GIỚI THIỆU:
Năm ta cập kê, ba tỷ muội chúng ta cùng rút thăm chọn phu quân.
Ai rút được thẻ tím thì vào phủ Tề vương làm trắc phi.
Ai rút được thẻ đỏ thì gả cho thứ tử đích dòng của Lang trung bộ Hộ.
Còn ai rút phải thẻ đen... thì phải thực hiện hôn ước do đời trước định sẵn,
gả cho kẻ từng bị nhà họ Văn ta nh.ụ.c m.ạ từ hôn, nay lại leo lên tận đỉnh cao quyền thế — một tên gian thần.
Ta biết trong ống thăm có người giở trò,
dù có thế nào đi nữa, người rút thẻ đen tất sẽ là ta.
Nhưng ta không bận tâm.
Bởi kiếp này, ta đến nhân gian…
chính là để gả cho chàng.
01
Khi tay ta vươn về phía ống thăm,
ta cố ý chọn một thẻ khác với kiếp trước.
Thế nhưng rút ra... quả nhiên vẫn là thẻ đen.
Đường muội Văn Nhụy tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng trong mắt lại là sự hả hê không hề che giấu:
“Ôi chà, Nhị tỷ rút phải thẻ đen rồi, chẳng phải là phải gả cho Diêm vương sống Yến Tùy kia sao?”
“Nghe nói mỗi ngày hắn đều g.i.ế.c mười mạng, trên người nồng mùi m.á.u đến mức đứng cách năm bước vẫn ngửi thấy.
Còn có người bảo phủ đệ hắn chẳng có lấy một cọng hoa ngọn cỏ, khắp viện toàn là hình cụ, tâm tình không tốt thì kéo phạm nhân vào phủ tra tấn, trong phủ không có viên gạch nào là chưa dính m.á.u cả...”
Nói đến đây, nàng ta che miệng, ra vẻ thương xót:
“Yến Thống lĩnh nay được Thánh thượng sủng tín, vốn là một mối hôn sự tốt.
Nhưng nhìn sính lễ hắn đưa tới... rõ ràng là định cưới tỷ về để hành hạ. Tỷ tỷ ngàn vạn lần đừng nghĩ quẩn đấy.”
Ta nắm chặt thẻ trong tay, bình thản ngẩng đầu:
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Ngươi nghe được bao nhiêu lời đồn như vậy, chẳng lẽ lại chưa từng nghe câu quan trọng nhất sao?”
Văn Nhụy ngẩn người: “Câu gì?”
“Trấn phủ ty cài mật thám ở hầu hết các phủ trọng thần trong triều.
Ngươi canh ba dám mắng Yến Tùy một câu, canh năm Hắc Kỵ của Trấn phủ ty sẽ tới... bắt ngươi đi đấy!”
Ta bỗng cao giọng dọa, khiến Văn Nhụy giật b.ắ.n mình, hoảng hốt lùi vài bước,
va vào tay a hoàn đang bưng trà, làm khay trà rơi xuống đất.
Trà nóng lẫn lá trà hắt lên chiếc váy Bướm Xuyên Hoa mới cắt may của nàng ta, chật vật không sao tả xiết.
Văn Nhụy vừa kéo vạt váy, vừa đau lòng hét lên:
“Văn Linh! Ngươi—”
“Nhụy nhi!”
Đại bá mẫu liếc nhìn các tộc lão trong đường, cắt lời nàng ta:
“Đến lượt con rút thăm rồi.”
Văn Nhụy lau sơ tà váy, hậm hực liếc ta một cái, bước nhanh đến trước ống thăm, rút ra một thẻ tre.
“Là thẻ tím, vậy thì vị trí trắc phi của Tề Vương điện hạ chính là—”
Nụ cười trên mặt Văn Nhụy cứng đờ.
Trong tay nàng ta... là thẻ đỏ.
“Sao... sao có thể như vậy được, nương ơi...”
Văn Nhụy lập tức mất vía, nhìn về phía đại bá mẫu cũng đang sững sờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sao lại như vậy ư?
Dĩ nhiên là... ta cũng đã động tay chân rồi, đồ ngốc.
02
Ta tên là Văn Linh, xuất thân từ Văn thị, phủ Thái Thường.
Tổ phụ con nối không thịnh, dưới gối chỉ có hai người con trai: đại bá và phụ thân ta.
Năm ta hai tuổi, phụ thân đưa mẫu thân và ta xuống phương Nam nhậm chức, chẳng ngờ giữa đường gặp phải lũ lớn.
Trận hồng thủy đó đã cướp đi tính mạng phụ mẫu ta.
Chỉ có ta, nhờ phụ thân cõng trên lưng, mẫu thân giơ tay ôm chặt, mới may mắn sống sót.
Ta là nữ nhi độc nhất của người con út yểu mệnh – thân phận ấy khiến ta được tổ mẫu yêu chiều hết mực.
Tuy không còn cha mẹ chở che, nhưng ta lại sống còn phóng khoáng hơn cả đám đường tỷ, đường muội trong phủ.
Nhưng đó là trước năm ta mười một tuổi.
Mùa đông năm ấy, một trận phong hàn dữ dội đã đưa tổ mẫu rời xa cõi đời.
Tổ phụ tuy còn sống, nhưng ông xưa nay đối với đám cháu gái như ta đều “công bằng” như nhau — công bằng mà phớt lờ.
Từ đó, cuộc sống của ta trong phủ trượt dốc không phanh.
Đầu tiên là bộ trang sức quý giá tổ mẫu để lại cho ta không cánh mà bay.
Rồi đến hai cửa hàng mặt tiền được chuyển sang danh nghĩa của ta để làm của hồi môn, liên tục lỗ vốn rồi đóng cửa.
Về sau, đại bá mẫu thậm chí không buồn giữ thể diện, trắng trợn bớt xén phần chia hàng tháng của ta, dồn hết cho Văn Nhụy.
Ta chỉ có thể ‘nhẫn’.
Nhẫn đến khi cập kê là được.
Ta vẫn còn hôn ước tổ mẫu đã định sẵn cho ta.
Nhưng điều ta không ngờ là — tổ mẫu ra đi quá vội, căn bản chưa kịp trao đổi bát tự với nhà họ Dương.
Thẻ sinh thần do đại bá mẫu gửi sang, có thể là của ta, mà cũng có thể là của bất kỳ cô nương nào trong họ Văn.
Nhà họ Dương chẳng phải danh môn vọng tộc gì, chỉ hơn ở chỗ nhân khẩu đơn giản, phu nhân Dương gia lại hòa nhã dễ gần, tổ mẫu mới để mắt.
Ban đầu đại bá mẫu chẳng buồn tranh hôn sự ấy, vì bà ta mắt cao hơn đầu, một lòng muốn Văn Nhụy gả vào hào môn.
Chậm chạp không chịu định thân với họ Dương, chẳng qua là muốn lấy đó làm cái cớ để nắm thóp ta, tiện bề nuốt trọn hồi môn tổ mẫu để lại.
Thế nhưng đúng vào tháng trước ngày ta cập kê, hai mối hôn sự cùng lúc giáng xuống Văn phủ.
Một tốt, một xấu.
Tốt là Quý phi truyền lời, muốn chọn một cô nương nhà họ Văn làm trắc phi cho nhi tử là Tề Vương.
Xấu là... kẻ từng bị đại bá phụ sỉ nhục, hủy bỏ hôn ước năm xưa — Yến Tùy, nay đã trở về thượng kinh, còn được Hoàng đế tín nhiệm trọng dụng, giữ chức Thống lĩnh Trấn phủ ty — cũng vào ngày ấy, gửi tới sính lễ.
Chỉ là... sính lễ ít đến đáng thương.
Hai đồng tiền đồng.
Nhưng khi đại bá phụ trông thấy, điều đến trước nỗi nhục... lại là nỗi sợ.
Năm đó, song thân Yến Tùy chọc giận thiên nhan, bị xử trảm ngang lưng.
Yến Tùy cũng bị trục xuất khỏi nhà, để tránh liên lụy đến cả tộc Yến thị.
Hắn không xu dính túi, đến cả tiền mai táng cha mẹ cũng không có.
Đúng lúc ấy, đại bá phụ đi xe ngang qua.
Yến Tùy chặn đầu xe, mong dựa vào mối hôn ước cũ giữa hai nhà, xin chút bạc chôn cất cha mẹ.