Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 995: Trở về sơn môn



Đường Kiếp vốn có thể không say, nhưng thấy mọi người hưng phấn mời rượu, liền buông lỏng hết thảy mà uống, để cảm giác say kia gây tê thần kinh, đồng thời cũng xâm nhập thần hồn của mình.

Trước mắt dần dần mơ hồ, có vô số bóng người lay động, lại thấy không rõ là ai.

Rốt cục, Đường Kiếp cứ như vậy gục xuống.

Khi tỉnh lại, Đường Kiếp phát hiện mặt trời đã lên cao.

Bản thân mình đang nằm trên một chiếc giường nhỏ mềm mại, trên người đang đắp một tấm chăn đỏ lớn, phía trên còn thêu hình uyên ương hí thủy.

Đường Kiếp vừa cử động, lập tức có nha hoàn tiến vào, nhìn thấy Đường Kiếp ngồi dậy, nhe răng cười:
- Cô gia tỉnh rồi.

Rồi bưng chậu rửa mặt, dùng khăn mặt ướt nước, lau mặt cho Đường Kiếp.

Đường Kiếp tránh đi:
- Diệu Nhiên đâu?

Nha hoàn kia trả lời:
- Tiểu thư đang ở thư phòng xử lý công việc.

Đường Kiếp liền đi tới, đồng thời linh khí vận chuyển, tất cả dơ bẩn hôm qua rửa sạch.

Đi vào thư phòng, Đường Kiếp nhìn thấy Hứa Diệu Nhiên đang ngồi trước thư án cầm bút viết gì đó, phía dưới còn có mấy tên thủ hạ.

Nhìn thấy Đường Kiếp, Hứa Diệu Nhiên nói:
- Chàng đã tỉnh rồi sao? Chờ ta chốc lát, cũng sắp xử lý xong rồi.

Đường Kiếp liền tìm một cái ghế dựa ngồi xuống, lẳng lặng nhìn Hứa Diệu Nhiên xử lý sự vụ.

Từ chỗ hắn nhìn sang Hứa Diệu Nhiên, vừa lúc có thể nhìn thấy một bên mặt Hứa Diệu Nhiên, dưới lớp phấn trang điểm mỏng kia vẫn là gương mặt cương nghị mà mềm mại.

Hơn một trăm năm mài dũa, khí chất của nàng sinh ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Không còn là người khờ khạo ngây ngô năm nào.

Thiếu nữ, nhưng bây giờ giơ tay nhấc chân đều có phong thái của nữ cường nhân.

Cái này không phải mạnh mẽ của lực lượng mà là sau khi trải qua tang thương, tự tin khi đối mặt với mưa gió khi, là phong độ của một đại tướng.

Càng nhìn, Đường Kiếp có chút ngây ngốc.

Qua một hồi lâu, vẫn là thanh âm của Hứa Diệu Nhiên làm hắn tỉnh lại:
- Nhìn gì mà nhập thần như vậy.

Cẩn thận nhìn lại, phát hiện mọi người đều đã rời khỏi, trong thư phòng chỉ còn mình và Hứa Diệu Nhiên rồi.

Hắn không khách khí một tay ôm Hứa Diệu Nhiên vào lòng, miệng cùng kề sát vào mặt Hứa Diệu Nhiên.

Hứa Diệu Nhiên cười hì hì né tránh nói:
- Sao lại vội vã thế này?

Đường Kiếp trả lời:
- Nhẫn nhịn hơn một trăm năm, muốn không vội cũng khó.

- Thôi đi, ai biết chàng là thật là giả, ở Thanh Vân Giới cũng gây tai họa cho bao nhiêu cô nương.

Đường Kiếp để nàng ngồi lên đùi, cười khổ nói:
- Thật là oan chết ta. Cũng vì nàng mà thủ thân như ngọc, khiến ta tìm thấy một đống phiền toái.

- Hả? Nói nghe một chút.
Hứa Diệu Nhiên lập tức hào hứng.

Đường Kiếp liền kể lại những chuyện của mình khi ở Thanh Vân Giới.

Hắn ở Thanh Vân Giới hơn một trăm năm, cho dù chỉ ở trong nhà, cũng có vô số chuyện để kể.

Kết quả là, hai người này ở luôn trong phòng đó hơn nửa tháng.

Trong nửa tháng, bọn họ hoặc là du sơn ngoạn thủy, kể lệ tâm sự, ngẫu nhiên cũng sẽ có người không biết xấu hổ như Thái Quân Dương tới tham gia náo nhiệt.

Chỉ là bọn họ không vội, đã có người sốt ruột.

Bao gồm đám người Vệ Thiên Xung, nhìn Đường Kiếp "Trầm mê nữ sắc" "Hoang phế tu luyện", cả đám đều nóng lòng tới khuyên răn, hận không thể ấn đầu Đường Kiếp vào tu luyện, giống như trong hai mươi ngày này mà tu luyện có thể khiến thực lực của Đường Kiếp đột nhiên tăng cường.

Đường Kiếp cũng không nóng vội mà chỉ là thản nhiên ứng phó, tiếp tục cùng Hứa Diệu Nhiên thì thầm tư mật, thân thiết du ngoạn làm vô số người ghen tị.

Có kẻ đố kỵ người tung lời đồn, nói Đường Kiếp kỳ thật sớm buông tha rồi, chỉ là dưới áp lực của Linh Lung Tiên Tôn không thể không nói ra hai trăm năm ước hẹn. Hắn biết làm không được, bởi vậy muốn sống qua hai trăm năm này cho tốt.

Đối với những chuyện nhảm này, Đường Kiếp chỉ cười cho qua.

Cứ như vậy, đảo mắt đã một tháng qua đi.

Thán Thu phong.

Nơi này là đỉnh núi nhỏ trên Trường Phong.

Hôm nay Đường Kiếp và Hứa Diệu Nhiên đứng ở trên ngọn núi quan sát phong cảnh.

Hứa Diệu Nhiên rút một cây cỏ ra nói:
- Chuyện chàng nhắn nhỉ đã an bài xong xuôi rồi. Bắt đầu từ ngày mai, là có thể chính thức rời đi.

- Vậy là tốt rồi.
Đường Kiếp hài lòng nói.

- Có phải chàng cũng không muốn đi?
Hứa Diệu Nhiên hỏi.

Đường Kiếp thở dài:
- Có một số việc luôn phải làm. Trở về đã một tháng vẫn luôn ở lại Thiên Nhai Hải Các. Ta rốt cuộc là đệ tử của phái Tẩy Nguyệt hay là đệ tử của Thiên Nhai Hải Các?

Hứa Diệu Nhiên cười tựa vào vai Đường Kiếp nói:
- Lúc trở về, dẫn theo đám Vệ Thiên Xung đi.

- Vì sao?
Đường Kiếp hỏi.

Hứa Diệu Nhiên trả lời:
- Lúc trước bọn họ đến để bảo vệ Thông Tài Xã, bảo hộ mậu dịch lưỡng giới. Hiện giờ chàng đã trở về, nếu giữ bọn họ ở đây, chỉ sợ ngược lại gây bất lợi cho Thông Tài Xã.

Đường Kiếp ngẫm nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Là ta sơ sót. Kỳ thật nói bọn họ bảo hộ nàng, nhưng những năm gần đây, bọn họ cũng phải dựa vào nàng mới tiến bộ thần tốc như thế. Thiên Nhai Hải Các hẳn có rất nhiều áp lực, chỉ có điều vẫn nhờ nàng che chở.

Hứa Diệu Nhiên cười cười:
- Tang Hồng Mai ta không để ý, một chút áp lực tính là gì. Chỉ là kế tiếp ta cũng cần tập trung tài lực làm tốt những chuyện chàng dặn.

Nàng nhìn Đường Kiếp:
- Bất kể như thế nào, ta cũng sẽ không cho chết trong tay lão bà Linh Lung kia.

Nàng phá lệ dùng chữ lão bà, Đường Kiếp nghe mà bật cười, thoáng dùng sức ôm chặt Hứa Diệu Nhiên vào lòng, Hứa Diệu Nhiên cứ như vậy dựa vào hắn, không nói thêm gì nữa.

Bọn họ cứ như vậy sóng vai ngắm mặt trời mọc, nhìn mặt trời lặn.

Quấn quít triền miên, hận không thể ngày ngày như vậy trôi qua.

Sáng sớm hôm sau, Đường Kiếp rời khỏi Thiên Nhai Hải Các.

Mang theo Y Y, cưỡi Đồ Đồ, một thân một mình trở về phái Tẩy Nguyệt, về phần Thái Quân Dương, Vệ Thiên Xung, bọn họ muốn trở về, còn cần phải đi giao một ít hàng.

Hơn mười ngày sau, Đường Kiếp đi tới dưới chân núi Xuất Vân.

Hơn một trăm năm, rốt cục lại nhìn thấy cố hương.

Núi vẫn là núi, non vẫn là non, chỉ có người không biết như thế nào.

Ổn định tâm tình kích động, Đường Kiếp bay vào trong phái.

Vừa mới có vài tên đệ tử Tẩy Nguyệt đang từ trong núi bay ra, nhìn thấy Đường Kiếp, một người lên trước ngăn lại nói:
- Trọng địa Tẩy Nguyệt, người ngoài không được khinh nhập.

Đường Kiếp ngẩn người, lúc này mới chú ý mình trở về vội vàng, đã quên mặc trang phục biểu thị thân phận Tẩy Nguyệt. Cũng may đây không phải là vấn đề, liền lấy ra ngọc bài thân phận:
- Ta không phải người ngoài.

Mấy tên đệ tử nhìn thoáng qua, vội nói:
- Hóa ra là đồng môn sư huynh, thứ tội!

- Không sao.
Đường Kiếp cười cười, tự rời đi.

Mọi người thấy hắn rời khỏi, đang muốn bay đi, một đệ tử mới nhập môn bất ngờ nói:
- Lâm sư huynh, người này tên cũng thực quái, không ngờ tên Đường Kiếp, kiếp là cướp.

Lâm sư huynh trước đó chỉ chú ý quan sát ngọc bài là thật hay giả chứ không để ý tên, lúc này nghe xong chỉ ừm một tiếng
- Thiên hạ to lớn, tên gì cũng có.
Rồi lập tức chấn động thất thanh kêu lên:
- Đường Kiếp? Hắn tên là Đường Kiếp?

Trong đầu hiện ra ngọc bài vừa rồi, Lâm sư huynh không kìm chế được, quay người đuổi theo hướng của Đường Kiếp, miệng còn hô lớn:
- Đường Kiếp đã về!

Cùng lúc đó, Đường Kiếp đã đi tới Trích Tinh đỉnh.

Trước Tham Thần điện, Đường Kiếp quỳ xuống đất:

- Bất tiếu đệ tử (đệ tử ngỗ nghịch) Đường Kiếp, trở về sơn môn, tham kiến chưởng giáo sư tôn!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com