Vì vậy, từ khi ta vào Đông Cung làm Thái tử phi, đã luôn khoan dung với các vị Lương viện, Lương đệ; sau khi được sắc phong làm Hoàng hậu cũng đối xử như nhau, chưa từng nghĩ đến việc chèn ép ai.
Ta đã là Hoàng hậu một nước rồi, hà tất phải cùng những kẻ chim oanh yến hót kia tranh giành vui sướng phút chốc?
Thế nên lúc đầu, ta không bận tâm những hành động kỳ lạ của Trịnh Hân Du.
Người trong sạch ắt sẽ trong sạch, ta thậm chí còn lười giải thích, nào ngờ lại cứ thế buông thả, để rồi gây ra đại họa sau này.
2
Mùa thu hoạch, cuối cùng Hoàng thượng cũng dẫn theo Trịnh Hân Du đi tuần du phương Nam.
Long kiệu phượng liễn đi trên phố lớn, tiếng hoan hô của bách tính dành cho Trịnh Hân Du còn cao hơn cả Hoàng thượng và Hoàng hậu.
Ta nghe từng tiếng "Thánh nữ" vang lên, không khỏi cảm thấy phức tạp hỗn độn.
Hàng vạn lượng vàng cứu tế, ta từ hậu cung tiết kiệm được một phần nhỏ, nhờ phụ thân và huynh trưởng quyên góp một phần lớn, đầu năm nay Huynh trưởng của ta đã lên hàm nhất phẩm Tể tướng, hắn còn oán trách ta đã vét sạch bổng lộc năm đầu của hắn.
Như vậy chỉ cần lấy một chút từ quốc khố, ngược lại lại giữ được vẹn toàn phần thể diện Thiên gia.
Còn Trịnh Hân Du thì sao, chẳng làm gì cả, chỉ gây thêm phiền phức cho ta, ngược lại còn được bách tính yêu mến.
Trong Hành cung, khi đêm đã khuya, ta vẫn thắp đèn đọc sổ sách, đích thân tính toán việc phát lương thực cứu tế.
Mà cách bức tường cung điện, tiếng cười nói hoan lạc của Hoàng thượng và Trịnh Hân Du vọng lại từng đợt, khiến ta không cười nổi thành tiếng.
Đối chiếu xong sổ sách, ta trằn trọc không ngủ được, dứt khoát khoác áo đi ra ngoài đại điện.
Ta tình cờ gặp Đại thống lĩnh đang trực - Tiêu Hoài Tín. Hắn vẫn cao lớn như hồi nhỏ, như một pho tượng đá đứng gác trước chính điện.
Ta cách mấy bậc thềm đá bạch ngọc gọi hắn: "Không biết Tiêu Đại thống lĩnh sẽ canh gác đến khi nào?"
Cuối cùng pho tượng đá cũng động đậy, trong gió thu se lạnh và ánh trăng, hắn quay đầu lại.
Thấy là ta, ánh mắt lạnh như sắt của Tiêu Hoài Tín mới khẽ lay động: "Hạ thần tham kiến Hoàng hậu nương nương."
Hắn nói hắn canh gác đến tận hừng đông, khi đó sẽ giao ca với phó tướng. Hành cung sơ sài, không như Cung thành có người canh giữ từng lớp, cần hắn phải tốn thêm chút tâm tư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khi Tiêu Hoài Tín nói những lời này, tiếng cười yểu điệu của Trịnh Hân Du làm náo động màn đêm.
Ta thấy lông mày hắn lập tức nhíu chặt lại: "Xem ra nương nương còn hao tâm tổn trí hơn hạ thần. Đèn đêm mờ ảo, rốt cuộc cũng hại mắt, nương nương định thức mấy đêm liền vì người khác sao?"
Ta lắc đầu, mang theo vài phần cười khổ: "Chỉ mong tiếng cười này đừng truyền ra ngoài thành cung."
Ta ngước mắt nhìn về phía cổng thành: "Biết bao nhiêu bách tính bữa đói bữa no, vẫn còn đang tựa vào đó tránh gió. Nếu để họ nghe thấy động tĩnh thế này, sẽ thất vọng đến nhường nào…"
Cung phi không được phép tiếp xúc quá nhiều với ngoại thần, vì Tiêu Hoài Tín và ta quen biết từ nhỏ, nên ta mới nói thêm vài câu rồi rời đi.
Trở về tẩm điện trống rỗng, chỉ có mấy ngọn cung đăng là ấm áp.
Gia Ý cũng đau lòng thay ta: "Năm đó Tiêu lão thái phó đến cầu thân, nương nương chí khí lớn, nói không gả cho người không phải đệ nhất thiên hạ, thế nên mới từ chối Tiêu Đại thống lĩnh, thanh mai trúc mã từ nhỏ."
"Nhìn lại hôm nay, lại không biết liệu có phải năm đó đã từ chối một mối nhân duyên tốt đẹp không."
"Nô tài to gan, sao dám nói bậy!" Ta ngăn Gia Ý lại, tuy chịu ấm ức, nhưng bao năm nay ta không hề thấy hối hận.
Ta mãi mãi không thể quên đêm đại hôn ở Đông Cung, sau khi mành liêm được vén lên là nụ cười của Thích Kha.
Hắn hơn ta bảy tuổi, bấy giờ dung mạo thật tuấn lãng, ngọn nến trường minh rực rỡ chiếu rọi ánh sáng trong mắt hắn: "Nghe nói tiểu thư Tiết gia muốn gả cho người đệ nhất thiên hạ, ngay cả tên hiệu cũng là tự mình đặt?"
"Tiết Thanh Yến, là lấy từ thiên hạ thái bình phải không?" Đây đã là chuyện mười một năm về trước rồi, nhưng trong ký ức của ta, hắn mãi mãi rõ nét.
Mỗi một ánh mắt, một nụ cười, mỗi một câu nói. Ta đều nhớ rõ mồn một.
Khi đó hắn đưa tay về phía ta, ta cũng tự nhiên đặt tay mình vào lòng bàn tay ấm áp của hắn, ta nghe hắn nói lời đanh thép: "Từ giờ trở đi sẽ nhờ Thái tử phi của ta, cùng ta chung tay trị vì một thiên hạ, thiên hạ thái bình."
Lời này, ta đã ghi nhớ mười một năm, cũng đã thực hiện mười một năm.
Mà trong mười một năm này, Thích Kha cũng luôn đối xử rất tốt với ta. Khi ta mang thai Cự nhi, cơ thể suy yếu, hắn thậm chí đích thân sắc thuốc an thai cho ta.
Hắn nói toàn cung chưa có Hoàng tử dòng chính, thai trước của ta cũng là Công chúa. Cho nên hắn hy vọng ta có thể sinh một Hoàng tử, như vậy hắn sẽ có Thái tử rồi.
Ta khi đó rất khó chịu, nhưng vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười cho hắn xem: "Đứa bé còn đang trong bụng, Hoàng thượng chớ vội hứa hẹn ngôi vị Thái tử, lập trữ phải lập người hiền tài, có năng lực."
"Mẫu hậu hiền năng như thế, sao nhi tử lại có thể kém cỏi được chứ?" Thích Kha ôm ta vào lòng, hắn hứa hẹn cho ta là tất cả những gì tôn quý nhất trên đời này.