Theo lễ chế, các Thái phi nên đi theo Thái thượng hoàng rời cung.
Nhưng Cự nhi hiểu ý ta, sớm đã lấy lý do cùng bàn bạc quốc chính, sau này lại nói ta tuổi đã cao cần ở bên hiếu thuận ta, dù sao thì cứ để ta ở lại Hoàng cung, mắt không thấy thì tâm thanh tịnh.
Nhưng các phi tử khác thì không thể tránh khỏi phải đi theo, dù không ở cùng một cung điện, Từ Tố Tố vì chuyện của Trịnh Hân Du mà ghét Thích Kha, mỗi lần viết thư đến vẫn than phiền với ta, nói Thích Kha sao còn chưa băng hà.
Nhưng cũng chỉ than phiền mấy năm mà thôi, Thích Kha liền bệnh mất.
Hắn không sống thọ, chắc là vì bệnh tâm lý làm hao mòn cơ thể.
Trước khi lâm chung, Thích Kha có truyền tin đến, nói muốn gặp ta lần cuối, gặp ta, sám hối với ta mới có thể nhắm mắt.
Lúc đó Tiêu Hoài Tín đã cởi giáp về triều, nhận một chức quan nhàn tản, thích nhất là phơi nắng ở ngoài cổng Tây cung.
Ta cố ý ngồi kiệu tìm hắn, mặt trời lặn vàng óng, mây chiều hòa quyện, hắn đang ngủ trưa trên một chiếc ghế dựa dưới gốc cây táo.
Ta nhặt mấy quả táo rơi dưới đất lên, vừa định đưa vào miệng, lại thấy Tiêu Hoài Tín chưa mở mắt đã nói: "Dưới đất không sạch, lão thần hái cho Thái hậu mấy quả ngon mà ăn."
"Dưới đất không sạch, Hoài Tín ca hái cho Yến nhi mấy quả ngon ăn."
Thoáng cái đã hơn ba mươi năm.
Hắn đã không còn có thể vác cây thương mạ vàng kia nữa, thân hình cũng cong xuống, không còn cao lớn như trước.
Hắn nhảy lên nắm lấy một cành cây, kéo một lúc lâu mới miễn cưỡng hái được ba bốn quả cho ta.
"Gia Ý, sai người hái thêm, làm thành bánh táo đi." Tiểu nữ nhi của Hi Hoa vừa mọc răng, rất thích ăn bánh ngọt chua ngọt, ta nghĩ lát nữa làm xong, sẽ truyền Hi Hoa mang theo tiểu nữ nhi đến ăn cùng.
Thật ra hôm nay, ta vốn nên đi gặp Thích Kha lần cuối.
Nhưng gặp hay không, đã không còn gì để truy cứu nữa rồi.
Huống hồ Thích Kha c.h.ế.t không nhắm mắt, đối với ta mà nói cũng chẳng phải chuyện quan trọng gì. Cũng như việc Trịnh Hân Du có phải là người xuyên không hay không, đối với ta đều không quan trọng.
Những con ếch ngồi đáy giếng kia, không thể châu chấu đá xe, lay chuyển cuộc đời tươi đẹp của ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mà trong những ngày sống một ngày ít đi một ngày này, ta thà thưởng thức cảnh sắc mỹ lệ này, rồi gặp lại những người đáng gặp.
12. Vĩ thanh
Sau khi Thích Kha băng hà, các Thái phi đi theo trước đó đều đã trở về.
Từ Tố Tố dù đã làm tổ mẫu rồi, vẫn đi đứng thoăn thoắt như bay, kéo ta đi về phía ít người, một bụng đầy những lời tâm tình.
"Nương nương sợ là không ngờ tới, Trịnh thị kia vốn tưởng rằng Thái thượng hoàng băng hà rồi, nàng ta có thể trở về rồi, nào ngờ t.h.i t.h.ể Thái thượng hoàng đã lạnh rồi, nàng ta vẫn phải cùng chúng ta giữ tang."
"Nàng ta nào dám về cung, chẳng phải sẽ bị nương nương trị c.h.ế.t sao. Thế nên nàng ta lại thừa lúc không ai để ý, một mồi lửa thiêu rụi tẩm điện, ngay cả bản thân nàng ta cũng hóa thành tro bụi, không biết cuối cùng rốt cuộc có quay về cái "hiện đại" mà nàng ta nói hay không."
Ta khẽ cười, xem ra việc một người chỉ chăm chăm nói chuyện tình yêu, đôi lứa cùng bay, cũng không phải là cái kết duy nhất của mọi câu chuyện.
Đến lúc gia đình đoàn tụ, tất cả các Hoàng tử Hoàng tôn đều vào cung bái kiến.
Lại một năm tân xuân, trưởng tử của Cự nhi cũng đã trưởng thành, ta và đám Tố Tố đang chọn lựa ứng cử viên Thái tử phi tương lai.
Nhìn những bức họa lộng lẫy trong danh sách, ta khẽ xuất thần.
Ta nhớ lại tất cả mọi thứ, cũng bắt đầu từ tuổi xuân thì tươi đẹp của ta.
Ta nhớ lại những lời hoang đường của Trịnh Hân Du, đùa với Tố Tố, Cảnh Dao rằng: "Các ngươi nói, nếu chúng ta thật sự là nhân vật trong thoại bản, vậy người viết thoại bản này, hẳn là người như thế nào?"
Cảnh Dao đáp: "Tần thiếp nhớ, Trịnh thị từng nhắc đến, nói là do một người tên "Hồng Mông" viết. Đúng là một nhân vật chưa từng nghe nói đến."
"Nếu quả thật tất cả đều là thật, bổn cung ngược lại rất cảm ơn vị Hồng Mông này." Ta nhìn ánh nến lung linh, trước ngọn đèn cung điện tám góc là châu liêm lay động theo gió.
Đa tạ đã ban cho ta một đời thanh tỉnh như vậy, không để ta làm cái gọi là nữ phụ độc ác, mà là để ta không hổ với ngôi vị Hoàng hậu này, giữa thời loạn thế đã cống hiến sức mọn vì nước vì dân.
Một đời của ta, hẳn là rất tốt đẹp.
Nếu là một câu chuyện, thì cũng nên là một đoạn rất hay.
-Hết-