Tiếng Chuông Dưới Mái Hiên

Chương 5



Khóe môi đại bá mẫu thoáng hiện nụ cười, miệng lại thong thả ngăn cản:

 

“A ông bớt giận, nhà họ Yến đã hạ sính rồi, nếu thực sự đ.á.n.h c.h.ế.t Linh nhi, chúng ta biết ăn nói sao với nhà người ta?”

 

“Văn gia chúng ta chẳng phải chỉ có mỗi nó là con gái! Dù gì Tề Vương cũng chưa hạ sính, cùng lắm hủy hôn, cho Nhụy nhi gả qua đó là được!”

 

Đến lúc này, đại bá mẫu mới thật sự cuống lên:

 

“A ông, không thể...!”

 

Nhưng tổ phụ đã hoàn toàn không nghe lọt lời, lớn tiếng quát:

 

“Người đâu! Truyền gia pháp!”

 

Ta đứng yên không nhúc nhích.

 

Có người lên tiếng đáp.

 

Nhưng không phải là gia nhân trong phủ.

 

“Thái thường khanh thứ lỗi! Hạ quan vội trở về phục mệnh, đành thất lễ mà tự tiện vào phủ.”

 

Phó Thống lĩnh Trấn phủ ty mỉm cười nhã nhặn bước vào chính sảnh, phía sau hắn là mấy chục người lực lưỡng, mỗi người đều hoặc khiêng, hoặc ôm các loại đồ đạc.

 

Ngó một vòng, từ bàn ghế giường tủ, đến bình hoa, bình phong — mọi thứ đều có.

 

Sắc mặt tổ phụ lập tức trở nên khó coi.

 

Nhất là khi phó thống lĩnh vẫn giữ nguyên nụ cười, mở miệng nói:

 

“Thống lĩnh sợ Văn phủ không biết nuôi con gái, bạc đãi Nhị tiểu thư, nên mạo muội thay mặt chuẩn bị chút đồ lễ gửi sang.”

 

Gương mặt tổ phụ co giật thấy rõ.

 

“Đúng rồi, Nhị tiểu thư.”

 

Phó thống lĩnh quay sang ta, nụ cười càng thêm thân thiện:

 

“Lúc người đi gấp, quên mang theo nhóm người thống lĩnh chuẩn bị cho người. Ngài ấy có dặn: nếu có kẻ nào không có mắt dám mạo phạm người… cứ việc giết.

 

Có chuyện gì, ngài ấy sẽ gánh thay người.”

 

Vừa dứt lời.

 

Xoạt!

 

Mấy nữ hộ vệ sau lưng rút kiếm khỏi vỏ, ánh thép sắc lạnh lóe lên trong đại sảnh.

 

Ngay cả đại bá mẫu và Văn Nhụy cũng sợ đến run rẩy, tổ phụ hô hấp cũng dần nhẹ đi.

 

Người ngoài có thể không rõ, nhưng tổ phụ thì từng tận mắt chứng kiến thủ đoạn lôi đình của Yến Tùy.

 

Tên điên ấy, có thể chưa đến mức g.i.ế.c c.h.ế.t ông – một vị Thái thường khanh đương triều, nhưng g.i.ế.c sạch toàn bộ nô bộc trong phủ dám động tay động chân, thì hắn tuyệt đối làm được.

 

Ta khẽ cúi đầu cảm tạ phó thống lĩnh.

 

Sau đó quay lại nhìn tổ phụ:

 

“Tổ phụ, còn muốn đ.á.n.h g.i.ế.c cháu gái nữa không? Nếu không... cháu xin phép lui về nghỉ.”

 

Môi tổ phụ mấp máy, không thốt nên lời.

 

Ông là người trọng thể diện nhất, làm sao cam lòng chịu thua trước mặt vãn bối? Nhưng ánh đao lạnh lẽo phản chiếu lên mặt, ông lại không tìm được nửa lời để chống chế.

 

Ta biết rõ — ông sợ.

 

Ta vái chào qua loa,

rồi xoay người, rời đi.

 

08

 

Ba ngày sau.

 

Thánh chỉ chỉ định Văn Nhụy làm trắc phi của Tề Vương được đưa đến Văn phủ.

 

Đây là “bồi thường” mà Tề Vương dành cho nàng ta.

 

Sau yến hoa hôm đó, ngay hôm sau nàng ta đã chạy đi tìm Tề Vương để kể lể tủi thân. Nhưng giống như kiếp trước, thế lực của Yến Tùy đang như mặt trời ban trưa, Tề Vương cũng không dám đắc tội với tên điên đó, chỉ có thể dùng cách khác để vỗ về nàng ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Văn Nhụy ôm lấy thánh chỉ, trên đầu cài trâm hoa lục thụ mà Quý phi ban cho, liếc ta đầy đắc ý:

 

“Gả cho Thống lĩnh Trấn phủ ty thì sao? Về sau gặp bản vương phi đây, vẫn phải hành lễ như thường.”

 

“Là trắc phi, không phải vương phi.” — ta nhẹ nhàng nhắc nhở.

 

Văn Nhụy c.ắ.n môi, đầy tức tối. Ai cũng biết vương phi Tề Vương đã bệnh nặng nhiều năm, khó mà qua khỏi, nhưng lời ấy nàng ta không thể công khai nói ra.

 

Ta thấy chẳng có gì đáng để tiếp tục, đang định quay người về phòng thì bên ngoài lại có người khiêng rương hòm đi vào.

 

“Văn tam tiểu thư có ở đây không?”

 

Văn Nhụy vừa nghe, tưởng là Tề Vương lại sai người đưa quà đến, liền không kịp chờ, xô ta sang bên:

 

“Ta đây!”

 

Người dẫn đầu khẽ gật đầu, nhưng lại bước đến trước mặt ta, đặt rương xuống.

 

Một dãy rương lớn được mở ra, ánh sáng rực rỡ chói mắt.

 

Chiếc rương thứ nhất là trâm cài các loại, chiếc thứ hai là hoa tai và khuyên tai, chiếc thứ ba đựng đầy vòng tay và nhẫn, chiếc thứ tư nhét kín ngọc trai cùng châu báu… những rương phía sau mới là vàng bạc và gấm vóc.

 

Ánh mắt Văn Nhụy bắt đầu lộ vẻ nghi hoặc.

 

Người đưa đồ cất giọng giải thích:

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

“Đây là quà của Yến Thống lĩnh gửi tặng Nhị tiểu thư.

 

Ngài sợ tam tiểu thư lại cầm một cây trâm tầm thường ra khoe khoang trước mặt Nhị tiểu thư, nên dặn phải để tam tiểu thư mở to mắt ch.ó ra mà nhìn cho rõ.”

 

“Nhị tiểu thư nhà ta có — và có rất nhiều. Mấy thứ này, chỉ là đợt đầu tiên thôi.”

 

Mặt Văn Nhụy đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận:

 

“Ngươi, ngươi… gan lớn thật đấy!”

 

“Tam tiểu thư thứ lỗi.” — Người trẻ tuổi ấy vẫn lễ phép mà không hèn mọn,

“Hạ chức chỉ truyền lại nguyên văn lời Thống lĩnh, tuyệt không có ý mạo phạm.”

 

Văn Nhụy tức đến run người.

 

Môi nàng ta mấp máy mấy lần, như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng chỉ tay vào hắn, rồi lại chỉ về phía ta:

 

“Chờ đấy! Các ngươi đắc ý không được bao lâu nữa đâu!”

 

Tim ta chợt siết lại.

 

Ánh mắt nhìn theo bóng lưng Văn Nhụy dần lạnh đi.

 

Chần chừ sinh biến.

 

Có những chuyện...

 

Không thể kéo dài thêm nữa.

 

09

 

Buổi chiều, ta ngồi bên cửa sổ thêu chiếc quạt tròn.

 

Nữ nhi nhà quyền quý, áo cưới không cần tự tay thêu, nhưng quạt cưới thì luôn phải tự mình làm.

 

Tay nghề nữ công của ta chỉ tầm thường. Kiếp trước, vì lo lắng cho cuộc hôn nhân này mà suốt ngày đêm âu sầu, chiếc quạt ấy cũng giao cho nha hoàn làm thay. Về sau mỗi khi nghĩ lại, luôn cảm thấy hối tiếc khôn nguôi.

 

Vừa mới thêu xong một đoạn cành hoa, sân viện bỗng vang lên một tràng vỗ cánh phành phạch.

 

Ta ngẩng đầu — liền thấy một con đại nhạn, chân bị buộc dây lụa đỏ, rơi xuống sân trong tư thế lộn nhào. Kế tiếp, là con thứ hai, thứ ba, thứ tư...

 

Không hổ là chàng.

 

Yến Tùy.

 

Không rõ là buồn cười hay bất đắc dĩ, ta đặt chiếc quạt xuống, đứng dậy bước ra ngoài.

 

Hắn đã đứng yên lặng dưới hành lang tự lúc nào. Thấy ta ra, hắn chỉ ngạo nghễ hất cằm một cái.

 

“Nhiều nhạn thật đấy, lợi hại quá nha, Yến Thống lĩnh.”