Đây hẳn là lần đầu tiên ta công khai khinh thường hoàng quyền…
"Có cần ta phải nói thẳng ra, người mới chịu nghe sao?"
"Đi soạn thánh chỉ, để Cự nhi đăng cơ làm Hoàng đế, người làm Thái thượng hoàng, mang theo Trịnh thị, muốn đi đâu thì đi đó."
Thì ra không màn tôn ti, miệng cứ "ngươi ngươi ta ta", cũng khá sảng khoái.
Thích Kha kinh ngạc, rất lâu sau mới hoàn hồn.
Hai tay hắn rũ xuống hai bên thân, dường như đang hỏi ta, lại dường như đang tự hỏi: "Ban đầu, Trẫm vì cớ gì lại si mê một người như vậy…"
"Một chút ham muốn cá nhân, đã lấn át đi đế vương minh tâm mà thôi." Ta vì hắn rót chén rượu cuối cùng, nói thẳng ra chút tâm tư dơ bẩn của hắn.
Thích Kha vẫn muốn giãy dụa, hắn nói Cự nhi còn nhỏ, không gánh vác được trọng trách.
Ta khẽ vẫy tay, cuối cùng chén rượu chia ly này vẫn không thể uống xong.
"Đi đi, Cự nhi, thật sự vô vị quá." Thái tử đi trước, ta theo sát phía sau.
Thích Kha xông lên, ngay khoảnh khắc trước khi hắn túm lấy cánh tay ta, một cây thương mạ vàng chắn ngang trước người hắn.
Tiếng "Thanh Yến" kia, Thích Kha chỉ vừa kịp gọi được một nửa.
Ta nói với Tiêu Hoài Tín, bảo hắn kiểm soát cung phòng, không cho phép bất cứ ai gặp Thích Kha trước khi hắn soạn xong thánh chỉ.
Màn đêm dày đặc, mưa đánh lá chuối, ta cuối cùng quay đầu nhìn Thích Kha một cái: "Ban đầu đã là thiếp chọn người, hôm nay hãy để thiếp chọn lại người khác."
"Thiên hạ thái bình, cứ để tân vương viết nên đi."
Khoảnh khắc đôi mắt ấy tràn đầy tuyệt vọng, ta cuối cùng cũng cảm thấy toàn tâm khoan khoái.
11
Hoàng thượng lâm bệnh, Thái tử giám quốc, các đại thần trụ cột trong triều đều là người thân của ta, không ai sẽ ra mặt gây rối.
Chỉ bị ta mềm lòng nhốt ba ngày, Thích Kha liền chấp nhận số phận, để Tiêu Hoài Tín mang thánh chỉ ra ngoài.
"Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng trước khi rời cung, muốn gặp lại người một lần." Tiêu Hoài Tín quỳ trước mặt ta, ta bảo hắn ngẩng đầu lên nhìn ta.
"Ngươi thấy, bổn cung có nên gặp hắn không?" Ta hỏi, thấy ánh mắt Tiêu Hoài Tín khẽ động, nhíu chặt mày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Đừng nhíu mày nữa, Tiêu Đại thống lĩnh, nhìn người già đi nhiều lắm rồi."
Ta mỉm cười nhẹ nhõm với hắn: "Vốn dĩ còn trẻ, nên đi mang binh đánh trận chấn nhiếp bốn phương, hà cớ gì lại bị giam cầm trong bức tường cung điện vuông vắn này, cả ngày vây quanh những chuyện nữ tử giữa chúng tiểu nữ tử."
Ta nói với Tiêu Hoài Tín, ta sẽ không đi gặp Thích Kha nữa.
Không phải không đành lòng, mà là đã không còn gì để nói.
Ta từng dành cho hắn nhiều thời gian và cơ hội đến vậy, hắn từng chút từng chút đánh mất, tiêu hao hết tất cả sự kiên nhẫn và tình cảm của ta.
Mà ta là Hoàng hậu, là nữ tử được nuôi dưỡng trong phủ Quốc Công mà nghe chính sự.
Ta sẽ không vì một nam nhân thay lòng mà đánh đổi cả cuộc đời tươi đẹp, dù là những năm ân ái nhất, ta cũng chưa từng toàn tâm toàn ý chỉ đặt vào một mình Thích Kha.
"Thanh Yến Thanh Yến, còn chưa làm được thiên hạ thái bình, bổn cung nào có rảnh rỗi mà bi xuân thương thu." Ta nói như vậy, cuối cùng đã lâu rồi mới thấy nụ cười hiền hòa trên gương mặt Tiêu Hoài Tín.
Thích Kha nhường ngôi cho Cự nhi không lâu sau đó, ta đưa tiễn Tiêu Hoài Tín xuất chinh. Sau khi Lưu Cơ chết, Tây Bắc không có tướng lĩnh, chiến loạn nổi lên, ta liền tiến cử Tiêu Hoài Tín mang binh đi bình định.
Ta chỉ có thể đưa hắn đến cổng cung, nhìn hắn mặc giáp sắt của tướng quân, ta mới cảm thấy giây phút này hắn mới đúng là Tiêu Hoài Tín.
Là Tiêu Hoài Tín từ nhỏ đã đi ngang dọc giang hồ, quyết tâm quét sạch ngoại địch.
"Đáng tiếc…" Hắn khẽ nói ra hai chữ này, nhìn mây trên trời, rồi nhìn linh thú trên mái hiên.
Cuối cùng cũng không thể nhìn ta thật kỹ.
Hắn chỉ trang trọng hành đại lễ bái biệt ta, chỉnh trang lên ngựa, để lại câu nói nhẹ nhõm cuối cùng khiến ta an lòng: "Nhưng đến ngày hôm nay, nhìn Thái hậu vẫn chí khí như xưa, thì cũng chẳng có gì đáng tiếc nữa rồi."
Sau này, ta không bao giờ gặp lại Thích Kha và Trịnh Hân Du nữa.
Ta sợ bọn họ có ý đồ bất chính, năm đó ta cố tình giữ lại con cái của Trịnh Hân Du bên cạnh mình.
Ta còn nói với bọn chúng, nhất định phải hận thù nhau mà sống cho tốt, nhìn nhau chán ghét mà sống cùng một cung điện, nếu không ta sẽ lấy mạng của cặp nam nữ này.
Mà vào năm Thất hoàng tử cập quán lập phủ, ta còn nghe hắn run rẩy nói với Cự nhi: "Toàn bộ nhờ Hoàng huynh, mới có thể bảo vệ thần đệ làm một Vương gia nhàn tản."
Phủ đệ được xây ở Mạc Bắc khô hạn, gió cát xâm lấn, ngay cả uống nước cũng khó khăn, mà hắn ngay cả một lời oán thán cũng không dám nói.
Mẫu thân hắn chẳng phải là Thánh nữ cầu mưa sao? Vậy thì cứ để hắn bái mẫu thân hắn nhiều hơn đi.