Tiết Thanh Yến

Chương 1: 1



1

Tổng quản thái giám phái người đến báo tin, nói Trịnh Quý phi đang ở Ngự Thư phòng quấn quýt Hoàng thượng, muốn Hoàng thượng nhân chuyến tuần du phương Nam lần này, thuận tiện đưa nàng ta đi cùng.

Ta đặt sổ sách xuống, khẽ nâng mắt: "Nàng ta coi chuyến tuần du phương Nam như đi chơi rồi sao?"

Tiểu thái giám thuận theo ý ta tiếp lời: "Kẻ xuất thân từ tầng lớp thường dân như vậy, làm sao có thể như Hoàng hậu nương nương, trong lòng chỉ có dân chúng bị tai ương chứ."

Ta để Gia Ý cô cô xoa bóp sau gáy, gần đây quả thật bị Trịnh Hân Du chọc cho đau đầu.

Nàng ta rất lợi hại, hai năm trước, giữa loạn tượng Thất tinh liên châu, nàng ta bất ngờ xuất hiện trong đại điển cầu mưa, mang đến mưa dầm mấy chục ngày, lập tức được người đời phong là Thánh nữ, khiến Hoàng thượng phong làm phi tử.

Vỏn vẹn hai năm, sinh một nam một nữ, không quyền không thế, lại kiên quyết bò lên vị trí Quý phi.

Mà giờ đây nhi tử nàng ta vừa mới ra đời, còn chưa biết nói, đã tính toán đến ngôi vị Thái tử của đích trưởng tử Thích Cự dưới gối ta rồi.

Hoàng thượng cũng nhất thời hồ đồ, vậy mà lại thật sự bóng gió hỏi ta, liệu có muốn cho Cự nhi sau này làm một Vương gia nhàn tản không.

Ta vừa giận vừa tủi thân, nể mặt Hoàng thượng, chỉ đành âm thầm kể lể với Gia Ý: "Bổn cung sinh ra đã là đích nữ của phủ Quốc Công Nhất phẩm, mới vào cung đã làm Thái tử phi. Hoàng thượng đăng cơ rồi, bổn cung cũng thuận theo làm chủ hậu cung này, dựa vào đâu mà nhi tử bổn cung phải cúi đầu xưng thần với kẻ khác?"

Nếu nói tài năng đức hạnh của Cự nhi không bằng các Hoàng tử khác thì thôi đi, đằng này Hoàng thượng lại chỉ vì yêu chiều một phi tử mà muốn Cự nhi nhường ngôi cho hài tử còn trong tã lót, ta cực kỳ không phục.

"Nô tỳ nghĩ Hoàng thượng cũng thừa hiểu điều đó, nên chỉ thuận miệng mà hỏi, chứ chưa hề hành sự hồ đồ. Nương nương đừng vì vậy mà đau lòng."

Gia Ý khuyên nhủ ta, nàng là nha hoàn hồi môn theo ta từ phủ Quốc Công vào cung, bao nhiêu năm nay vẫn luôn chăm sóc ta chu đáo.

Mà một chuyện khác khiến ta bị Trịnh Hân Du chọc tức chính là, năm nay sáu châu Giang Nam có nạn lụt, thu hoạch mùa thu chắc chắn sẽ không nhiều. Ta đã ra lệnh hậu cung tiết kiệm chi tiêu từ mấy tháng trước, chính là để dành tiền, đợi sau mùa thu cứu tế dân chạy nạn.

Kết quả vừa tra sổ sách, phát hiện chỉ có duy nhất cung Quý phi của nàng ta là xa hoa vô độ, hoàn toàn xem lời ta nói như gió thoảng bên tai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hậu cung ba ngàn giai lệ, trăm sắc tía hồng đua nhau khoe sắc, sao Hoàng thượng lại thiên vị một nữ tử điên rồ như vậy chứ?

Ta nghĩ mãi không ra, trước Trịnh Hân Du, dù là Từ phi - người thân thiết như khuê mật chí cốt với ta, đã đủ văn thao võ lược, có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành rồi, cũng chưa từng được yêu chiều đến mức đó.

Ta còn trêu ghẹo Từ phi, đường đường là đích nữ của phủ Trấn Quốc Đại tướng quân, hàng năm trong các buổi săn b.ắ.n mùa thu và đua ngựa, luôn đứng đầu trong số các nữ quyến, sao lại còn bị một nha đầu quê mùa ngay cả Tứ thư Ngũ kinh cũng không đọc thông qua mặt.

Từ phi tự tay giúp ta châm trà, tính cách sảng khoái của nàng vốn chẳng chịu đựng uất ức bao giờ: "Hoàng hậu nương nương còn tôn quý hơn tần thiếp, cuối cùng chẳng phải cũng chỉ có thể đến chỗ tần thiếp này mà g.i.ế.c thời gian sao?"

"Từ Tố Tố!" Trong riêng tư, ta luôn thích gọi khuê danh nàng: "Nếu còn không cầu xin tha thứ, bổn cung sẽ tự tay vả miệng ngươi!"

"Dạ, dạ, dạ, tần thiếp biết lỗi rồi ạ, Hoàng hậu nương nương."

Thuở nhỏ ta ốm yếu, còn Từ Tố Tố lại khỏe mạnh, văn võ song toàn. Khi các vương tôn công tử, tiểu thư khuê các tụ tập vui chơi, nàng luôn thích chăm sóc ta nhiều hơn một chút, cứ thế mà ta và nàng đã kết giao gần hai mươi năm thâm tình.

Nhưng Từ Tố Tố cam lòng nhường nhịn ta, Hoàng thượng thì không.

Dường như hắn không nhìn ra nỗi ấm ức của ta, trái lại cứ luôn nói với ta rằng Trịnh Quý phi lạ nước lạ cái, không thân không thích, bảo ta nên chăm sóc an ủi nàng ta nhiều hơn.

Có lúc ta không nhịn được mà cãi lại: "Đã là Thánh nữ, hà tất phải để thần thiếp - một phàm phu tục tử - quan tâm?"

Rồi Trịnh Hân Du lại đáng thương rơi lệ, miệng nói Hoàng hậu nương nương đã rất chăm sóc rồi, nhưng thực tế lại làm ra vẻ bị ta chèn ép.

Ta không hiểu, nàng ta vì lẽ gì lại như vậy. Ta vốn chưa từng ức h.i.ế.p nàng ta, ngay cả nghĩ cũng chưa từng.

Khi ta còn ở phủ, mẫu thân ta với tư cách chính thất quán xuyến toàn phủ, chưa từng ức h.i.ế.p các vị di nương.

Khi đó người đã dạy ta rằng, chúng ta không giống những gia đình bình thường, một lần gả một lần cưới liên quan đến rất nhiều điều, lợi ích đan xen, quyền thế gắn kết, vì một chút chuyện ghen tuông mà khiến người đời chê cười, quả thật không nên.