Tiết Thanh Yến

Chương 9



Ta ưỡn bụng bầu hành lễ, hắn không đành lòng, tiến lên đỡ ta dậy.

Hắn đồng ý với ta, rồi đứng gần kề ta nói: "Hoàng hậu, Trẫm luôn cảm thấy, nàng có chút khác rồi."

Ta nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hải đường thấm mưa nhẹ, màu sắc kiều diễm tĩnh lặng điểm xuyết trên tường son.

"Hoàng thượng, người xem, cây hải đường đó có giống cây mà thần thiếp và Hoàng thượng tự tay trồng khi còn ở Đông Cung không?"

Từng ở Đông Cung.

Vậy đương nhiên không còn là cảnh tượng như ở Đông Cung nữa rồi.

Mưa càng lúc càng lớn, rơi vào cành lá kêu ào ào.

Ta nói ta muốn về phòng nghỉ ngơi rồi, nghe thấy Thích Kha dặn dò nô tài phía sau phải cẩn thận hầu hạ ta, nhưng ta cũng không còn chút cảm động nào nữa.

Không có lời dặn dò của người Hoàng thượng này, chẳng lẽ trong cung này còn có ai dám ngăn cản ta sao?

E rằng Thích Kha và Trịnh Hân Du ở chung quá lâu, vậy mà lại trở nên ngây thơ như nàng ta.

Ta vừa đi chân trước, chân sau đã thấy kiệu của Cảnh Dao.

Ta và Gia Ý nhìn nhau hiểu ý, Gia Ý nói: "Lát nữa nô tỳ sẽ đặt một tấm bình phong trước giường nương nương, để tránh có người làm ồn, quấy rầy nương nương nghỉ ngơi."

Là người của Cảnh Dao đã chặn được mật thư của Lưu Cơ, trong thư nói về việc hắn ta nhớ thương Trịnh Hân Du như thế nào, và một số mưu tính mà hắn ta đã làm cho Thất hoàng tử của nàng ta.

Lần này bất kể Trịnh Hân Du có oan hay không, Thích Kha thật sự đã nổi giận.

Thế là nhân dịp biên giới Tây Bắc gần đây luôn có địch quân quấy nhiễu, Thích Kha đã phái Lưu Cơ - kẻ đã làm Vương gia nhàn tản nhiều năm, ngay cả ngựa cũng không biết cưỡi đi làm chủ soái.

Có lẽ là Thích Kha đã ngầm ra lệnh, Lưu Cơ cuối cùng bị c.h.é.m đầu dưới ngựa, xương cốt cũng không được an táng tại quê nhà.

Và điều thú vị nhất là, Trịnh Hân Du vậy mà lại vì chuyện này mà khóc lóc ầm ĩ với Thích Kha, nói Lưu Cơ chẳng qua chỉ là si mê nàng ta, có tội tình gì đâu.

Vì thế Thích Kha đã giáng Trịnh Hân Du xuống Trịnh tần, chuyển đến Tú Ninh cung, cách Ngự Thư phòng xa hơn rất nhiều.

Chủ phi của Tú Ninh cung là Tố Tố, vừa hay thay ta dạy dỗ Trịnh thị quy củ thật tốt.

"Hắn ta chỉ muốn cướp nữ nhân của Hoàng thượng thôi, chẳng lẽ Hoàng thượng còn không nhịn được muốn lấy mạng hắn ta sao?" Tố Tố vừa uống trà, vừa bắt chước giọng điệu của Trịnh Hân Du, cố ý nói những lời phóng đại này, ta và Cảnh Dao nghe mà cười nghiêng ngả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cảnh Dao nói, nếu đặt vào một cung phi bình thường, sợ rằng không tránh được hiềm nghi, chỉ duy Trịnh Hân Du lại to gan càn rỡ như vậy, đúng là trước nay chưa từng có.

"Có lẽ đây là lý do Hoàng thượng và Lưu vương đều xem trọng nàng ta?" Tố Tố bĩu môi, nói ra tiếng lòng của ta: "Nếu làm ra bộ dạng không đầu không óc như vậy mới có thể lấy được ân sủng, tần thiếp thà chịu lạnh nhạt cả đời."

8

Việc hưng tu thủy lợi, đã trưng dụng rất nhiều thường dân đến làm khổ sai.

Có lời đồn đại lan truyền, nói chuyện hao người tốn của này là do ta mê hoặc Hoàng thượng làm, không phải vì trị nạn lụt, mà là để sau này ta du ngoạn phương Nam ngắm cảnh.

Sau khi Cảnh Dao công khai tố cáo chuyện của Trịnh Hân Du và Lưu Cơ, liền không còn qua lại với Trịnh Hân Du nữa. Mất tin tức, mới để Trịnh Hân Du lợi dụng sơ hở làm ra chuyện bẩn thỉu này, đổ tội ngược lại cho ta.

Càng truyền càng khó nghe, có người gọi ta là "Yêu hậu", nói ta họa quốc ương dân.

Thánh nữ đối đầu Yêu hậu, đây là điều cuối cùng nàng ta có thể lợi dụng.

Khi Gia Ý kể cho ta nghe những lời đồn này, Tiêu Hoài Tín đang đứng trong mưa bỗng quỳ sụp xuống đất.

Ta ở hành lang nghe gió ngửi mưa, cách màn mưa không nhìn rõ gương mặt cúi gằm của hắn, chỉ nghe thấy hắn đầy lòng sốt ruột: "Thường dân, mắt chuột nhìn một tấc, sao biết được Hoàng hậu nương nương quan tâm đến đại sự "công ở đời này, lợi ngàn đời sau"."

"Lời ra tiếng vào không đáng để tâm, nương nương sắp lâm bồn, tuyệt đối đừng vì thế mà hại thân."

Ta khẽ nâng tay, bảo hắn đứng dậy.

Ta đã lâu không nhìn kỹ gương mặt Tiêu Hoài Tín.

Ta rõ ràng nhớ, khi còn thiếu niên hắn rất thích cười, cây thương mạ vàng nặng hàng trăm cân có thể dùng một tay vung cao hai trượng, chỉ để hái cho ta một rổ táo xanh.

Không biết từ khi nào, hắn trở nên ít nói, lông mày thường xuyên nhíu chặt. Mỗi lần ánh mắt giao nhau, hắn dường như có lời muốn nói với ta, nhưng rồi lại im lặng đứng vào nơi ta không nhìn thấy.

Canh giữ, liền chỉ là âm thầm canh giữ. Tự biến mình thành kẻ cô độc, chưa từng một lời oán thán.

Gió tuyết áp bức, mưa nắng dập vùi, như vậy hắn còn không thấy khổ, vậy trong lòng hẳn là khổ đến nhường nào.

Cho nên ta đáp lại hắn một câu không đầu không cuối: "Chuyện cũ không thể truy, ta hiện tại rất tốt. Sau này sẽ tốt hơn."

Ta thật ra rất muốn giống như hồi nhỏ, gọi hắn một tiếng "Hoài Tín ca".

Chỉ là không thể nữa rồi.