Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 955: Bùng nổ (p4)



- Làm sao có thể?
Yêu vương kia hoảng sợ kêu to, song chưởng đánh ra từng đạo chưởng phong, nhưng lúc này muốn chặn đã quá muộn, ba mươi sau trường long ở trên trời hình thành một cự lòng cực đại, rít gào ra tiếng thét kinh thiên động địa, trực tiếp nghiền ép tới thân thể yêu vương kia.

Kỳ thật nếu ngay từ đầu yêu vương kia biết đặc tính của Phù Sinh Vạn Tượng, toàn lực phòng ngự chưa hẳn sẽ chết, dù sao long nhược thủ tuy nhiều, trình độ bản thân lại như nhau. Nhưng hắn lại bị thương bởi vì khinh thường, rất khó có thể ngăn cản, bị ba mươi sáu trường long nghiền ép, kết cục của hắn nhất định là phải chết.

Mấy yêu vật khác kinh hãi, cùng nhau nhào lên muốn cứu.

Chỉ thấy ba mươi sáu tên Đường Kiếp cũng nhau lao xuống cản lại lũ yêu. Tuy rằng ảo giác đã không cách nào sử dụng bất kỳ thuật pháp gì, nhưng quyền cước thân thể lại vẫn là thật, hơn nữa bởi vì kế thừa lực lượng bộ phận của bản thể khiến cho quyền cước của bọn nó cũng không hề nhỏ.

Một gã yêu vương khẩn trương, rít gào nói:
- Chết cho lão tử!

Từ trong miệng đã phun ra một khối kim quang lập lòe, đánh về phía Đường Kiếp.

Cũng không biết kim quang kia là vật gì, sau khi đụng vào chợt nghe phịch một tiếng, ảo giác liền nổ lớn rồi biến mất.

Cùng lúc đó, hai gã yêu vương khác cũng ra tay, một lấy ra hai thanh ngân giản, hóa thành ngàn vạn lần giảng quang từ trên không trung hạ xuống, một thì hóa thành trường xà, bay múa như rồng, phun ra từng tảng lớn nọc độc, các yêu tướng khác cũng ra tay, phát động công kích về phía ảo giác.

Đáng tiếc bọn họ lại không thể tìm ra Đường Kiếp, nhưng công kích này không thể tập trung lại cùng một chỗ, chợt nghe trên không trung vang lên một loạt tiếng nổ lớn, vô số ảo giác dưới một kích này liền tan biến giống như bọt khí, mà Đường Kiếp thật sự cũng đã phát động Loạn Phong Bộ, lập tức hiện ra phía sau một gã yêu vương, lẫn vào trong bầy yêu.

Thời cơ hắn xuất hiện đúng là lúc tất cả yêu vương yêu tướng vừa mới xuất thủ, đúng như câu nói của võ đạo, lực cũ vừa qua lực mới liền được sinh ra. Vừa mới xuất hiện, tay Đường Kiếp đã khoác lên cổ một yêu vương đứng trước, thuận thế uốn éo liền vặn gãy cổ yêu vương này.

Yêu vương Hổ kia rống một tiếng, hay tay không ngờ lại vặn đầu mình trở về, Đường Kiếp lại uốn éo, hắn lại vặn, hai bên trong nháy mắt liền giằng co mấy hiệp. Các yêu tướng khác thấy tình thế như vậy liền xuông tới cứu, trên người Đường Kiếp đã bốc lên một mảnh hồng quang quét ngang tới, chính là Huyết Nhục Ma Bàn, trực tiếp cuồn yêu vương xông đến gần nhất vào trong, trên tay không ngừng, hai tay mãnh liệt dùng lực, đầu yêu vương kia liên tục chuyển động hơn mười vòng mới dừng lại, sau đó liền tiện tay giật xuống.

Yêu vương kia khẩn trường, vội vươn tay muốn chém đầu mình, Đường Kiếp nhìn hai mắt quay tròn trên đầu nó, cười nói:
- Thật là thú vị.

Đúng lúc này lại có một gã yêu vương cứng rắn xông qua lá chắn Huyết Nhục Ma Bàn hướng về phía Đường Kiếp, đầu Đường Kiếp không quay lại liền vung đầu trong tay lên.

Chợt nghe một tiếng đụng nhau ầm ầm, yêu vương kia cư nhiên bị đẩy lui, mà đầu trong tay Đường Kiếp cũng bị chia năm xẻ bảy.

- Thật là đáng tiếc cho một cái đầu lâu.
Đường Kiếp đang muốn rời đi, liền thấy trong lồng ngực yêu vương kia không ngờ lại dài ra một cái đầu mới.

- A?
Đường Kiếp kinh sợ ồ lên một tiếng, tay trái mang đao vung qua, chém rụng đầu yêu vương kia, ngay sau đó lại hiện ra thêm một cái nữa.

Đường Kiếp vận đao như bay, chải ra hai trảm bảy tám đao, liên tiếp ném tám đầu lên không trung, rốt cục yêu vương kia chưa kịp mọc đầu đã loạng choạng thân thể rồi ngã xuống, hiện ra nguyên hình là một con Hắc Vũ to, có chín cổ dài, chỉ có điều hiện giờ đã không có đầu.

- Hóa ra chỉ là chim chín đầu.
Đường Kiếp cười nó, một tay chụp tới đã đánh bay một yêu vương đang xông tới, Huyết Nhục Ma Bàn thổi quét qua, thuận tiện cắn chết vài tên yêu tướng khác.

Trong nháy mắt Đường Kiếp đã giết chết ba vị yêu vương, bốn gã yêu tướng, hai yêu vương và mười hai yêu tướng còn lại đều sợ hãi nhìn Đường Kiếp. Đường Kiếp cũng là người đắc thế không buông tha, nhanh chóng đánh tới một yêu vương khác.

Mắt thấy yêu vương kia cũng sắp mất mạng, một đạo thần quang đột nhiên đâm tới đánh thẳng lên trên người của Đường Kiếp.

Từ trên không trung rơi xuống, Đường Kiếp quỳ nửa gối trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn về phương xa.

Nơi đó, con mắt lạnh như băng của thiếu niên Cực Quang nhìn hắn.

- Ôi!!! Lại bắt đầu phát lực nữa à.
Đường Kiếp cười cười, tiện tay đập vỡ một ma vật đang vọt tới giương nanh múa vuốt bên người, đột nhiên hai chân đạp một cái, mặt đất ầm ầm tạo thành một cái khe không thấy đáy, Đường Kiếp đã phi thân mà lên.

Khẽ chuyển tay, Phá Thiên Huyền Lôi đao liền xuất hiện trong tay, tạo ra một Lôi Ảnh Toái Không Đao pháp về phía thiếu niên Cực Quang, đồng thời trong tay trái đã hiện ra Đế Nhận hóa thành một thanh trường kiếm, đâm về phía một vị yêu vương cách mình gần nhất, hắn đồng thời công kích hai bên.

- Kiêu ngạo, ngông cuồng!
Thiếu niên Cực Quang phát ra tiếng hừ nhẹ phẫn nộ, lôi quang vô tận đang nhanh chóng tụ họp trên đỉnh đầu của mình, quang hoa ngũ sắc sau lưng phát sang, tạo thành lôi quang trên bầu trời.

Lúc Phong Vô Tướng bị một kích thần quang ngũ sắc của lão niên Cực Quang bức lui, đột nhiên khí tức trên người thiếu niên Cực Quang phóng đại, lúc hắn nhìn về phía Đường Kiếp, trong đôi mắt hiện ra một mảnh thái quang sặc sỡ, cuốn về phía Đường Kiếp.

Đường Kiếp không còn kịp giết người liền thu kiếm chem. Ra một mảnh kiếm triều, hai bên nháy mắt liền đụng vào nhau.

Chợt nghe tiếng nổ lớn, Đường Kiếp thế nhưng lại bị đánh bay ngược trở về.

Thân đang bay nhưng tay của Đường Kiếp cũng không nhàn rỗi, Đế Nhận chợt hóa thành cây roi cuốn lấy một gã yêu tướng, sau đó cuốn trở về đã cắt yêu tướng kia thành hai đoạn, tay trái nhanh chóng nhấn mấy cái, đã ảo hóa ra vô số thủ ấn, hình thành một đại thủ ấn đánh về phía Cực Quang.

Cực Quang chỉ hừ một tiếng, âm thành giống như sấm rền, ầm ầm quanh quẩn trên không trung, càng chấn động càng lớn, giống như thân âm Chấn Thiên Cổ, nhưng lại ngưng tụ ra một đống mâu đâm về phía Đường Kiếp, đồng thời thái quang lại lóe lên, thần quang như điện, tâm niệm thay đổi thật nhanh, lại là một Triều Vân Mộ Vũ thủ, liền tiếp ba kích đánh về phía Đường Kiếp.

Đây là đặc quyền của phân thần, dưới trường hợp niệm động pháp sinh, Đường Kiếp khởi xướng một lần công kích thì đại yêu phân thần đã có thể phát động năm ba lần, thậm chí là bảy tám lần công kích. Cũng may là Đường Kiếp có Cửu Lê Tâm Kinh, tốc độ thi pháp hơn xa so với thường nhân, dù là như thế vẫn kém so với niệm động do Cực Quang phát ra.

Trong nháy mắt công kích như sóng biển lao tới, nện hắn rơi xuống đất.

- Còn không chết đi!
Thiếu niên Cực Quang phát ra tiếng quát dữ tợn, thần quang ngũ sắc kia đã như dải lụa tập kích tới, gắt gao trói chặt hắn, khiến hắn không thể cử động, có thể thấy được công kích lần này vô cùng hung mãnh.

Cùng lúc đó, lũ yêu nhìn thấy có cơ hội cũng cùng nhau tiến lên.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com