Đại bá phụ đến rèm xe cũng chẳng buồn vén.
Để Yến Tùy khi đó mới mười một tuổi, quỳ dưới tuyết nửa canh giờ, rồi mới “ban phát từ tâm” — ném cho hắn hai đồng tiền.
Nay, hai đồng ấy lại được Yến Tùy gửi trả về làm sính lễ.
Nghĩ tới tình cảnh t.h.ả.m thương của dòng tộc Yến thị hiện tại, đại bá phụ sợ đến hồn vía lên mây, không dám trái ý.
Lại càng không dám lấy một nữ nhi thứ xuất như tỷ tỷ ta gả đi cho có lệ.
Thế nhưng Văn Nhụy nghe tin mình chẳng những không thể làm trắc phi của Tề Vương, mà còn phải gả cho Yến Tùy – Diêm Vương sống, kẻ g.i.ế.c người không chớp mắt, thì tối đó lập tức khóc lóc đòi treo cổ.
Cuối cùng, vì đau lòng con gái, đại bá mẫu đã đề nghị — để ta thay nàng gả đi.
Năm xưa khi tổ tiên nghị hôn, cũng chỉ nói là nữ nhi nhà họ Văn.
Ta là đích nữ của chi thứ, sao lại không phải là đích nữ của họ Văn?
Nhưng đại bá phụ vẫn sợ bị người ta chê cười, nói ra nói vào.
Vì thế, mới có màn rút thăm chọn chồng buồn cười này.
03
Cuối cùng, vị trí trắc phi của Tề Vương vẫn rơi vào tay Văn Nhụy.
Lý do ư? Đường tỷ Văn Huyên là thứ xuất, nghe tin mình có khả năng phải gả vào phủ Tề Vương thì hoảng hốt vô cùng, trước mặt các tộc lão liền quỳ xuống, khẩn thiết xin nhường cơ hội này cho muội muội đích xuất.
Đại bá mẫu sau một hồi “trăm phương nghìn kế khuyên bảo” không thành, đành phải miễn cưỡng đồng ý.
Văn Nhụy lại càng ngạo mạn hơn trước.
Trong yến hoa mừng thọ của Trưởng công chúa Thọ An, nàng ta còn ngang nhiên cùng Tề Vương ra vào, cứ như đã sớm coi mình là trắc phi Tề Vương.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Không, có lẽ dã tâm của nàng ta còn không dừng ở đó.
Ai cũng biết, chính thê của Tề Vương đã bệnh triền miên từ lâu.
Ta nhìn Văn Nhụy đi bên cạnh Tề Vương, được các mệnh phụ quý nữ vây quanh, trong khi vẫn không quên liếc về phía ta với ánh mắt đắc ý.
Chợt ta nhớ đến kiếp trước.
Chính phi Tề Vương quả thật chẳng bao lâu sau thì mất. Văn Nhụy đúng như mong muốn, trở thành chính phi.
Nhưng làm Tề Vương phi lại chẳng hề dễ chịu như nàng tưởng. Mẹ đẻ của tiên vương phi lấy cớ chăm sóc thế tử, đưa luôn muội muội của tiên vương phi vào phủ.
Văn Nhụy và vị tiểu thư họ Vương kia đấu đá đến trời đất tối sầm, đến mức chẳng hay biết lúc nào Tề Vương lại để lòng vào một nữ nhạc kỹ.
Đến khi phát hiện ra, người kia đã mang thai.
Còn ta, chẳng những không bị Yến Tùy hành hạ như nàng ta vẫn tưởng, mà ngược lại, nàng ta thường xuyên nghe thấy những lời đồn từ đầu đường cuối ngõ:
— “Yến Thống lĩnh lại vì phu nhân vung tiền như nước.”
— “Yến Thống lĩnh đuổi mỹ nhân mà đồng liêu tặng khỏi phủ.”
— “Yến Thống lĩnh đốt pháo hoa khắp thành, chỉ để đổi lấy nụ cười của phu nhân.”
Văn Nhụy tức đến choáng váng.
Cuối cùng, nhân lúc ta về Văn phủ tế tổ mẫu, nàng ta lén bỏ t.h.u.ố.c độc vào chén trà của ta.
Nàng ta vẫn còn sợ Yến Tùy, không dám hạ độc quá nặng, chỉ muốn hủy dung nhan của ta, khiến ta mất đi sủng ái.
Nhưng nàng ta thực sự đã đ.á.n.h giá thấp cái điên của Yến Tùy.
Thuốc vừa phát tác, t.h.u.ố.c sắc của phủ y còn chưa kịp đem đến, Trấn phủ ty đã vây kín Văn phủ.
Từ tổ phụ cho đến nha hoàn nô bộc, từng người từng người đều bị Yến Tùy điểm danh thẩm vấn.
Tổ phụ còn muốn dùng thân phận bề trên để áp chế hắn.
Hắn vừa chơi đùa vỏ bọc d.a.o ngọc trên tay, vừa mỉm cười hờ hững:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Phu nhân nói rồi, trong cái nhà này, chỉ có tổ mẫu và nhạc phụ nhạc mẫu là bề trên.
Trước khi đến đây, ta đã đến linh đường của họ dâng hương tạ tội.
Họ thương phu nhân nhất, chắc chắn cũng sẽ không trách ta.”
Khiến tổ phụ tức đến ngã ngửa.
Dưới bàn tay sấm sét ấy, chẳng bao lâu đã tra ra kẻ chủ mưu.
Văn Nhụy còn chưa kịp tháo hết trâm vòng, đã bị Hắc Kỵ của Trấn phủ ty xông vào phủ vương gia, lôi đi ngay tại chỗ.
Ban đầu nàng ta còn giận dữ mắng Yến Tùy vô lễ, muốn lôi cả hoàng thất ra dọa dẫm. Nhưng đến khi mười ngón tay bị bẻ gãy sạch, nàng ta mới hiểu ra — cái gọi là vương phi, cái gọi là Tề Vương, trước mặt hắn chẳng đáng một xu.
Hắn, là một kẻ điên thật sự.
Kết cục, Văn Nhụy bị hủy dung, gãy cả mười ngón tay, như một con búp bê rách nát bị ném trước cổng phủ Tề Vương.
Chuyện này chấn động cả triều đình, gây ra làn sóng kinh hoàng khắp Thượng Kinh. Ta từng nghĩ Yến Tùy phen này chắc chắn khó toàn mạng, đã chuẩn bị sẵn sàng để bị liên lụy.
Nhưng hoàng đế lại đè ép chuyện này xuống.
Lúc ấy ta mới hiểu được — cái khiến Yến Tùy có thể ngạo mạn điên cuồng như thế, rốt cuộc là gì...
“Tỷ tỷ, sao lại ngồi một mình ở đây, chẳng ai đoái hoài thế?”
Giọng của Văn Nhụy kéo ta về khỏi dòng hồi ức.
Nàng ta vẫn như kiếp trước, đeo cây trâm phượng bằng vàng ròng lấp lánh dưới ánh nắng, ngồi xuống bên cạnh ta.
Thấy ánh mắt ta dừng trên cây trâm, nàng ta càng cười đắc ý:
“Trâm phượng điện hạ Tề Vương tặng đấy, đẹp không?”
“Có hơi phô trương,” ta thản nhiên nhận xét, “ai lại cắm hai cây trâm chính lên đầu bao giờ.”
“Ngươi...!”
Văn Nhụy theo phản xạ muốn mắng, nhưng ngó quanh một vòng, đành nghiến răng nuốt giận:
“Ta biết ngươi ghen tị với ta. Tương lai ta là vương phi, còn ngươi thì chỉ có thể gả cho Yến Tùy cái tên sát—”
Nàng ta ngập ngừng, tựa như nhớ đến lời ta từng nói, rốt cuộc vẫn e ngại Trấn phủ ty có người ẩn thân trong yến hội, nên nuốt mấy chữ sau trở lại.
“Ngươi chẳng tỏ vẻ sợ hãi gì cả... Đừng nói là thật sự cho rằng gả cho Yến Tùy thì có thể sống yên ổn chứ?
Hắn dù oai phong, nhưng hận Văn gia chúng ta đến tận xương tủy. Ngươi lấy hắn chỉ để bị hành hạ thôi!”
“Ví dụ như?” ta hỏi.
“Cho ngươi ăn cơm thiu, bắt dùng nước lạnh giặt quần áo cho cả phủ.
Mùa đông không cho đốt than, mùa hè không cho dùng băng.
Ra ngoài không được ngồi xe ngựa, quần áo rách thì phải tự khâu vá...”
Ta không nhịn được bật cười.
Hiện tại Văn Nhụy trông cũng đáng yêu đấy chứ — cách nàng ta nghĩ ra để “hành hạ người” toàn là mấy chuyện vặt chẳng đau chẳng ngứa.
Chứ không như sau này, khi nàng ta trở thành Tề Vương phi, chiêu nào chiêu nấy đều độc hiểm, âm ngoan hơn hẳn.
“Ngươi cười cái gì—!”
Lời Văn Nhụy còn chưa dứt,
bỗng bị một giọng nam nhẹ nhàng sau lưng cắt ngang:
“Nghe nói, Văn tam tiểu thư rất hiểu ta?”