỉ có Đường Kiếp đã đến cấp Nhập Đạo mới có thể không nhìn thấy ảo thuật trình tự cao thấp, trực chỉ bản nguyên.

Tam Yêu Hoàng nhìn không ra sự thật, Thiết Huyết đã nói:
- Lôi Đao ngươi đang nói bậy bạ gì đó? Đây rõ ràng là hỗn độn tháp, ngươi xem!

Gã nói xong chém xuống một đao, Thiết Huyết đao trảm động mênh mông, lay động ý chí vô số người, ngay cả Đường Kiếp cũng ý động thần lắc, chỉ có thân tháp không chút sứt mẻ.

Thiết Huyết đã nói:
- Ngoại trừ hỗn độn tháp, còn có cái gì có thể ngăn một đao của ta chứ!

Thật là một màn giả vờ hay!

Đường Kiếp cũng thấy rõ ràng, sức mạnh của một đao đi vào thông đạo không gian kia, phỏng chừng ma vật đối diện bị gã chém đi vài con, bản thân ảo thuật cũng không có tổn hao gì. Chỉ có thể thở dài nói:
- Nếu không phải như vậy, ngươi tưởng ma vật ra từ chỗ nào?

Lũ yêu đều ngạc nhiên.

Vào lúc này, Đường Kiếp đột nhiên cảm thấy một luồng ý niệm im lặng chảy vào trong đầu mình, rõ ràng là ma niệm, không ngờ nó lại lặng lẽ thay đổi suy nghĩ của mình.

Ngay sau đó chợt nghe Hắc Thủy Yêu Hoàng nói:
- Tất nhiên là sau Hồng Mông Đại Kiếp để lại một số yêu vật nhỏ, ẩn thân nơi này nhờ che chở, rồi sản sinh đến nay. Lôi Đao, tên tiểu tử ngươi đích thị thấy hỗn độn tháp là thần vật, có tâm muốn độc chiếm, cố ý dùng lời lẽ để gạt chúng ta mà.

Nói xong đã đánh xuống hỗn độn tháp.

Đường Kiếp tức giận mắng to trong lòng, biết đây là thông đạo ảnh hưởng sau ma niệm, khiến cho bọn Hắc Thủy mất đi sức phán đoán. Sở dĩ không có tác dụng với Đường Kiếp là do Đường Kiếp nhất hồn song thể. Khi phân thân chịu ảnh hưởng, bản thể bên kia liền lập tức phát hiện, lại kịp thời truyền nhận thức chính xác trở về, giúp cho Đường Kiếp khôi phục tỉnh táo.

Đáng tiếc hắn mặc dù tỉnh táo, nhưng không có cách nào phá ảo thuật này.

Đạo quan sát tu luyện đến cực hạn mặc dù đích xác có thể phát hiện giả phá ngông, nhưng Đường Kiếp đi là nhược điểm của đường trinh sát, quan sát hư ảo còn miễn cưỡng làm được, chứ phá ngông thì vạn lần không được.

Lúc này thấy Hắc Thủy chụp lấy hỗn độn tháp, trong lòng Đường Kiếp khẩn trương, vội kêu lên:
- Mơ tưởng đoạt tháp!

Phá thiên huyền lôi đao trong tay đã bổ ra điện mang kinh thế, chém sau lưng Hắc Thủy.

Hắc Thủy hú lên một tiếng quái dị, nháy mắt thân hình đã hóa thành một bóng đen, né tránh công kích của Phá Thiên Huyền Lôi Đao. Đường Kiếp cũng không truy kích, xoay đầu nói với Cực Quang:
- Ta đã lần lượt đắc tội với Thiết Huyết và Hắc Thủy, Cực Quang ngươi còn chưa ra tay, có phải là còn đợi sau khi ta chết lấy một chọi hai?

Cực quang Yêu Hoàng cười ha hả nói :
- Lôi Đao lão đệ muốn liên thủ với ta, cầu còn không được mà!

Nói xong trừng hai mắt, trong ánh mắt tóe ra một đạo thần quang đánh vào Thiết Huyết.

Thiết Huyết kinh hãi, vung đao rời công kích ra, quát với Đường Kiếp:
- Lôi Đao tên ngu ngốc này, liên kết với hắn cũng chính là tự tìm đường chết!

Trong tứ đại yêu hoàng, thực lực của Cực Quang là thứ nhất, thêm lực lượng của Thiên Vũ Vệ, chỉ có ba vị Yêu Hoàng liên thủ với nhau mới có thể đối kháng. Không ngờ Lôi Đao lại liên thủ tìm Cực Quang, sao mà Thiết Huyết có thể không sợ không giận chứ. Cách làm như vậy, cho dù Lôi Đao thắng rồi, đến lúc đó lấy gì mà ứng phó với Cực Quang?

Hắn nào biết tâm tư của Đường Kiếp căn bản không nhắm vào việc đoạt tháp, mà chỉ là muốn gây ra hỗn loạn. Nếu ma đầu kia dùng ma niệm dẫn đến tham niệm, lừa gạt mọi người đi vạch trần phù chú, Đường Kiếp hắn không ngăn cản được, thì cương quyết lợi dụng lòng tham này để mọi người tàn sát lẫn nhau, tứ đại yêu hoàng này hỗn chiến lẫn nhau, thủ hạ yêu vương yêu tướng thì đối kháng vật, trường hợp hỗn loạn với nhau, ai cũng muốn chen chân vào lấy hỗn độn tháp, sẽ khiến cho sự tồn tại sau thông đạo kia tức giận đến sôi máu.

Bên này Hắc Thủy Yêu Hoàng đã mở rộng miệng.

Một dòng sông dài đen như mực từ trong miệng y phun ra, phun về phía Đường Kiếp.

Đây đúng là thần thông hắc thủy thiên hà mà y đắc ý nhất, kịch độc vô cùng, một khi phun ra, tất cả đều bị ăn mòn.

Đường Kiếp lại ha ha cười một tiếng dài nói:
- Ngươi là cá nóc, không phải con mực, sao phun ra nhiều mực thế này, quá là xấu xa, bổn hoàng thích sạch sẽ, không gặp ngươi thì tốt hơn.

Nói xong đã bay về phía sau.

- Muốn chạy?
Hắc thủy yêu hoàng dữ tợn đuổi theo, Hắc Thủy thiên hà dưới sự khống chết của hắn, như một tấm lụa đen đuổi theo hướng của Đường Kiếp.

Đường Kiếp cũng là thuận tay tế ra một chiến thuyền lớn bay đi, vẫn không quên nói:
- Ngươi có sông, ta có thuyền, Hắc Thủy lão đệ, ngươi đừng có tiễn nữa.

Hắc Thủy cũng nhe răng cười độc ác đuổi theo:
- Phòng thủ không chiến, hơi thở không ổn định, xem ra vết thương lão huynh lúc trước quả nhiên chưa lành. Nếu không thừa dịp này đưa lão huynh về trời, vậy chẳng phải là lãng phí cơ hội trời cho à!

Nói xong đã toàn lực đuổi theo.

Mắt thấy Hắc Thủy đuổi theo, trong lòng Đường Kiếp cười thầm.

Hắn sở dĩ không cùng Thiết Huyết Hắc Thủy đấu Cực Quang, cũng là bời vì làm như vậy dễ hình thành cục diện bế tắc, Cực Quang Yêu Hoàng cộng thêm thực lực của Thiên Vũ Vệ, cho dù là bọn họ ba chọi một, cho dù thắng cũng không dễ dàng gì. Nhưng nếu như vậy, thực lực bản thân không đủ, thân phận bại lộ cũng là tất nhiên.

Trái lại hợp tác với Cực Quang, hai hai tương đối, hắn có thể tránh né trận chiến, chỉ cần điều kiện cho phép, Đường Kiếp cũng sẽ cố gắng hết sức không bại lộ thân phận.

Thời khắc này toàn lực bay đến, Đường Kiếp vừa bay vừa mượn chiến thuyền lượn vòng, trên thuyền lúc thì xuất hiện những trọng pháo sấm sét, từng tảng lớn điện quang sấm sét hướng về Hắc Thủy. Hắc Thủy Yêu Hoàng chỉ tùy ý huy động Hắc Thủy Thiên Hà cũng theo đó huy động theo, điện quang rơi vào trong Hắc Hà, chớp mắt đã biến mất không dấu vết.

- Lôi đao, đừng chỉ biết chạy, có giỏi thì ra đây đơn chiến với ta!
Hắc Thủy đã lớn tiếng cười gằn nói.

Đường Kiếp khinh thường nói:
- Đồ rác rưởi, biết lão tử chưa lành vết thương, nếu như lão tử vào thời kỳ hưng thịnh, ngươi có giỏi nói lời này thử.

Nói xong sấm sét dữ dội, rầm rầm như hai quả lôi quang lớn lao ra.

Lôi quang này tuy không thể làm gì được Hắc Thủy, nhưng cũng tiêu hao một lượng lớn pháp lực chống đỡ. Hắc Thủy biết nếu như tiếp tục kéo dài, chỉ sợ bị đối phương hạ gục. Hắn rốt cuộc cũng không biết vết thương cũ của Lôi Đao rốt cuộc là nặng như thế nào, lỡ như vết thương có hạn, bị hắn tiêu hao làm san bằng chênh lệch, vậy thì không ổn rồi.

Nghĩ vậy, Hắc Thủy Yêu Hoàng cũng không trì hoãn nữa, đột nhiên phát ra tiếng huýt gió nhỏ.

Theo sau tiếng rít gào vang lên, con sông dài màu đen đó dần dần ngưng tụ, hóa thành một cây trường mâu, nằm trong tay của Hắc Yêu Hoàng.

Ánh mắt Đường Kiếp lập tức ngưng trọng lên.

Hắc Thủy Thiên Hà của Hắc Thủy Yêu Hoàng tương tự với Huyết Hải của Huyết Hà Chi Chủ, cũng là lấy đó làm trung tâm, triển khai vô số biến hóa. Mà Thiên Hà Mâu từ Hắc Hà hóa thành này chính là một trong những cách quan trọng nhất của Hắc Thủy.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com