Nhưng khác với kiếp trước, ở kiếp này, ta đã cứu nàng một mạng.
Nàng ấy nguyện vì ta, âm thầm ẩn nhẫn bên cạnh Tề Vương, chỉ chờ thời cơ.
Ba ngày sau tiết Sương giáng, là sinh thần của Quý phi.
Văn Nhụy từ sớm đã vào cung, tận tâm bầu bạn bên cạnh mẹ chồng tương lai.
Còn ta thì phải đến chiều mới cùng đại bá mẫu vào cung.
Giờ đây, đại bá mẫu không còn chì chiết ta như trước. Thái độ của bà với ta rất khách sáo — khách sáo đến mức như đang đối mặt với một người xa lạ.
Cũng tốt. So với kiếp trước, bà trở mặt sớm hơn hai năm.
Vừa đến yến tiệc trong cung, đại bá mẫu đã bỏ ta lại, chạy sang vòng quý phụ nhân quen biết để chuyện trò.
Ta chẳng thân thiết gì với các tiểu thư quý tộc. Trước đây từng có mấy người, nhưng sau khi tổ mẫu mất, đại bá mẫu không dẫn ta ra ngoài xã giao nữa, dần dà cũng lạnh nhạt.
Nay ta lại còn đính hôn với Yến Tùy, người người kiêng dè, càng bị họ lánh xa.
Ta ngồi một lúc, không mấy hứng thú, lại thấy hơi nóng sau khi uống rượu, bèn rời bàn ra bờ hồ hóng gió.
Mặt trời dần khuất bóng, ánh tà dương dát vàng mặt hồ lấp lánh, khiến ta lặng lẽ nhìn đến ngẩn ngơ.
Lúc ấy, một loạt tiếng bước chân vang lên sau lưng.
Và rồi, ta nghe thấy một giọng nam dịu dàng vang lên, khiến toàn thân ta lạnh buốt, từng sợi tóc dựng ngược:
“Văn Nhị tiểu thư.”
12
Ta lập tức quay phắt đầu lại.
Một người lẽ ra không nên xuất hiện ở đây, đang đứng ngay phía sau ta, mỉm cười nhìn ta.
Người ấy chừng mười sáu, mười bảy tuổi, dung mạo yêu dị đến mức khiến người ta rợn sống lưng.
Ngũ quan kiều diễm, nước da trắng ngần, môi đỏ tươi như thoa son,
khi đôi mắt chuyển động, vừa mang nét ngây thơ thiếu niên, vừa ẩn chứa tà khí câu hồn đoạt phách.
Cửu hoàng tử – Lý Như Mộ.
Ta cố gắng giữ bình tĩnh,
nhưng đôi ngón tay khẽ run vẫn không thể giấu nổi.
Cảm giác nghẹt thở, ánh lửa bùng cháy rực rỡ, cùng với những lời thì thầm dịu dàng nhưng độc địa của người đàn ông kia —
Trào lên như thủy triều, nhấn chìm ta.
Toàn thân ta vã mồ hôi lạnh.
Vô thức lùi lại nửa bước.
Hắn sao có thể xuất hiện ở đây…
Hắn không nên có mặt ở đây!
Lý Như Mộ chăm chú quan sát nét mặt ta.
Không biết có phải ảo giác của ta hay không, trong mắt hắn thoáng hiện một tia si mê, nhưng rất nhanh đã bị một thứ cảm xúc âm trầm khó đoán thay thế.
“Văn Nhị tiểu thư… hình như nhận ra ta?”
Ta siết chặt lòng bàn tay, gắng sức khiến bản thân trấn định:
“Ta không quen biết công tử. Công tử đột ngột tiếp cận, khiến ta có chút giật mình.”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Vậy sao?”
Hắn không xác nhận, chỉ mỉm cười nhàn nhạt:
“Vậy thì tại hạ xin cáo lỗi với Văn nhị tiểu thư.”
Ta gật đầu qua loa:
“Không cần khách sáo. Ta ra ngoài khá lâu rồi, xin phép quay về trước.”
“Văn nhị tiểu thư.”
Hắn nhìn ta, ánh mắt thâm sâu khó lường:
“Nghe nói nhị tiểu thư nhà họ Vương bệnh tình đã vô phương cứu chữa…
Cô có biết, nàng ta mắc phải bệnh gì không?”
“Ta không rõ, ta không thân với nàng ấy.”
Dứt lời, ta không định tiếp tục dây dưa, lập tức xoay người rời đi.
“Văn Linh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta giả vờ không nghe thấy.
“Bỏ Yến Tùy đi. Cô biết mà — kẻ chiến thắng, sẽ là ta.”
Ta quay đầu lại, ánh mắt sắc lạnh.
Lý Như Mộ vẫn đứng tại chỗ, thân hình mảnh khảnh,
trên môi là một nụ cười vô hại như thiếu niên nhà lành.
13
Nửa sau của yến tiệc mừng thọ.
Lý Như Mộ ngồi ngay dưới vị trí của Quý phi, thỉnh thoảng lại nâng chén cùng bà ta trò chuyện, cười đùa. So với Tề Vương – đứa con ruột của Quý phi, hắn thậm chí còn được sủng ái hơn vài phần.
Nghe đám tiểu thư bên cạnh bàn tán, bữa tiệc hôm nay là do Lý Như Mộ đứng ra tổ chức.
Quả thực rất náo nhiệt, Quý phi cũng vô cùng hài lòng.
Tiếng đàn ca không ngừng vang lên, nhưng trong lòng ta lạnh như băng tuyết.
Lý Như Mộ…
Hắn cũng trùng sinh rồi.
Hắn trở lại từ khi nào?
So với ta, là sớm hơn, hay muộn hơn?
Hắn đã mưu tính đến bước nào rồi?
Trong đầu ta rối như tơ vò.
Lý Như Mộ dường như cảm nhận được ánh mắt của ta, cúi đầu liếc nhìn, rồi nâng chén hướng về phía ta, nở một nụ cười dịu dàng.
Nhưng trong mắt ta, nụ cười đó… so với rắn độc còn đáng sợ hơn.
Lý Như Mộ vốn chỉ là một hoàng tử bị nhốt trong lãnh cung từ nhỏ.
Mẫu phi của hắn từng là sủng phi được Hoàng đế yêu chiều,
nhưng lại kiêu ngạo vô lễ, thậm chí hạ độc Đức phi và đứa con trong bụng bà, kết quả bị phế truất, tống vào lãnh cung.
Chính tại nơi đó, bà ta sinh ra Lý Như Mộ.
Không ai báo việc này với Hoàng đế — hoặc có, nhưng Hoàng đế không quan tâm, nên cũng như không.
Lý Như Mộ lặng lẽ lớn lên, không ai hỏi han, không ai quan tâm. Một hoàng tử không được thừa nhận, có gì đáng để người ta để mắt?
Không ai biết hắn dùng thủ đoạn gì, mà lại kết giao được với Quý phi đang được thánh sủng, sau đó được bà ta dẫn vào gặp Hoàng đế.
Hoàng đế nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp đến kinh diễm của hắn — có lẽ nhớ đến người mẫu phi từng độc ác nhưng cũng tuyệt sắc ấy — tóm lại, Lý Như Mộ được khôi phục thân phận hoàng tử.
Nhưng cũng chỉ có vậy.
Một hoàng tử không được sủng ái, không có mẫu phi, không có thế lực nhà mẹ đẻ, vẫn chẳng là gì cả.
Hắn ẩn nhẫn chờ thời.
Âm thầm nâng đỡ Tề Vương, dồn Thái tử vào chỗ chết, lại mượn tay Tề Vương loại bỏ những đối thủ khác.
Cuối cùng, hắn g.i.ế.c luôn Tề Vương.
Rồi mượn cơn giận của triều thần, trừ khử Yến Tùy – vị Thống lĩnh Trấn phủ ty mang tiếng xấu khắp nơi, cũng là nguy cơ lớn nhất còn sót lại.
Hôm hắn hạ độc g.i.ế.c vua.
Ta cũng có mặt.
Ta không biết hắn nghĩ gì. Có lẽ tâm trí đã chẳng còn tỉnh táo,
đến cả việc đầu độc Hoàng đế, hắn cũng mang ta theo.
Khi rót chén rượu độc, hắn còn ngoắc tay gọi ta:
“Văn Linh, cô cũng hận ông ta đúng không?
Vẫn còn một chén — để cô rót cho ông ta nhé?”
Ta quay đầu đi, không đáp.
Hắn cụp mắt, cười với Hoàng đế:
“Phụ hoàng, con dâu người rất ghét người đấy.
Vậy thì… chỉ có mình ta tiễn người lên đường thôi.”
Hoàng đế băng hà.
Hắn ung dung lau tay, bước đến trước mặt ta, nâng cằm ta lên, dịu dàng hỏi:
“Văn Linh, làm Hoàng hậu… cô có muốn không?”