Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 996: Thí nghiệm (p1)



Oanh!

Một tiếng chuông vàng ngọc vang lên.

Nương theo tiếng chuông kia, cửa Tham Thần điện ầm ầm mở ra.

Đường Kiếp đi vào trong điện.

Trên đại điện nguyên bản không có một bóng người, nhưng ngay trong khoảnh khắc, trong điện đã hiện lên năm người.

Năm người này cứ như vậy nhẹ nhàng ngồi, nhìn vẻ mặt như không chút để ý, nhưng vô hình trung tản mát ra cỗ uy áp khổng lồ. Năm cỗ uy áp hội tụ cùng một chỗ khiến người ta kính trọng và ngưỡng mộ.

Đường Kiếp tiến lên quỳ gối, nói:
- Bất tiếu đệ tử Đường Kiếp tham kiến chưởng giáo sư tôn, Thiên Kiếm Thần Quân, Huyền Nguyệt Chân Quân, Cửu Hoa Chân Quân, Dạ Không Chân Quân!

- Đứng lên đi.
Ngồi ở chính giữa đúng là Lăng Tiêu chưởng giáo.

Nhẹ nhàng nâng tay, Đường Kiếp đã không thể khống chế, tự động đứng lên.

- Ngồi đi.
Huyền Nguyệt Chân Quân ngồi bên phải Lăng Tiêu vung tay áo, phía trước Đường Kiếp liền xuất hiện một chiếc ghế đá.

Đường Kiếp trả lời:
- Sư tổ ở trên, đệ tử không dám ngồi.

- Cho ngươi ngồi, ngươi ngồi đi!
Tiêu Biệt Hàn bên trái Lăng Tiêu cong ngón tay búng ra, Đường Kiếp liền cảm thấy hai đầu gối mềm nhũn, không tự chủ được ngồi xuống.

Đồng thời Minh Dạ Không ngồi bên Huyền Nguyệt mở hai mắt, chỉ thấy ghế đá phía trước Đường Kiếp không biết sao đã chuyển ra sau, lúc hắn đặt mông ngồi xuống, thì ngồi xuống đúng mặt ghế đá.

Cuối cùng Cửu Hoa Chân Quân còn chưa ra tay cũng vung tay áo lên:
- Trà!

Một chén trà trống rỗng được tạo ra, bay vào tay Đường Kiếp, Đường Kiếp đưa tay đón, chỉ thấy chén trà bay trên không trung một vòng rồi kề sát tới miệng hắn. Đường Kiếp muốn tránh về sau thì chén trà đã lao tới, hoàn toàn là xuất phát từ bản năng, Đường Kiếp cúi đầu, đụng chén trà tan nát, vô số bọt nước rơi vào không trung, lại hóa thành linh khí tiêu tan.

Trong lòng Đường Kiếp khiếp sợ, quỳ gối nói:
- Đệ tử biết tội, vừa rồi không biết làm sao...

- Vô tội, là ta dùng Hoặc Tâm Chi Pháp ảnh hưởng tới ngươi.
Huyền Nguyệt bên cạnh nói.

Đường Kiếp kinh ngạc.

Lăng Tiêu ở giữa nói:
- Thế nào?

Huyền Nguyệt nói:
- Thần hồn lệch yếu, bị thương không phải là giả.

Tiêu Biệt Hàn liền nói:
- Lực lượng vô cùng lớn, ta mới đầu chỉ dùng nửa thành khí lực, kết quả chỉ như muỗi rung. Đề phòng tổn thương hắn, ta cẩn thận vận lực, liên tiếp tăng lực tới mười tám lần mới làm hắn chao đảo, ước tính ra đã dùng tới ba thành lực lượng.

Thực ra, Tiêu Biệt Hàn đã âm thầm xuất thủ gần hai mươi lần. So sánh với Nhất Chỉ Chi Công của hắn, Cực Quang Ngân Nhãn niệm động pháp sinh quả thực chỉ là trò cười.

Cửu Hoa cũng nói:
- Hóa hồn chi cảnh, chưa đến đỉnh cao nhưng phương diện nền tảng vững chắc, cùng Quân Dương Thiếu Danh có chỗ tương tự. Tổng hợp xem ra, thân thể siêu cường, pháp tu thượng thừa, kiêm cả đạo pháp, xứng đáng cùng Dục Anh Kỳ bình thường chiến một trận.

Mấy vị Đại Năng ngươi một câu ta một câu, trong nháy mắt đã bóc trần Đường Kiếp, căn bản cũng không cần hắn nói gì.

Đường Kiếp nghe được xấu hổ, đang muốn giải thích thì lại nghe Lăng Tiêu nói:
- Khó trách dám có gan gào thét với Linh Lung, quả là có vài phần lo lắng. Nếu như thế, Dạ Không, ngươi đánh với hắn một trận, xem hắn có thể chân chính sáng tạo ra kỳ tích ngàn năm không.

- Tuân lệnh chưởng giáo.
Minh Dạ Không cung kính nói.

Đường Kiếp vừa nghe vậy, hoảng sợ:
- Chưởng giáo sư tôn, con mới vừa trở về, rất nhiều chuyện còn chưa nói, không cần đâu...

Lăng Tiêu cũng đã đưa tay ngăn trở hắn:
- Năm lão nhân ra đây nhìn ngươi không phải vì nhàn rỗi quá. Ta tốt xấu gì cũng đã thu ngươi làm đồ đệ, tuy thời gian qua không thể dạy bảo ngươi, nhưng hiện giờ ngươi đã trở về, sao cũng nên tận trách nhiệm của ngươi làm sư phụ.

Minh Dạ Không cười nói:
- Đường Kiếp, dũng khí lúc đối mặt với Linh Lung đâu? Sao lại không dám đánh với ta một trận? Hiện tại thử ngươi, cũng là muốn nhìn ngươi rốt cuộc có tư cách hay không. Xem phái Tẩy Nguyệt hai trăm năm sau rốt cuộc có thêm một Đại Thiên Tôn, hay là thêm một thi thể thiên tài. Đến đây, dốc toàn lực đánh với ta một trận, dùng thực lực của ngươi để chứng minh ngươi có tư cách để chúng ta bồi dưỡng, có tư cách đánh với Linh Lung một trận.

Tiêu Biệt Hàn càng trực tiếp hơn:
- Tiểu tử thối, đừng có dụt đầu vào nữa, thời gian của chúng ta rất đáng tiền, không nên kéo dài. Mấy chuyện lông gà vụn vặt của ngươi, chúng ta đã sớm biết, không cần ngươi nhiều lời nữa.

Đường Kiếp bất đắc dĩ, chỉ phải đáp ứng, nhìn hai bên hỏi:
- Ở nơi này sao?

- Ở nơi này. Thế nào, ngại nhỏ sao?
Minh Dạ Không cười hỏi.

- Đệ tử không dám.
Đường Kiếp chắp tay trả lời, đang nói chuyện thì tung ra một đám chỉ phong tới Minh Dạ Không.

Đã nhanh tay đoạt tiên cơ rồi.

Minh Dạ Không không giận ngược lại cười:
- Hảo tiểu tử, quả nhiên có dũng khí.

Sau đó vung chỉ đối chỉ phong của Đường Kiếp.

Khí kiếm chỉ.

Đây vốn là một chiêu bình thường của phái Tẩy Nguyệt, nhưng dưới tay Minh Dạ Không lại như thiên ngoại chi kiếm, đem hai chữ kiếm khí bay ra vô cùng nhuần nhuyễn.

Hai đạo chỉ phong đụng vào nhau, đồng thời hóa thành linh triều rơi rụng, Đường Kiếp lớn tiếng hô, liên tục oanh ra ba mươi hai ký trọng quyền.

Quyền phong như cương, lay động càn khôn, làm Tham Thần điện khẽ rung. Bốn vị Tử Phủ mỗi người một góc, quyền phong tới bên người tựa như giọt nước mưa vào biển rộng, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Đồng thời Minh Dạ Không liên tục dùng chỉ đâm ra.

Trong phút chốc đã tạo ra hơn ba mươi đạo chỉ ảnh.

Quyền phong của Đường Kiếp đều bị Minh Dạ Không dùng chỉ ảnh chống lại, không nhiều không ít, đúng là ba mươi hai lần va chạm.

Quyền kình rung núi bạt sông cứ thế vô hình bị hóa giải, Minh Dạ Không thì cười dài nói:
- Cũng không tệ lắm, nhưng chưa đủ.

Nói xong thân hình chợt lóe hiện ra bên cạnh Đường Kiếp, đâm xuống một chỉ ra sau cổ hắn, đúng là Loạn Phong Bộ. Chỉ có điều Loạn Phong Bộ này có điểm không giống, chỉ thấy thời khắc này Minh Dạ Không chốc hiện ra bên này, chốc hiện ra bên kia, quanh thân Đường Kiếp xuất hiện vô số biến hóa làm người ta hoàn toàn không kịp nhìn, điểm chết người chính là mỗi một lần Minh Dạ Không vận dụng Loạn Phong Bộ còn có thể ở trên đất bằng tạo ra tàn ảnh của mình, tàn ảnh như thật thể, quyền đấm cước đá, mỗi một kích đều rất chân thật.

Bởi vậy thời gian mới trôi qua một lát, trong Tham Thần điện khắp nơi đều là tàn ảnh của Minh Dạ Không, vây quanh Đường Kiếp loạn đấu, cái này so với Phù Quang Phân Ảnh Trảm nổi danh của Thích Thiếu Danh đúng là mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.

Đối mặt này công kích tốc độ cao mà sắc bén này, Đường Kiếp cũng không thể không lấy ra tất cả thực lực, phát huy uy năng nhục thể của mình cứng rắn chống đỡ Minh Dạ Không, đồng thời không ngừng đánh ra trọng quyền.

Hắn với Loạn Phong Bộ cực quen thuộc, từng tinh thần điểm vị đều đã thuộc lòng, bởi vậy không loạn chút nào, mỗi lần có thể nắm chặt điểm xuất hiện của Minh Dạ Không. Tuy nhiên cho dù là vậy, đối mặt với trọng quyền cuả Đường Kiếp, Minh Dạ Không cũng chỉ cần một kiếm đã dễ dàng ngăn trở.

Hắn ngoại trừ nổi danh về không gian chi đạo thì lợi hại nhất chính là kiếm pháp, kiếm chỉ tu luyện so với pháp bảo, thần kiếm của người khác cũng không kém phần sắc bén.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com