Vì thế chỉ một chữ "ta", miễn cưỡng che đậy tất cả những gì không thể hối hận.
Ngày ta lâm bồn, cung phi đông đúc đứng chật cả phòng. Cách tấm bình phong, ta có thể thấy gương mặt không mấy vui mừng của Trịnh Hân Du.
Mọi chuyện vẫn khá thuận lợi. Lúc Tiểu công chúa ra đời, ta còn tỉnh táo, đặt tên nàng "Hi Hoa", và xin Thích Kha một tòa phủ đệ công chúa giống như Húc Hoa.
Thích Kha nắm lấy tay ta, ánh mắt có chút phiêu đãng. Hắn đang uyển chuyển từ chối ta, lý do là gần đây có nhiều lời đồn về ta, bảo ta nên im lặng một thời gian rồi hãy nói.
Hắn thà tin ta là yêu hậu, giống như hắn từ trước đến nay đều mù quáng tin rằng Trịnh Hân Du là Thánh nữ.
Mặc dù nàng ta ngoài việc pha trò, và có những ý nghĩ kỳ quặc gây chú ý như "nô tài cũng là người, phải đối xử bình đẳng" ra, thì đối với quốc gia và dân chúng chẳng làm được gì.
"Hoàng thượng, đã là lời đồn, hà tất phải tin theo?" Từ Tố Tố tiến lên nói giúp ta.
Cảnh Dao cũng hùa theo: "Nếu Hoàng thượng không đồng ý chuyện của Hoàng hậu nương nương, chẳng phải là xác nhận những lời đồn đó. Chẳng lẽ Hoàng thượng thật sự vì những lời đồn mà lạnh nhạt với Hoàng hậu nương nương sao?"
Trịnh Hân Du cũng thật sự không còn gì để nói, mãi một lúc lâu mới nặn ra một cái cớ: "Hoàng thượng, xây mấy tháng thủy lợi liên tục, tạm thời cũng không có tiền dư để xây nhà nữa đâu!"
Cảnh Dao cười duyên một tiếng, lần nữa chặn lời Thích Kha: "Trịnh tần hẳn là vào cung muộn rồi, không biết chuyện cũ. Ngay cả phủ đệ của Húc Hoa công chúa năm đó, nói trắng ra cũng là phủ Quốc Công xây. Giờ đây lại thêm tiểu ngoại tôn nữ, chẳng lẽ Tiết lão Quốc Công còn có thể bên trọng bên khinh sao?"
Từ Tố Tố cũng hùa theo: "Để tần thiếp nói, chi bằng đặt phủ công chúa của Hi Hoa ở sát bên mẫu gia tần thiếp đi. Tuy chỗ đó hơi hẻo lánh hơn Thiên Tử phố, nhưng may mắn phủ đệ có một sân luyện võ lớn, để Hi Hoa từ nhỏ theo phụ thân thích múa thương luyện côn của tần thiếp luyện võ, cũng là để rèn luyện thân thể."
Ta cười nói: "Một nha đầu nhỏ thôi mà, nào có đạo lý để Trấn Quốc Đại tướng quân làm võ sư."
Từ Tố Tố quỳ xuống bên giường ta: "Hi Hoa không chỉ là đích nữ của Hoàng hậu nương nương, còn là ngoại tôn của Phụ Quốc Công, ngoại tôn của Tiết Tể tướng. Phụ thân tần thiếp có thể làm võ sư cho tiểu công chúa tôn quý như vậy là vinh hạnh của người."
Ta thấy Thích Kha đang hơi thất thần, ta hy vọng hắn cũng có thể nhớ lại những chuyện này: Ta là đích nữ của Phụ Quốc Công, là muội muội ruột của Tiết Tể tướng - người đứng đầu quần thần.
Mà các phi tần trong hậu cung này, so với hắn và Trịnh Hân Du, từng người đều thân thiết với ta hơn.
Ta là Hoàng hậu một triều.
Là Hoàng hậu mà hắn không thể lay chuyển.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta vỗ vỗ mu bàn tay Tố Tố, nhẹ nhàng liếc nhìn Trịnh Hân Du.
Hắn có thể vì nàng ta mà vứt bỏ một Hoàng hậu si tình như ta, nhưng chẳng biết có thể vì nàng ta mà vứt bỏ cả hậu cung không? Vứt bỏ hoàng vị quyền quý này không?
Nhưng phản ứng của Thích Kha, hơi nằm ngoài dự đoán của ta.
"Không được như vậy." Hắn nhìn ta chằm chằm, đôi mắt đó chợt sáng như khi còn ở Đông Cung: "Nếu đã quyết định xây, đương nhiên phải do Trẫm đích thân đốc ban. Học văn học võ đều tốt, cũng nên do Trẫm đưa đi."
"Bao năm nay, Hoàng hậu đã vất vả rồi, nên để Trẫm làm chút gì đó cho Hoàng hậu rồi."
Khi Trịnh Hân Du phất tay áo rời đi, trong mắt nàng ta lóe lên nước mắt, có lẽ là không ngờ Thích Kha sẽ chịu cúi đầu trước ta.
Nhưng ta đoán nàng ta đã hiểu lầm, nàng ta có thể nghĩ là vì trong lòng Thích Kha còn có ta.
Ta thấy chỉ là Thích Kha đang cân nhắc lợi hại mà thôi. Nhưng ta nghĩ Trịnh Hân Du hẳn là không thể hiểu được, dù sao trong mắt nàng ta, mọi thứ trên đời đều không quan trọng bằng tình yêu.
Thích Kha yêu chiều nàng ta, thì phải đối đầu với cả thiên hạ, phân tâm chính sự là sai, cân bằng lục cung là sai, ngay cả bảo toàn ngôi vị Hoàng đế của mình cũng là sai.
Thì ra hắn nên vì nàng ta mà vứt bỏ giang sơn, vứt bỏ bách tính, vứt bỏ tất cả những gì đã làm nên hắn.
Ta thật sự rất tò mò, nếu Thích Kha không còn là Hoàng đế, không có khí phách hiệu lệnh thiên hạ, không có sự an nhàn xa hoa do núi vàng núi bạc chất đống mà hắn mang lại cho nàng ta, nàng ta thật sự còn động lòng với hắn không?
9
Mấy ngày sau khi ta sinh hạ Hi Hoa, Thích Kha lấy lý do thăm tiểu công chúa, đến cung Hoàng Hậu của ta mấy bận.
Gần như là lại muốn ở lại.
Hắn ân cần vô cùng, Cự nhi mang thuốc bổ đến, hắn liền đích thân sắc thành canh đút cho ta uống. Hắn nói có con có gái với ta, quả là hạnh phúc mỹ mãn.
Thật ra thì cũng gần giống cảnh tượng ba năm về trước.
Chỉ là vật đổi sao dời, mà ta một chút cũng không muốn hồi tâm chuyển ý.