Tiếng Chuông Dưới Mái Hiên

Chương 11



Quý phi mặc tố y, gỡ trâm xuống, quỳ gối ngoài điện Tử Thần, cầu xin Hoàng đế trả lại công đạo cho Tề Vương.

 

Triều đình rúng động.

 

Nhưng không ai tin đây là mưu kế của Trân phi — một tần phi vô nhi vô nữ, làm sao có lý do hại c.h.ế.t một vị hoàng tử?

 

Chỉ có Hoàng đế là rõ.

 

Bởi vì Trân phi... có con.

 

Sự tình ấy, bị Hoàng đế đè xuống không xử.

 

Thế nhưng, Yến Tùy — đã vào ngục chiếu chỉ.

 

Lý Như Mộ lại đến gặp ta.

 

Ta vẫn cự tuyệt hắn, như mọi khi.

 

Nhưng lần này hắn không như trước kia rời đi, mà chỉ đứng đó, nhìn ta đầy khó hiểu:

 

“Văn Linh, ta với hắn…”

 

Lời còn chưa dứt, một thị vệ hối hả xông vào, đ.á.n.h gãy lời hắn:

 

“Điện hạ, thánh chỉ khẩn cấp!”

 

Lý Như Mộ lập tức đứng dậy, đang định bước qua cửa, sắc mặt bỗng thay đổi, đột ngột quay đầu lại nhìn ta, ánh mắt liên tục d.a.o động.

 

Một khắc sau, hắn nắm lấy cổ tay ta, trầm giọng nói:

 

“Văn Linh, đi với ta.”

 

21

 

Lý Như Mộ vô cùng nhạy bén.

 

Hắn nhận ra được — việc Yến Tùy bị tống vào Chiếu ngục, bất quá chỉ là một màn kịch do hắn và Hoàng đế cùng diễn.

 

Cho nên — hắn bỏ trốn.

 

Mang theo ta.

 

Phía sau, truy binh không ngừng đuổi sát, hắn dẫn ta một đường chạy về phương Nam, mãi đến khi bị ép đến tận vách núi tuyệt lộ.

 

Trên vách núi, gió thổi dữ dội.

 

Y bào của Lý Như Mộ tung bay phần phật, tựa như thần tiên hạ phàm.

 

Hắn ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn ánh trăng tròn nơi chân trời thật lâu, rồi chợt thở dài một hơi:

 

“Nàng thắng rồi.”

 

Ta không lên tiếng, chỉ cùng hắn lặng lẽ ngắm vầng trăng ấy.

 

Hắn lại tiếp tục câu chuyện dang dở khi trước:

 

“Văn Linh… ta vẫn luôn không hiểu… tại sao Yến Tùy thì được, mà ta thì không?”

 

“Chúng ta rõ ràng đều có thân thế dơ bẩn như nhau, huyết mạch cao quý như nhau, tâm tính tàn nhẫn như nhau, vậy tại sao nàng vĩnh viễn chỉ lựa chọn hắn?”

 

“Tại sao đối với hắn, nàng có thể bao dung, có thể dịu dàng đến thế… còn với ta, mãi mãi chỉ là lãnh đạm, lạnh nhạt?”

 

Có lẽ, hắn không thực sự cần một câu trả lời.

 

Nhưng ta vẫn trả lời hắn:

 

“Bởi vì — chàng ấy vĩnh viễn sẽ không ép ta.

Còn ngươi, lại luôn cưỡng ép.”

 

Ép ta ở bên hắn.

 

Ép ta làm hoàng hậu của hắn.

 

Hắn khựng lại một chút.

 

“Kiếp trước… nàngi cũng từng nói vậy…

Cho nên đời này, ta đã không còn ép nàng nữa mà…”

 

Ta nhẹ nhàng nói:

 

“Nhưng trong lòng ta… đã có Yến Tùy rồi.”

 

Hắn chợt quay đầu, ánh mắt sáng lên:

 

“Vậy… nếu đời này nàng không mang ký ức kiếp trước, nếu là ta gặp nàng trước, nàng có thể sẽ thích ta không?”

 

Ta không đáp lại câu hỏi ấy.

 

“Thế gian này, làm gì có nhiều chữ ‘nếu’ đến vậy.”

 

Ánh mắt Lý Như Mộ chậm rãi ảm đạm.

 

Tiếng vó ngựa phía xa cuồn cuộn vang lên, ngày càng đến gần.

 

Hắn lại lần nữa ngước nhìn vầng trăng tròn trên trời, nhẹ giọng hỏi:

 

“Nàng có biết… cuối cùng ta c.h.ế.t như thế nào không?”

 

Ta đáp:

 

“Không biết.

Ta chết… còn sớm hơn ngươi.”

 

“Thật ra, cũng không sớm bao nhiêu…

Chỉ là sớm hơn một khắc mà thôi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

22

 

Lý Như Mộ… đã chết.

 

Ngay lúc Yến Tùy hạ lệnh cho truy binh không được tùy tiện hành động, thì một tiểu tướng khát khao lập công đã kéo căng dây cung, nhắm thẳng vào hắn.

 

Ngay khoảnh khắc mũi tên cắm sâu vào thân thể, bàn tay Lý Như Mộ đang nắm lấy cánh tay ta bỗng siết chặt lại.

 

Ta bị hắn kéo giật về phía trước một cái, loạng choạng suýt ngã, gần như cho rằng mình sắp cùng hắn rơi xuống vực.

 

Nhưng ngay sau đó —

Hắn lại buông tay.

 

Đẩy ta về hướng ngược lại một cái thật mạnh.

 

Gió gào thét, đúng lúc đó, Yến Tùy phi ngựa lao đến, ôm chặt lấy ta vào lòng.

 

Bên tai ta, vẫn còn vang vọng câu nói sau cùng của Lý Như Mộ:

 

“Văn Linh, ta đã xông vào đây… để cứu nàng rồi.”

 

23

 

Ta chưa từng nghĩ,

Lý Như Mộ lại sẽ xuất hiện trong mộng của ta.

 

Ta thực sự hận hắn.

 

Hắn bày mưu g.i.ế.c Yến Tùy, lại phớt lờ ý nguyện cùng sự căm ghét của ta, ép ta phải ở lại bên cạnh hắn.

 

Ta ở bên hắn suốt một năm, ám sát hắn vô số lần, lần nào cũng thất bại.

 

Không biết đã là lần thứ bao nhiêu, khi ta rút lưỡi d.a.o giấu trên người ra, hắn cười nhẹ, hất nó sang một bên:

 

“Ta vốn dĩ là kẻ lớn lên giữa sỉ nhục và ám sát,

những trò này của nàng, ta thấy qua không biết bao nhiêu lần rồi.”

 

“Đừng nản, không phải lỗi của nàng, luyện thêm chút nữa, biết đâu lại thành công.”

 

Ta đã tự bỏ mặc bản thân.

 

Ngồi xuống, hỏi hắn rốt cuộc thích ta ở điểm nào.

 

Rõ ràng ta và hắn hầu như chẳng có giao tiếp,

 

Vậy mà Lý Như Mộ lại cho ta một đáp án khiến ta trăm lần không hiểu nổi:

 

“Ta thích nàng, là bởi nàng thật lòng thích Yến Tùy.”

 

Đây là lý do gì chứ?

 

Ta nghĩ suốt một đêm cũng không nghĩ ra.

 

Nửa đêm ngồi dậy, nhỏ sáp đốt màn giường, châm lửa.

 

Ta đã có chút không muốn sống nữa.

 

Mà chính hắn lại nhắc tới Yến Tùy, càng khiến ý niệm đó trở nên mạnh hơn.

 

Khi Lý Như Mộ chạy tới, ngọn lửa trong Trường An điện đã không thể cứu vãn.

 

Hắn đứng ngoài điện, trước mặt là một đám cung nữ, thái giám quỳ xuống đầy đất.

 

Họ sợ hắn nóng vội mà lao vào biển lửa.

 

Nhưng làm sao có thể chứ.

 

Đây là Lý Như Mộ kia mà.

 

Kẻ g.i.ế.c cha, g.i.ế.c huynh, định sẵn cô độc cả đời.

 

Nhưng ta vẫn không cam tâm.

 

Ta c.ắ.n răng chịu đựng lửa bỏng, châm chọc hắn:

 

“Lý Như Mộ, chẳng phải ngươi từng nói thích ta sao?

Chẳng phải ngươi từng nói không có sự cho phép của ngươi ta không được c.h.ế.t sao?

Vậy thì ngươi tới cứu ta đi?”

 

“Cứu ta đi, bệ hạ.”

 

“Ta đau lắm…”

 

Câu cuối này, là ta nói với Yến Tùy.

 

Ta sắp c.h.ế.t rồi, mà dường như lại thấy bóng dáng hắn.

 

Đứng dưới tán hoa đồ mi, đưa tay về phía ta.

 

Ký ức cuối cùng của kiếp trước, là những tiếng gào vang dậy:

 

“Bệ hạ! Bệ hạ! Người không thể—”

 

Ta tỉnh dậy.

 

Khóe mắt còn đọng một giọt lệ.

 

Ta hơi nghi hoặc, đưa tay lau đi, bên cạnh vang lên một tiếng hừ lạnh:

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

“Tỉnh rồi? Ngủ cũng ngon thật đấy, Văn Linh.

Nói là muốn thả diều, diều ta thả, đồ ăn vặt nàng ăn, ăn xong lại ngủ, ngủ một hơi cả canh giờ.

Đôi khi không hiểu nổi nàng với Bù Bù khác nhau chỗ nào.”

 

Bù Bù, là con heo con hàng xóm tặng.

Ta không nỡ giết, nên nuôi.