Ta uể oải vươn vai.
Ngẩng đầu lên, người kia tuy miệng than phiền, nhưng ô che vẫn giăng ngay ngắn, không để mặt ta bị nắng chiếu.
Ta ngồi dậy, hôn một cái lên mặt hắn.
“...Giữa thanh thiên bạch nhật.” Hắn bình thản nói: “Việc tốt thì phải đôi.”
“Nói tiếng người đi.”
“Còn má bên trái.”
Ta nghiêng người qua.
Đến khi môi sắp chạm nhau thì dừng lại:
“Mơ đi. Sao ta phải thưởng cho chàng.”
Nói xong liền nhấc chân bỏ chạy.
Yến Tùy mấy năm nay tính tình và nhẫn nại tốt lên không ít, duy chỉ có cái tính hẹp hòi báo thù thì vẫn y nguyên — nhìn việc hắn làm trước khi rời kinh là đủ rõ: thu thập chứng cứ tội trạng của tổ phụ và đại bá, khiến hai người mất chức, tổ phụ mất sạch thanh danh, phải dắt cả nhà dời về Nam Dương.
Ta bị hắn bắt được là t.h.ả.m rồi.
Đáng tiếc, chạy không thoát người biết khinh công.
Ta vẫn bị hắn túm lấy.
Bị cựu thống lĩnh Trấn Phủ Ty đè trên chiếc thuyền nhỏ trong đầm lau, hung hăng “trừng phạt” một trận.
Xong xuôi, chân ta mềm nhũn, được hắn cõng về nhà.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Hôm qua ta nghe ở chợ, Hoàng đế băng hà rồi.
Những tần phi không con đều phải tuẫn táng. Trân phi… cũng ở trong đó.”
Hắn khựng lại:
“Ừ.”
Ta gối đầu trên lưng hắn, không nói gì nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hai năm trước, Yến Tùy đưa t.h.i t.h.ể Lý Như Mộ về kinh, rồi mang ta xuống phương Nam, đến Hoài Nam.
Các hoàng tử còn lại của Hoàng đế đều còn rất nhỏ.
Nhưng phụ tử bọn họ đều hiểu rõ, dẫu có bồi dưỡng một vị thừa kế trong số ấy, cũng không thể lập Yến Tùy làm Thái tử.
Thân phận của hắn, là vết nhơ của Hoàng đế.
Cho nên Yến Tùy tự chặt một đốt ngón út, biểu thị quyết tâm vĩnh viễn rời khỏi vòng xoáy hoàng quyền, cũng lấy đó đổi lấy tự do cho chúng ta.
Chúng ta đã sống cuộc sống mà xưa kia Trân phi từng mong Yến Tùy sẽ có.
Không bị trói buộc, ăn mặc dư dả.
Nghĩ tới đây, ta chợt nhớ ra một việc, ghé sát bên tai Yến Tùy:
“Nói cho chàng một tin vui,
Chàng — sắp làm cha rồi.”
Hắn không quay đầu:
“Bảo ta gọi ‘cha’ à? Đời sa— gì cơ?”
Hắn khựng lại, quay đầu.
Ta gật nhẹ.
Hắn ngây người một lúc lâu, rồi bỗng luống cuống tay chân:
“Vậy sao còn để ta cõng nàng? Có đè ép gì không?”
“Văn Linh! Sao nàng không nói sớm! Ta hành hạ nàng như vậy — có chỗ nào khó chịu không?”
Ta được hắn đổi sang bế trong tay.
Ta cười mệt, tựa đầu qua, nghe tiếng tim hắn đập mạnh mẽ.
Đây, lẽ nào không phải một cái kết thật sự tốt đẹp hay sao.
-HẾT-