Tiếng Chuông Dưới Mái Hiên

Chương 8



14

 

Ta phải gặp Yến Tùy càng sớm càng tốt.

 

Nhưng ta không ngờ, ta vừa mới nói một câu với Chu Thừa thôi...

 

Giữa đêm hôm sau, đã có người gõ vào cửa sổ phòng ta.

 

“Tìm ta?”

 

Ta ngẩn ngơ nhìn người thanh niên bụi bặm gió sương đang đứng ngoài cửa sổ.

 

Kim Châu cách Thượng Kinh ba trăm dặm, vậy mà hắn chỉ mất một ngày một đêm để chạy về.

 

“Sao vậy?”

Hắn cau mày, lật người trèo qua cửa sổ vào phòng.

“Có ai bắt nạt nàng à?”

 

“Ta… ta mơ một giấc mộng.”

 

Yến Tùy sững người.

 

Ngay sau đó, hắn vừa tức vừa buồn cười:

 

“Chỉ vì một giấc mơ, nàng bắt ta phóng ngựa ba ngày đường về đây? Ba con ngựa c.h.ế.t rồi đấy.”

 

“Là một giấc mơ rất đáng sợ…”

 

Giọng ta mang theo chút nghẹn ngào, khẽ kéo tay áo hắn, dò xét hỏi:

 

“Ta mơ thấy chàng c.h.ế.t rồi.”

 

Yến Tùy khựng lại.

 

Cả người hắn đột nhiên trở nên dịu dàng.

 

“Không phải đã nói là sẽ sống mà trở về sao?”

 

Hắn nhìn vành mắt ửng đỏ của ta, thở dài, bất đắc dĩ kéo ta lại gần:

 

“Khóc cái gì. Không phải ta đã bình yên về rồi đây sao?”

 

“Nhưng mà… ta thực sự mơ thấy chàng chết.”

 

Ta ngẩng lên nhìn hắn:

 

“Chàng cản đường người khác đăng cơ, chàng bị hắn bày mưu g.i.ế.c chết, c.h.ế.t ngay trong lòng ta.

Chàng đã chuẩn bị đường lui cho ta từ trước, nhưng trước khi rời đi đến Hoài Nam, ta bị tổ phụ lấy cớ là ngày giỗ của tổ mẫu để gọi về.

Ông ấy… đã đem ta hiến cho kẻ g.i.ế.c chàng.”

 

Ánh mắt Yến Tùy thay đổi liên tục theo từng lời ta nói.

 

Ban đầu là bất đắc dĩ, sau đó là kinh ngạc, khiếp sợ…

Cuối cùng biến thành sát ý lạnh lẽo như băng.

 

“Tổ phụ nàng đúng không, còn kẻ kia là ai?

Giết cả hai.”

 

Lời hắn như ép ra từ kẽ răng,

nhưng tay hắn đang lau nước mắt cho ta lại nhẹ nhàng vô cùng.

 

“Bây giờ chưa phải lúc g.i.ế.c người đâu.”

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

“Tên đó đã dám để ta biết những chuyện này, tức là hắn đã chuẩn bị đầy đủ, không sợ chàng ra tay.”

 

Yến Tùy nhìn ta:

 

“Không phải nàng nói là mơ à?”

 

Ta chột dạ, nghiêng đầu tránh ánh mắt hắn:

 

“Phải… là ta mơ thấy tên đó đã chuẩn bị hết rồi.”

 

Yến Tùy không vạch trần.

 

Hắn nhìn ta một lúc, rồi lấy ra một cây trâm ngọc từ trong n.g.ự.c áo:

 

“Kim Châu gần biển, là ta mở tiệm.

Chơi đùa thôi, nàng giữ lấy.”

 

Ta đưa đầu tới:

 

“Chàng cài cho ta đi.”

 

Hắn không từ chối, cẩn thận cài trâm lên búi tóc cho ta.

 

Ngay lúc hắn vừa rút tay ra, ta định ngẩng đầu lên,

thì đã bị lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng ấn xuống.

 

Từ đỉnh đầu truyền đến giọng nói khàn khàn, trầm thấp của Yến Tùy,

phải mất rất lâu hắn mới mở miệng:

 

“Xin lỗi… đã không bảo vệ được nàng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ta sững sờ.

 

Khi ngẩng đầu lên, nước mắt đã không cách nào kìm lại được mà rơi xuống.

 

“Không trách chàng đâu, Yến Tùy… là lỗi của ta.”

 

“Là ta đã… tin chàng, quá muộn rồi.”

 

15

 

Ta vốn định kể cho Yến Tùy nghe trọn vẹn mọi chuyện xảy ra ở kiếp trước.

 

Nhưng hắn thì... luôn chẳng tập trung vào trọng điểm.

 

“Vậy nàng có biết… vì sao ta lại… để mắt đến nàng không?”

 

“Ta là ai, nàng cũng biết mà.”

 

Ta biết. Ta cái gì cũng biết.

 

Chuyện giữa ta và Yến Tùy… phải bắt đầu từ đâu đây?

 

Bắt đầu từ mùa tuyết lớn bảy năm trước, khi Yến Tùy quỳ bên ngoài xe ngựa của đại bá phụ nửa canh giờ vậy.

 

Năm đó ta tám tuổi, vẫn còn là Nhị tiểu thư nhà họ Văn được tổ mẫu cưng chiều đến mức ngang ngược vô lối.

 

Nghe nói trên phố có một đoàn múa rối vừa đến, ta liền nháo nhào đòi đi xem cho bằng được.

 

Tổ mẫu không dỗ nổi, đành dẫn ta đi.

 

Giữa hai vở diễn, ta tựa bên cửa sổ ngắm tuyết, bất chợt nhìn thấy cuối ngõ có chiếc xe ngựa của đại bá phụ đang đậu, trước xe là một thiếu niên đang quỳ trong tuyết.

 

Ban đầu, ta chỉ thấy kỳ lạ, cũng không để tâm lắm.

 

Xem xong thêm một vở, ta lại liếc ra ngoài — thiếu niên kia vẫn đang quỳ, mà xe ngựa của đại bá phụ vẫn chưa rời đi.

 

Ta không nhịn nổi nữa, nhân lúc tổ mẫu không chú ý bèn trốn ra ngoài — đúng lúc thấy đại bá phụ ném ra hai đồng tiền:

 

“Hôn sự giữa hai nhà chấm dứt từ nay.

Cầm lấy mà chôn cha mẹ ngươi.”

 

Nói rồi, xe ngựa liền rời đi.

 

Chỉ còn lại thiếu niên kia quỳ ngây dại giữa trời tuyết, nhìn chằm chằm hai đồng tiền, cả người như hóa thành người tuyết.

 

Ta tức điên lên!

 

Dù mới tám tuổi, nhưng ta cũng không phải đứa trẻ ngây ngô. “Thoái hôn” là gì ta hiểu, còn “an táng”, tuy không rõ lắm, nhưng hai đồng tiền thì làm được cái gì chứ?!

 

Đại bá phụ! Đồ keo kiệt!

 

Ta hùng hổ bước tới, vừa lẩm bẩm c.h.ử.i ông ta, vừa lục tìm tiền mừng trong túi thơm của mình —

thỏ vàng nhỏ tổ mẫu cho, cá vàng nhỏ tổ phụ cho, thỏi vàng nhỏ đại bá phụ cho, hạt dưa vàng đại bá mẫu cho… ta gom tất cả lại, nhét vào tay thiếu niên ấy.

 

“Vị ca ca này, huynh đừng để bụng đại bá phụ của ta, ông ấy vốn keo kiệt lắm!

Chỗ này tặng huynh đấy, đủ để… để… an cái gì đó rồi phải không?”

 

Thiếu niên ấy ngẩng đầu nhìn ta,

ngây ra rất lâu, không nói được lời nào.

 

Lúc này, từ xa đã có tiếng gọi của nhũ mẫu — tổ mẫu phát hiện ta mất tích rồi.

 

Ta gọi hắn thêm một tiếng, hắn vẫn không đáp. Ta nghĩ hắn bị đông lạnh đến ngu người rồi, c.ắ.n răng… lấy lại hết đống vàng bạc, cho vào túi thơm, rồi treo thẳng lên cổ hắn.

 

“Ngoài này lạnh lắm… vị ca ca, ta phải về với tổ mẫu rồi.

Huynh cũng mau về đi nhé!”

 

Đó là lần đầu tiên ta gặp Yến Tùy.

 

Nhưng ta chưa từng cho rằng mình đã làm gì cao thượng.

 

Khi ấy ta được nuông chiều hết mực, mấy thứ vàng bạc ấy ta vẫn còn nhiều lắm.

 

Cho nên ta chưa bao giờ nghĩ — một chút thiện ý nhỏ nhoi, đến mức ta cũng quên đi rất nhanh, lại có thể khiến Yến Tùy ghi nhớ cả đời.

 

Vì thế mà khi gặp lại, ta mới sợ hắn đến vậy.

 

Nhưng Yến Tùy lại nhớ rất lâu, rất sâu.

 

Lâu đến mức — hình bóng của ta ngày ấy, trong ký ức hắn, tỏa sáng rực rỡ như tiên nữ hạ phàm.

 

Ta kể đến đoạn đó, hắn chỉ lặng lẽ nghe, không hề phản bác.

 

“Vậy… thân thế của ta, nàng cũng biết rồi chứ?”

 

Ta biết.

 

Là năm ta gả cho hắn được ba năm,

sau khi hắn hủy dung Văn Nhụy – lúc đó đã là Tề Vương phi,

bẻ gãy từng ngón tay nàng, nhưng lại không bị hoàng đế xử phạt nặng — ta mới biết được thân thế ấy.