Tiếng Chuông Dưới Mái Hiên

Chương 4



“Ta mà săn không được?” — Hắn bật cười khẽ một tiếng,

“Được lắm, Văn Linh. Chờ đấy, đến lúc đó đừng sợ bị cả đàn nhạn sống đuổi chạy khắp viện.”

 

Nói đoạn, Yến Tùy quay người bước đi.

 

Đi được mấy bước, hắn bỗng dừng lại.

 

Ánh nắng đan qua tầng tầng dây leo, phủ bóng lên chân mày hắn, khiến sắc mặt không rõ ràng.

 

“Cho nàng ba ngày. Nếu hối hận, cứ phái người đến Trấn phủ ty báo một tiếng. Ta sẽ thay nàng tìm một mối tốt khác.”

 

Hắn ngừng một thoáng, rồi vụng về bổ sung:

 

“Không kém gì đường muội của nàng đâu.”

 

Ta sẽ không hối hận đâu, Yến Tùy.

 

Ta nhìn theo bóng lưng hắn, nghẹn ngào dâng lên trong ngực, nhưng ta vẫn nén xuống thật sâu.

 

Kiếp này, nhất định ta và chàng sẽ có một kết cục thật tốt… thật tốt.

 

06

 

Cuối cùng Văn Nhụy là do chính ta đưa về phủ.

 

Ban đầu thuộc hạ của Yến Tùy muốn áp giải nàng ta từ phủ Trưởng công chúa đi bộ về tận Văn phủ, nhưng ta biết — làm vậy không chỉ khiến Văn Nhụy mất hết thể diện, mà còn đẩy Yến Tùy một lần nữa lên đầu sóng ngọn gió.

 

Tính cách cuồng ngạo, vô pháp vô thiên của hắn, nếu bị đặt cạnh hình tượng “nữ tử yếu đuối”, “tương lai là trắc phi của Tề Vương” như Văn Nhụy, sẽ càng khiến ấn tượng ấy in sâu vào lòng người.

 

Ta không thể để chuyện đó xảy ra.

 

Dù thiên hạ có chỉ trích đến tận xương tủy, dù hắn đã đứng nơi bờ vực thẳm, ta cũng phải kéo hắn trở lại.

 

Nhưng Văn Nhụy hoàn toàn không vì thế mà biết ơn ta.

 

Trên đường về phủ, nàng ta cực kỳ yên lặng. Ta còn nghĩ, sau trận này dù gì nàng cũng phải thu liễm vài phần.

 

Ai ngờ vừa thay xong y phục dự yến, một a hoàn bên cạnh tổ phụ đã đến truyền lời — gọi ta đến chính sảnh.

 

Còn chưa bước vào cửa, tiếng nức nở của Văn Nhụy đã xuyên qua lớp rèm:

 

“...Không biết tỷ tỷ đã nói gì với Yến Thống lĩnh, mà ngài ấy đột nhiên lại muốn trừng phạt cháu. Không chỉ bắt cháu ăn, ăn... mà còn bắt cháu giặt quần áo của bọn mã phu nữa!

Huhu tổ phụ ơi, cháu là cháu gái của người mà, nếu chuyện này truyền ra ngoài, cháu còn mặt mũi nào sống ở kinh thành nữa...”

 

Trước khi rời phủ, nàng ta đã chải chuốt kỹ lưỡng, xinh đẹp rạng rỡ. Giờ đây tuy vẫn mặc bộ y phục ấy, nhưng tóc tai rối tung, váy tím dính đầy bùn đất, còn lấm tấm vết cơm thừa canh cặn, thật sự trông thê t.h.ả.m không kể xiết.

 

Đại bá mẫu ôm con gái trong lòng, giọng đầy đau xót:

 

“A ông! Linh nhi còn chưa gả đi, đã dựa vào thế của Yến Tùy mà bắt nạt Nhụy nhi như vậy. Sau này nếu thực sự về làm dâu Yến gia, chẳng lẽ còn để mắt đến người, đến cả Văn gia chúng ta nữa sao?”

 

Câu này của đại bá mẫu nói cực kỳ khéo.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Bà ta biết, tổ phụ chưa từng để tâm gì tới đám cháu gái. Nhưng nếu có ai dám thách thức quyền uy của ông ta với tư cách trưởng bối đứng đầu dòng họ — thì lại là chuyện khác.

 

Quả nhiên, ta vừa bước vào, còn chưa kịp hành lễ —

 

Tổ phụ đã vỗ mạnh lên bàn quát:

 

“Quỳ xuống!”

 

Ta thoáng khựng lại, thu lại tư thế hành lễ, điềm tĩnh hỏi:

 

“Xin hỏi tổ phụ, cháu gái sai ở chỗ nào?”

 

Thấy ta chẳng những không quỳ, lại dám cãi lại, lửa giận của tổ phụ bốc lên càng dữ:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Cấu kết người ngoài, ức h.i.ế.p muội muội, còn dám nói không sai à?”

 

Ta mỉm cười, điềm nhiên nói:

 

“Tổ phụ nói đúng. Cháu gái sai rồi.”

 

Sắc mặt tổ phụ dịu đi đôi chút. Văn Nhụy trong lòng đại bá mẫu vẫn giả vờ khóc thút thít, nhưng ánh mắt lại nhìn ta đầy khiêu khích.

 

Ta chẳng buồn liếc nàng ta lấy một cái, chỉ tiếp lời:

 

“Nhưng cháu gái cũng muốn hỏi — đường muội bịa chuyện đặt điều, có phải là sai?

Đại bá mẫu ly gián thị phi, có phải là sai?

Mà tổ phụ... chẳng phân phải trái, lại càng sai — có đúng không?”

 

Chính sảnh chợt rơi vào tĩnh lặng.

 

Ngay cả tiếng nức nở của Văn Nhụy cũng câm bặt, nàng ta kinh ngạc nhìn ta trân trối.

 

Có lẽ nàng đang nghĩ — dù tổ phụ có lạnh nhạt với ta, nhưng rốt cuộc vẫn là người duy nhất trong Văn phủ ta có thể dựa vào.

 

Ta lại dám đối đầu với ông ấy? Là điên rồi sao?

 

Sắc mặt tổ phụ xanh đỏ lẫn lộn, giơ tay ném mạnh chén trà xuống chân ta:

 

“Văn Linh! Ngươi hỗn láo!”

 

Ta vẫn đứng yên không tránh.

 

Ánh mắt tràn đầy chế giễu.

 

Kiếp trước, đại bá mẫu và Văn Nhụy h.i.ế.p đáp ta, đại bá phụ đem ta ra làm vật hy sinh để xoa dịu cơn giận của Yến Tùy.

 

Chỉ có tổ phụ — tuy lạnh lùng, nhưng cũng chưa từng thiên vị đại phòng. Khi đại bá mẫu quá đáng, ông vẫn ra mặt răn đe. Khi ta gả đi, đích thân ông căn dặn đại bá mẫu phải đối xử công bằng giữa ta và Văn Nhụy, không được bớt xén hồi môn, càng không được tráo đồ tốt thành đồ dở.

 

Lúc ấy ta không người thân thích, lại sợ hãi vì gả cho Yến Tùy, nên xem chút thiện ý đó như cứu mạng, đem hết hy vọng còn sót lại ký thác lên ông.

 

Nhưng ta quên mất —

 

Có lúc, im lặng chính là một loại đồng lõa.

 

Tổ phụ làm như vậy, chẳng qua vì của hồi môn của một đứa cháu gái, tổn thất không nổi bao nhiêu với Văn phủ.

Nếu xử tệ quá mức, trái lại sẽ khiến người ngoài đàm tiếu, ảnh hưởng đến thanh danh của ông.

 

Nhưng một khi chạm tới lợi ích thực sự, ta... cũng chỉ là một quân cờ tiện tay bỏ đi.

 

Tiếc là đạo lý đó...

 

Phải đến khi Yến Tùy chết, tổ phụ đem ta hiến cho kẻ kia, ta mới hiểu.

 

07

 

Lồng n.g.ự.c tổ phụ phập phồng dữ dội.

 

Văn Nhụy bị đại bá mẫu đẩy nhẹ một cái, liền vội vàng nhào tới trước mặt tổ phụ, dâng lên chén trà:

 

“Tổ phụ, người đừng giận mà... Tỷ tỷ cũng không cố ý đâu. Chắc là do sắp gả cho Yến Thống lĩnh, trở thành phu nhân Thống lĩnh, vui quá nên mới lỡ lời…”

 

“Nghiệt chướng!”

 

Cơn giận của tổ phụ càng bốc cao hơn, ông vung tay hất văng chén trà, đứng bật dậy, chỉ thẳng vào ta:

 

“Giờ còn dám cãi lời trưởng bối! Vậy đến lúc gả vào nhà họ Yến, chẳng phải muốn làm trời làm đất sao? Theo ta thấy, chi bằng g.i.ế.c luôn ngươi cho xong, đỡ phải sau này làm mất mặt tổ tông!”